Rõ ràng là cảm xúc đánh bại lời nói của cô, cô từng nói rằng trái tim mình đã đóng lại, cho dù có gặp anh nữa cô cũng chỉ cảm động chứ không rung động nữa. Nhưng hiện giờ cô mặc kệ lời nói lúc trước, sỉ diện đâu nữa cô cũng mặc kệ, giờ phút này cô mới biết, người đàn ông này, mãi mãi cô cũng không thể quên.
Cảm nhận được mảnh áo bị ướt, anh nhẹ nhàng để Vi Yên ra, thấy nước mắt đầm đìa trên gương mặt, anh vội dàng dỗ dành.
- " đừng khóc nữa, anh sẽ rất đau lòng ".
- " em xin lỗi ". Vi Yên cất giọng nói, giọng nói cô hòa nguyện với tiếng nất của khóc, khiến tim Trương Nghiêu như muốn xé tung ra.
- " không cần xin lỗi, em không có lỗi,.... chúng ta quay lại như trước kia được không? Đừng lãng trốn anh nữa, anh thật sự phát điên lên mất ".
Cứ ngỡ như giờ khắc này mọi chuyện sẽ được cứu vãng, nhưng Trương Nghiêu không ngờ rằng Vi Yên có thể từ chối anh, nhất là giờ khắc này, rõ ràng là cô để anh ôm mà, rõ ràng là cô xin lỗi. Nhưng hóa ra, đó là lời xin lỗi của "từ chối".
Vi Yên nhẹ nhàng đẩy người Trương Nghiêu ra, cô đang mang vẻ mặt của một người con gái trải qua bao sóng gió mà nhìn anh, cô lắc đầu nói:
- " xin lỗi..... em không thể ". Ba tiếng cuối vừa thốt ra, Vi Yên liền cầm lấy túi lên và quay mặt bỏ đi, bỏ lại người đàn ông với đôi mắt thê lương đang dõi theo bóng lưng cô.
Băng Nghi và Tần Khuynh Dương đứng ở phía ngoài cổng chờ đợi kết quả, họ cứ tưởng đã gáng ghép thành công một mảnh tơ duyên mới đứt, không ngờ từ trong quán cà phê bước ra, không phải vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Vi Yên mà Băng Nghi ao ước, mà là sự lạnh lùng im lặng.
- " Vi Yên, cậu không sao chứ? ". Băng Nghi vội vả hỏi.
Vi Yên im lặng không nói gì, cô đi ra xa một tí, bắt taxi về thành phố.
Vừa lúc Trương Nghệu cũng ra tới, vẻ mặt anh lạnh ngắt nhưng cũng tựu lại khóe mắt chút đau buồn.
- " cô ấy từ chối à? ". Tần Khuynh Dương hỏi.
- " ừ ". Một tiếng vỏn vẹn.
- " còn không mau đuổi theo ". Tần Khuynh Dương hét lớn, lúc này Trương Nghiêu giật cả mình, bây giờ anh mới biết anh nên làm gì, vội chạy vào xe, nổ máy, phi nhanh về thành phố.
Trong tình yêu ai cũng trở thành một người ngốc, Trương Nghệu cũng không ngoại lệ, 2 năm trước, lúc mà Vi Yên hờ hững bỏ đi, anh cũng không đuổi theo cô, có lẽ sai lầm lúc đó đã khiến anh mất cô ấy 2 năm. Bây giờ cũng vậy, lúc Vi Yên một lần nữa dứt khoác bỏ đi, anh lại chẳng thể làm gì, giống như đang bị đuối nước vậy. Sau tiếng hét của Tần Khuynh Dương, Trương Nghiêu như tìm được phao cứu sinh, anh tìm được lí trí mạnh mẽ, vội vàng đuổi theo Vi Yên. Có lẽ lúc này anh đã nhận ra rõ, anh không thể mất cô.
- -----
Bắc Kinh.
