Vĩnh Hằng? Là Bao Lâu?

Chương 53: Ngoại truyện : Hoắc Hạo 5




Chưa nói hết câu thì Hoắc Hạo đã nói tiếp. -" tôi sẽ chịu trách nhiệm ".

Lâm Lộc nghe thế sự ngại ngùng trong cô càng rõ rệt hơn, cô bắt đầu hơi kích động.

- " thật ra... tôi không nghĩ nhiều vậy đâu, chuyện hôm qua coi như tình một đêm đi, ừ là tình một đêm, chúng ta trưởng thành rồi, mọi thứ bình đẳng, anh cũng đừng có áy náy ". Nói xong Lâm Lộc cười ngượng một cái rồi nhanh chóng đứng lên cầm túi xách, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy ra khỏi cửa chính.

Hoắc Hạo chưa kịp mở miệng trả lời thì Lâm Lộc chạy mất dép, anh đành ngậm ngùi im lặng.

- -----

- " đi làm trễ, lần này tôi có nên khoang hồng cho cô không nhỉ? ". A Nhất đứng bên cạnh máy báo điểm danh, vừa lúc gặp Lâm Lộc hớt ha hớt hải chạy lại.

- " sếp à, tôi nghĩ anh nên tha cho tôi lần này đi, tất cả đều có nguyên do ". Lâm Lộc dùng ánh mắt cầu khẩn van xin.

- " nguyên do là gì, ngủ muộn, thức trễ, kẹt xe hay là xe hư? ". A Nhất bắt đầu liệt kê.

- " sếp, tôi đi tàu điện ngầm ". Lâm Lộc cải chính.

- " ờ.... thì chắc là do cô dậy trễ chứ gì, trừ 3% phần trăm lương ". A Nhất hơi ngượng, anh nói xong rồi kiếm cớ lượng đi chỗ khác.

- " có lí do hết mà, huhu". Lâm Lộc nhìn theo bóng lưng sếp mà than vãn.

Thật ra Lâm Lộc trong lòng cũng rất vướng mắc và khó chịu. Chuyện đêm qua với Hoắc Hạo là một biến cố gần như lớn nhất trong cuộc đời 22 năm của cô. Mất lần đầu tiên trong tay người đàn ông xa lạ cô cảm thấy luấn tiếc và không thoải mái. Bản thân mình không ngờ lại có ngày bị vướn vào chuyện thế này.

Lâm Lộc làm việc trong trạng thái không được tích cực, trong đầu cô cứ ẩn hiện hình ảnh đêm qua với Hoắc Hạo. Suy đi ngẫm lại, cô thấy người đàn ông này cũng không tồi, luận về nhan sắc và vóc dáng thì khỏi nói. Nhưng anh ta có quá nhiều bí mật, cộng thêm trong trái tim anh ta đang cất giấu một người. Chẳng phải đa số người con gái đều thích người đàn ông chung tình sao? Nhưng đối tượng không phải là mình thì có lật ngược trời đất thì anh ta cũng không thay đổi.

Suy nghĩ đến não cũng muốn văng ra, Lâm Lộc theo thói quen mở điện thoại, bật tấm ảnh của idol mình lên xem rồi tự đặt câu hỏi tu từ -" em phải làm thế nào đây, làm thế nào để đối mặt với anh ta đây? Lương gấp 8 lận đấy ".

Lảm nhảm một hồi đồng hồ đã điểm 12h trưa. Lâm Lộc lại bắt đầu nhìn đồng hồ rồi chột dạ, giờ này hôm qua cô đang trên đường đi đến biệt thự ngoại ô.

Dù gì cũng thường xuyên gặp mặt, vậy thì một lần dứt khoát nói chuyện cho xong, cũng chẳng lảnh tránh mãi được, Lâm Lộc cố lên, cô tự động viên mình.

Ngôi biệt thự ở ngoại ô. Trong phòng khách.

- " tôi có chuyện muốn nói rõ. Chuyện hôm qua là tình cờ, không phải do chúng ta muốn mà là rượu sai khiến, cho nên tôi nghĩ chúng ta quên chuyện ngày hôm qua đi. Công việc của tôi là chăm sóc và giám sát anh, cho nên tôi sẽ thường xuyên xuất hiện ở đây, tôi mong chúng ta sẽ không vì một số chuyện nhỏ mà cạch mặt nhau. Bởi lương của tôi được trả khi chăm sóc anh là gấp 8 lần lận ". Vừa mới bước vào biệt thự, Lâm Lộc đã tuông trào đoạn văn cô soạn sẵn trong bụng.

