Bận cuộc họp đến tối, Tần Khuynh Dương về thẳng nhà. Lên phòng hắn thấy Băng Nghi đang ngồi trước bàn trang điểm đang tẩy trang, hắn liền đi đến ôm từ phía sau nàng.
- " vợ à, anh nhớ em quá ". Hắn nũng nịu bên tai nàng.
- " anh đi công tác có hai ngày mà làm như hai tháng vậy ". Băng Nghi bật cười nói.
- " không có em bên cạnh, mỗi khắc như trăm năm ".
- " anh dẻo miệng ". Băng Nghi cười nhéo tay Tần Khuynh Dương một cái rõ đau.
Ân ân ái ái một lát, Tần Khuynh Dương đi vào phòng tắm, Băng Nghi đi lên giường đắp chăn lại, gần 11 giờ rồi. Nàng quay sang nhìn đồng hồ thì thấy sắp tài liệu trên bàn. Nàng sinh thắc mắc, đó giờ Tần Khuynh Dương đâu có thối quen đem công việc về nhà, sau hôm nay lại có sắp tài liệu này. Băng Nghi đợi anh tắm ra xong rồi hỏi.
Từ phòng tắm bước ra, Tần Khuynh Dương chỉ quấn cái khăn ở phần dưới, ờ trên để trần, đang cầm khăn lau tóc.
Trời ơi, quyết rủ chết đi được, dù là vợ chồng lâu rồi, nhưng Băng Nghi vẫn chưa miễn dịch được.
Tần Khuynh Dương bắt gặp ánh mắt của Băng Nghi, hắn vứt cái khăn lau tóc một bên, lau nhanh đến dề Băng Nghi xuống.
- " á, anh làm gì vậy, mau lau khô tóc đi, nhột quá ". Băng Nghi vừa cười khanh khách vừa nói. Đầu Tần Khuynh Dương dụi dụi vào ngực của Băng Nghi, miệng thù bắt đầu hôn loạn xạ lên người của nàng.
- " vợ là, anh chịu hết nổi rồi, hai ngày rồi chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng ". Tần Khuynh Dương khàn giọng nói.
- " khoan đã, em muốn hỏi một việc ". Nàng đẩy hắn ra, nghiêm túc nói.
- " chuyện gì mai nói ". Tần Khuynh Dương tiếp túc công việc đang giang dở.
- " em giậm thật đấy ". Băng Nghi nghiêm ánh mắt nói.
- " được được rồi, em muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên ". Sợ Băng Nghi giậm, Tần Khuynh Dương gần kiềm nén cơn tình dục đang dâng trào trong người hắn, hôn lên đôi mắt màng nhẹ nhàng nói.
- " anh từ trước giờ đâu có thối quen đem công việc về nhà, đó là gì? " Băng Nghi chỉ tay đến sắp tài liệu.
- " à, đó là thông tin của một cô gái mà bạn anh muốn anh tìm ". Hắn nhẹ nhàng nói.
- " em xem được chứ ".
- " được ".
Băng Nghi chòm dậy, lấy sắp tài liệu mở ra xem. Bên trong là thông tin của Lâm Vi Yên, Băng Nghi tròn mắt thắc mắc hỏi.
- " đây là thông tin của Vi Yên ".
Bấy giờ Tần Khuynh Dương mới biết, hắn bận túi bụi không có thời gian để xem, mà hắn cũng không ngờ, người mà Trương Nghiêu nhờ hắn tìm là bạn thân của vợ mình.
- " trùng hợp vậy, vậy là anh khỏi tốn công nhiều rồi ".
- " chuyện gì vậy ".
- " bạn anh có một chuyện tình với bạn em ". Tần Khuynh Dương vừa ôm Băng Nghi vào lòng vừa nói.
- " hả, trùng hợp như vậy à ". Băng Nghi ngạc nhiên vì câu nói của Tần Khuynh Dương. Trái đất tròn thật, không ngờ rằng xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. -" hôm nay Vi Yên có tâm sự với em chuyện tình của cậu ấy, cậu ấy nói một năm trước đã từng qua Pháp sống hai năm ".
- " hèn chi Trương Nghiêu không tìm được là đúng rồi ". Tần Khuynh Dương tiếp lời nàng.
- " vậy giờ sao giờ, em có hỏi Vi Yên, cậu ấy nói có lẽ người cậu ấy yêu đã kết hôn rồi, nên cậu ấy đã bỏ đi ".
- " theo như anh biết thì hai năm mà bạn em bỏ đi. Trương Nghiêu như một tên khác hoàn toàn, cậu ta lụt tung cả đất nước lên tìm bạn em, hai năm đó cậu ta tùy tụy thấy rõ ". Tần Khuynh Dương kể lại câu chuyện của Trương Ngiêu cho Băng Nghi nghe.
- " vậy là có hiểu lầm sâu sắc rồi, em sẽ gọi điện nói với Vi Yên ". Băng Nghi chòm dậy định với lấy chiếc điện thoại điện Vi Yên thì bị Tần Khuynh Dương ôm lại.
Hắn hôn tứ tung trên cơ thể nàng rồi thấp giọng nói.
- " có gì mai nói, bây giờ giúp anh nào ". Vừa nói Tần Khuynh Dương vừa cởi từng món đồ trên người Băng Nghi vứt sang một bên.
- " anh lúc nào cũng nghĩ chuyện này sao? ". Nàng thẹn thùng nói.
- " em là vợ anh, anh không nghĩ chuyện này với em thì nghĩ với ai? ". Nói xong hắn dứt khoắc đè nàng dưới thân.
Không một dạo đầu mà đâm thẳng vào, sau đó nằm yên trong cơ thể nàng.
- " thả lòng nào bảo bối, em chặt quá ". Tần Khuynh Dương nhìn Băng Nghi dưới thân khóc nhọc nói.
- " em khó chịu quá, anh mau làm gì đi ". Băng Nghi mặt đỏ ửng nói.
Không đợi giây nào cả, Tần Khuynh Dương cảm nhận được cơ thể Băng Nghi đang dần thả lỏng, hắn bắt đầu thong thà luật động, luật động càng lúc càng mạnh hơn như tuyên bố độ quyền.
Băng Nghi dưới thân thở hổn hển, miệng nhỏ không chịu được phát ra nhánh tiếng rên vụn vặt mê hồn.
Mãi lúc sau Tần Khuynh Dương mới nhấp một cái thật mạnh, sau đó bắn chất dịch nóng ẩm trong cơ thể nàng.
Hân ôm cơ thể đang rung rẩy vì động tình vào lòng. Miệng không nhịn được hôn lên đôi môi của nàng một nụ hôn sâu. Sau đó hai người chìm vào giấc ngủ. Ngoài của sổ, gió mát trắng treo. Hai cơ thể đang ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ.