Vĩnh Hằng? Là Bao Lâu?

Chương 3: Tiếp theo




- " buông tôi ra, nếu không anh sẽ bị thương ".

- " em dừng lại đi, tôi nói em bình tĩnh, nếu không người bị thương là em". Đối mặt với sự kiêng quyết của Băng Nghi, Khuynh Dương cũng nhẫn nại mà khuyên nhủ, có lẽ nàng không nghe lời hắn, cứ hung hăn mà thoát khỏi vòng tay hắn.

Bụp.

Khuynh Dương bất đắt dĩ đánh vào gáy của Băng Nghi, vì đánh trúng nguyệt và quá đau, nên nàng đã ngất. Khuynh Dương từ từ bế nàng lên. Quay lưng bỏ đi, trước khi đi còn không quên cất giọng ngầm cảnh cáo Hoắc Khang.

- " tốt nhất là ông nên tránh xa người con gái này, nếu không, tôi không dám đảm bảo con trai ông bình an vô sự trở về nước ". Nói xong, Khuynh Dương xãy chân bước đi.

Tần Nghị, ông đứng đó quan sát và cũng thấy rõ, ông cười thầm trong lòng. -" Lạc Vĩnh, cậu yên tâm an nghĩ đi ".

- -----

- " đau quá ". Sau một ngày hôn mê, nàng từ từ mở mắt, tay thì chạm vào gáy bên trái của mình mà than đau nhức.

Thật kì lạ, nơi này là đâu, sao lạ quá.

Căn phòng tuy rất lớn và sang trọng, nhưng lại toát lên không khí lạnh lùng đến đáng sợ. Nàng vội vàng chỉnh sửa quần áo đang mặc cho ngây ngắn rồi mở cửa bước ra.

- " các anh là ai, mau tránh đường ". Đây là câu nói đầu tiên khi nàng mở cửa. Trước cửa có hai tên bảo vệ mặc bộ vest đen, gương mặt lạnh lùng như băng. Dùng thân hình to lớn cản đường nàng.

- " thưa tiểu thư, tiểu thư không được rời khỏi đây ". Một tên bảo vệ lạnh lùng cất giọng.

- " cái quái gì mà không được rời khỏi đây, mau tránh ra, nếu không.... ". Chưa nói hết câu thì có một người đàn ông cao lớn đi đến, hắn cũng mặc bộ vest đen, nhưng khác lạ, hắn trong rất quen thuộc.

- " em tỉnh rồi à, cha anh muốn gặp em ". Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.

Là Khuynh Dương, sao hắn lại khác xưa như vậy? Hắn thay đổi quá? Người ôm nàng, đánh ngất nàng, có phải là hắn? Đây là một tá câu hỏi mà Băng Nghi muốn hỏi người đàn ông này lúc bấy giờ.

- " Dương ca, là anh đúng không? ". Nàng nhẹ nhàng cất giọng hỏi.

- " ừ, là anh ". Khuynh Dương cũng mỉm cười đáp lại. -" đi theo anh, cha anh muốn gặp em ".

Băng Nghi lỏn tỏn đi sau lưng Khuynh Dương, vì căn biệt thự quá lớn, nên mất hơi nhiều thời gian để đến nơi. Trong lúc đi, nàng vẫn hay nhìn về phía lưng của Tần Khuynh Dương. Trong lòng cũng có xíu vui mừng, xíu lo lắng.

Đến nơi, Tần Khuynh Dương nhẹ nhàng mở cửa để nàng vào trước rồi hắn theo sau.

Trong căn phòng rộng lớn được trưng bày nhiều cổ vật, bộ bàn ghế mà Tần Nghị đang ngồi cũng là đồ cổ trăm năm. Băng Nghi cũng chẳng quan tâm mấy việc này, nàng chỉ im lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

- " Băng Nghi, cháu ngồi đi ". Tần Nghị cất giọng.

- " chào chú, chú tìm cháu có việc gì? ". Dù lúc còn nhỏ nàng đã từng gặp qua người bạn thân thiết của cha mình là Tần Nghị, nhưng vì quá nhỏ nên kí ức của nàng cũng đã phai mờ. Hôm nay gặp lại, cũng hơi bỡ ngỡ.