Đột nhiên Hoắc Hạo cảm thấy mắc cười, anh nghĩ nếu như là cô gái khác sẽ ầm ỉ lên đồi bồi thường này kia, nhưng Lâm Lộc cô thì khác, nhanh chóng, dứt khoát, gọn gàng. Anh cảm thấy cô gái này cũng rất thú vị, rất đặc biệt. Cô khác hoàn toàn với Băng Nghi, cô lạc quan hơn, yêu đời hơn, xem nhẹ cuộc đời hơn. Cô như một tờ giấy trắng, tinh khôi, đẹp đẽ, khiến người khác muốn bảo vệ.

- " được, cứ quyết định vậy đi ". Anh cười.

Cô cũng cười.

- " à, ờ, tôi sẽ ra thị trấn gần đây mua một ít dụng cụ về để vệ sinh biệt thự, tôi nghĩ bản thân mình hôm qua hơi điên cuồng một tí, nhìn xem, nhà cửa bề bộn thế này ". Lâm Lộc nhìn xung quanh khu bếp mà trên đầu có ba con quạ đen bay qua. Đáng lẽ anh phải dọn chứ?

À, Hoắc Hạo có dọn, mà do anh là đàn ông, có lẽ không tinh tế được như phụ nữ.

Lâm Lộc dùng mượn chiếc xe đạp của bác nông dân ở cánh đồng ngô, sau đó chạy ra thị trấn nhỏ gần đấy mua một ít đồ. Cô bước vào siêu thị mini rồi lấy một số thứ như: chổi quét nhà bếp, giấy hút dầu mỡ, chai xịt dọn dẹp.....

Ra khỏi siêu thị mini, cô đạp xe dạo quanh thị trấn, cô dừng trước cửa tiệm hoa. Hoa hôm nay tươi và rất thơm, Lâm Lộc xẹt qua một tia nghĩ, ở biệt thự tuy rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng vẫn còn thiếu một chút màu sắc điểm tô cho sặc sỡ. Nên Lâm Lộc mua ngay một đóa hoa Hồng phớt.

- ----

- " cô mua nó làm gì? ". Hoắc Hạo nhìn đóa Hồng phớt, thắc mắc hỏi.

- " trang trí, tôi thấy biệt thự này hơi thiếu sắc màu đấy ". Lâm Lộc vừa cho hoa vào bình vừa nói -" nó rất đẹp mà? ".

Hoắc Hạo nhìn Lâm Lộc rồi đột nhiên niểm cười, nụ cười này của anh là xuất phát từ sự ngây ngô của cô.

- " thế cô có biết, hoa Hồng phớt có nghĩ là gì không? ". Hoắc Hạo nhìn cô với ánh mắt hiền hòa.

- " là gì? ". Lâm Lộc ngây ngô hỏi lại.

- " là " bắt đầu một tình yêu thơ mộng " ". Anh giải thích.

Lâm Lộc ngạc nhiên trừng to đôi mắt của mình nhìn Hoắc Hạo, mặt cũng bắt đầu đỏ dần lên.

Cô nhanh chóng cầm bình hoa đứng rồi đứng lên -" tôi đi bỏ nó ".

Hoắc Hạo đột nhiên nắm lấy cổ tay cô -" khoan đã, đừng bỏ, chẳng phải cô nói nó rất đẹp sao? ".

Hành động của anh làm cho Lâm Lộc có ngơi ngượng ngùng, theo cảm giác cô nhìn xuống tay mình. Hoắc Hạo cũng theo tầm mắt cô nhìn xuống. Tay anh đang nắm cổ tay cô.

Anh ngại ngùng buông tay ra. -" đừng bỏ, uổng lắm ".

Lâm Lộc cũng ngượng ngùng, mất tự nhiên trả lời -" ờ ".

Thế là có một bình hoa Hồng phớt thơ mộng được trưng bày. Lâm Lộc ngắm nhìn tác phẩm của mình, xa xa Hoắc Hạo cũng đang lẳng lặng nhìn cô.