Trương Nghiêu đuổi theo Vi Yêu từ quán cà phê ở biển tới Bắc Kinh, khó khăn lắm anh mới làm cô ngừng bước chân lại nhưng thật không ngờ cô giận dỗi quát lên.
- " sao anh cứ bám theo tôi hoài thế? ". Vi Yên khoanh tay trước ngực, hùng hổ nói.
- " Vi Yên à, em cần nghe lời giải thích, năm đó.... "
Vi Yên xen ngang -" tôi không muốn nghe gì cả, làm ơn đi, quá khứ rồi để cho nó ngủ yên được không? ".
- " được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu lại ". Trương Nghiêu nghiêm túc nói.
- " tôi không biết anh đang nói cái quái gì hết, tôi không muốn dây dưa với anh ". Nói xong Vi Yên quay lưng bỏ đi.
Chưa nhấc được bước thứ hai thì Trương Nghiêu từ phái sau ôm cô vào lòng.
- " anh làm gì vậy? ". Vi Yên hoảng hốt trước hành động của anh, mắt đảo quanh một vòng xem có ai không, vì đây là nơi công cộng, đương nhiên sẽ có người qua kẻ lại, người dòm kẻ ngó.
- " đứng im, em còn chống cự có tin anh hôn em không ". Trương Nghiêu nói nhỏ bên tai cô một cách ám mụi.
- " anh dám ". Cô càng vùng vẫy hơn.
Như chứng minh lời nói, Trương Nghiêu nhắm ngay môi cô hôn xuống, nụ hôn nhẹ như chuồng chuồng đạp nước nhưng đủ để khiến tim Vi Yên xao động cực độ, mặt cô cũng vì đó mà đỏ chót.
- " tôi nói rồi, em còn dám chống cự, tôi sẽ hôn em ".
- " bỉ ổi ". Cô mắng.
- " tôi đã nói trước rồi cơ mà ".
- " anh có thôi đi không ". Tuy vẫn đang cấu gắt nhưng đã đứng im không dám chống cự.
Sau sự trầm mặc khoảng 3 giây, Trương Nghiêu buông Vi Yên ra, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
- " chúng ta quay lại được không? Đừng giận dỗi nữa ". Giọng của anh hơi khàn, hình như anh sắp khóc.
Đối diện lúc trực tiếp với anh là điều mà cô lúc này đang sợ hãi, cô chẳng biết cô sợ hãi cái gì, chẳng phải chỉ cần gật đầu một cái là có thể quay lại như trước kia sao? Nhưng hình như đó chính là điều cô sợ hãi, sợ hãi rằng nếu quay lại đang trong thời khắc hạnh phúc nhất, cô lại mất anh một lần nữa, chẳng phải sẽ dẫm lên vết xe cũ sao?
Não con người rất thần kì, nó sẽ tạo ra một cái suy nghĩ, một lớp bảo vệ tốt nhất để chống lại cái sự tổn thương. Có lẽ chính cái sự tổn thương của 2 năm trước khiến cô hình thành một cái suy nghĩ vững chất bất kẻ xâm phạm đó là "khóa trái tim lại".
- " chúng ta không thể nữa rồi, tôi không còn là Vi Yên của lúc trước nữa, tôi bây giờ đang độc thân rất tốt, thế nên đừng nói chuyện yêu đương với tôi ". Vi Yên hờ hững nói.
- " anh sẽ cho em ba ngày suy nghĩ ". Lúc sau, anh trầm giọng nói.
- " không cần 3 ngày, bây giờ tôi sẽ nói suy nghĩ của mình: tôi không yêu, tôi không còn tin vào tình yêu nữa rồi ". Nói xong, Vi Yên dứt khoác quay lưng bỏ đi, sau bước thứ ba của cô là hàng nước mắt trên rơi xuống, cô cố tạo ra là mình ổn để bước tiếp.
Phía sau, Trương Nghiêu nhìn theo bóng lưng cô với vẻ trầm mặc.