Làm được đại ca, một ông chủ lớn quả thật không dễ. Theo như sự quan sát của Băng Nghi. Tần Nghị chỉ cao tầm khoảng 1m8, khác xa với thân hình cường trán của cha nàng, nhưng thân hình của ông rất gầy, nhìn bình thường sẽ không biết đây là một người trong thế lực ngầm đen tối. Đúng là không thể xem thường bề ngoài. Trên bàn làm việc có để một chậu hoa, là Mạn Châu Sa Hoa, chẳng phải đây là hoa có độc hay sao? Sao lại có thể dùng làm hoa kiểng được chứ. Phía sau bàn làm việc có một kệ sách lớn. Theo như sự quan sát của nàng, hình như là có camara, bởi lâu lâu, có một cuốn sách trong đó phát ra ánh sáng màu xanh nhỏ, nếu không quan sát kĩ, mãi mãi cũng không biết. Kế bên chậu Mạn Châu Sa Hoa kiểng, hình như có một khung ảnh nhỏ, là hình ảnh hai chàng trai trẻ tuổi và một cô gái, hình như là cha nàng và Tần Nghị, còn người con gái đó là ai thì nàng không biết. Quá nhiều sự nghi ngờ và khuất mắc. Băng Nghi không ngại mà bèn hỏi.

- " chú thân với cha cháu, vậy chú biết cha cháu chết như thế nào đúng không? ".

- " là Hoắc Khang ". Tần Nghị trầm ổn cất giọng.

- " chú có thể kể quá khứ của cha cháu và chú, còn có lão Hoắc Khang kia được không? "

Tần Nghị vẫn giữ nét mặt trầm ổn của lão, từ từ kể lại mọi chuyện năm xưa.

Nhiều năm về trước .

Lạc Vĩnh và Tần Nghị là hai anh em kết nghĩa khi còn ở tuổi thanh niên, bởi cùng xuất thân từ thế giới ngầm, hai người họ rất thân, thân đến mức như người trong nhà. Nhưng đáng tiếc thay, họ cùng yêu một cô gái, cô ấy là Hoa Băng, cũng chính là người con gái trong khung ảnh nhỏ.

Lạc Vĩnh và Hoa Băng yêu nhau, chỉ là Tần Nghị là người đơn phương Hoa Băng, nhưng gia đình Tần Nghị bắt anh phải lấy sợ sớm, lấy một người con gái anh không yêu, nhưng một ngày do thương nhớ Hoa Băng, anh đã chìm say trong cơn rượu và lầm tưởng vợ mình là Hoa Băng, lao đến độc chiếm cô. Một thời gian sau, cô mang thai và hạ sinh đứa bé trai là Tần Khuynh Dương. 5 năm tình cảm ấy của Tần Nghị đối với Hoa Băng mãi mãi che giấu mãi mãi bị thời gian vùi lấp. Vợ của Tần Nghị do hạ sinh Khuynh Dương mất máu quá nhiều, nên đã qua đời sau đó. Cũng một thời gian rất dài. Hoa Băng hạ sinh con Lạc Vĩnh một tiểu công chúa, đặt tên là Lạc Băng Nghi, một năm tràng đầy hạnh phúc Băng Nghi được 1 tuổi thì đến một ngày Hoắc Khang xuất hiện, hắn vừa mắt Hoa Băng và tìm cách đoạt cô ấy từ tay Lạc Vĩnh. Đến một ngày đó, hắn cho người bắt cóc Hoa Băng, giam cầm cô như một con thú, chèn ép cô phải yêu hắn, cưỡng hiếp cô, chiếm đoạt cô. Một thời gian sau, cô hạ sinh một đứa bé, không rõ là con trai hay con gái, bởi vừa hạ sinh, Hoắc Khang đã cho người đem đứa bé đi.

Một năm trời Hoa Băng bị Hoắc Khang đem đi. Lạc Vĩnh như một người điên, chỉ suốt ngày sống trong rượu. Nếu không có sự khích lệ của Tần Nghị và đứa bé gái còn nằm trong nôi thì Lạc Vĩnh sớm đã gục ngã.

2 năm trời trôi qua. Hoa Băng tìm cách trốn thoát khỏi sự giam lỏng của Hoắc Khang, nàng quay về được bên Lạc Vĩnh, nhưng nổi ám ảnh độc chiếm của Hoắc Khang đã ăn sâu vào tiềm thức nàng, quá nhục nhã. Nàng chọn cách tự tử, nhảy từ lầu 5 xuống.

Lạc Băng Nghi cứ như vậy, từ nhỏ không có mẹ bên cạnh, nên dần dần hình thành nên tính cách lạnh lùng, sắc đá.