- " em không sao chứ". Băng qua bóng tối của màn đêm cùng cơn mưa rào vội vã, Tần Khuynh Dương láy xe trong đêm mặc mọi thứ để trở về bên cạnh Băng Nghi, vừa mở cửa bước vào, lọt vào tầm mắt hắn là người con gái hắn yêu sâu đậm đang ngồi cuộn tròn ở một góc phòng, gương mặt cụp xuống đầu gối, tay chân rung rẫy sợ hãi, một nỗi lo lắng liền áp đảo con người hắn.
Tần Khuynh Dương đi đến bên cạnh Băng Nghi, bàn tay hắn đỡ gương mặt nàng lên đau lòng nói:-" đừng ngồi ở đây, chúng ta qua bên giường ".
Băng Nghi nghe được âm thân thuộc, nàng cuối cùng cũng an tâm ngước nhìn lên gương mặt hắn, đôi mắt nàng đã đỏ sưng như quả hạch, nàng nhanh chóng đứng dậy ôm chằm lấy Tần Khuynh Dương.
- " Khuynh Dương, chúng ta sẽ không xa nhau đúng không? ". Gần đây, Băng Nghi hay mơ những giấc mơ có liên quan đến xa cách và chết chốc, tim nàng bắt đầu đập loạn xạ vì sợ, giữa đêm khuya tĩnh mịch, nàng lại ở trong phòng một mình, không đèn, không ánh sáng, nỗi sợ lại nhân đôi. Nàng sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi, ôm chặc lấy Tần Khuynh Dương mà nói.
Tần Khuynh Dương đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng, càng đau lòng hơn khi nghe nàng hỏi một cách đau thương sợ hãi như vậy.
- " không, chúng ta sẽ không xa nhau, chúng ta ở bên cạnh nhau, ngoan đừng khóc, anh rất đau lòng ". Tần Khuynh Dương cũng ôm chặt lấy Băng Nghi, bàn tay xoa xoa tóc nàng như sự an ủi.
- ----
Hai ngày tiếp theo đó. Tần Khuynh Dương bận chuyện ở bang hội, số lo hàng súng ak47 bị trục trặc, thế là hắn đi nước M để xử lí. Băng Nghi ở nhà rảnh rỗi, không có gì làm, bởi Tần Khuynh Dương bảo nàng ở nhà không được ra ngoài, Hoắc Khang không rõ sống chết, hắn sợ nàng ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.
Ở ru rú trong nhà tiếc cũng chán. Hôm nay thời tiết đẹp, nắng cũng rất tốt, Băng Nghi ngẫu hứng hẹn đứa bạn thân nhất của mình ra ngoài chơi.
Nhấc điện thoại, bấm dãy số rồi điện.
- " alo, chào cô gái lâu rồi không gặp, còn sống chứ? ". Băng Nghi cười đùa hỏi.
Đầu dây bên kia trả lời.
- " tớ chưa chết, cậu cũng ổn phết nhỉ, sao chưa chết nữa, hơn 1 năm rồi không gọi điện hỏi thăm tớ, tớ tưởng cậu chết rồi chứ ".
Băng Nghi ôm bụng cười lớn rồi nói tiếp.
- " tớ sao, sao mà chết được, hahaha..... mà nè hôm nay rảnh chứ, ra ngoài đi chơi không, tớ ở nhà không có ai nói chuyện chán muốn chết. "
- " ok, trùng hợp 5h chiều nay tớ có việc ở Bắc Kinh, gặp nhau ở nhà hàng ZZZ nhá. "
- " được, quyết định vậy đi ".
- ----
5h chiều, Băng Nghi có mặt ở nhà hàng ZZZ trước 10 phút, đi vậy cho chắc, Bắc Kinh kẹt xe ồn ào, còn sợ là trễ hẹn nữa chứ.
Băng Nghi ngồi vào bàn gần cửa kính, ánh chiều nhẹ nhàng chiếu xuống ly cà phê còn nóng đang bóc hơi. Bỗng từ xa có một cô gái bước đến. Cô gái cao tầm 1m65, mặc bộ vest công sở đen, trên gương mặt đeo một cái kính khá to, che gần hết gương mặt, nhưng rất sành điệu.
Băng Nghi mừng gỡ, vội đứng dậy chạy tới ôm chằm lấy cô gái.
- " Lâm Vi Yên, cô gái của tôi, cậu đến gọi ".
Lâm Vi Yên là cô bạn thân duy nhất của Băng Nghi, là con gái của tập đoàn Lâm Thị. Lúc nhỏ cha của Vân Yên đến nhà Lạc Vĩnh để bàn bạc làm ăn, ông dẫn theo Vi Yên. Nhờ lần gặp mặt lúc nhỏ ấy mà Băng Nghi và Vi Yên đã trở thành một đôi bạn thân dù sống trong thế giới đen tối khắc nghiệt. Tình bạn của họ rất đẹp, sẵn sàng vì nhau làm mọi thứ, thậm chí là giúp đỡ nhiệt tình. Đúng hơn phải gọi là tri kỉ. Nhưng trước năm Vi Yên 23 tuổi, cha cô đột ngột qua đời vì căn bệnh ung thư, mẹ cô vì quá đau buồn nên đã đi theo cha cô. Cô mệt mỏi, buồn bã, đau khổ, sợ hãi, lo lắng nhưng vẫn vùng vẫy để lèo láy Lâm Thị. Nói đúng hơn là cô dùng cả thanh xuân để gánh vác gia đình.
Lúc trước Vi Yên là một cô gái có đôi mắt rất đẹp, vẻ đẹp trong sáng của một thiếu nữ đôi mươi, vẻ đẹp tinh tú nhẹ nhàng. Chỉ có điều sự kiện xảy ra năm 23 tuổi đã đánh mất đi đứa con gái đáng ra ở tuổi đó phải được một thanh xuân trọn vẹn, được thích một người trọn vẹn.
Năm đó vì trở ngại, cô bỏ cả tình yêu lẫn ước mơ của mình. Bây giờ, xuất hiện trước mặt Băng Nghi là Vi Yên cứng rắn hơn, trưởng thành hơn, can đảm hơn, vẻ đẹp sắc xảo hơn. Chỉ có điều không thể nào che lắp được đôi mắt mệt mỏi qua từng năm tháng kia, người con gái 25 tuổi nhưng lại giống như người phụ nữ trãi đời rất nhiều.
- " nhớ cậu quá đi mất ". Vi Yên giơ tay ôm lại Băng Nghi, miệng cười cười nói.
- " ngồi xuống đi, tớ đợi cậu đến bụng đói meo rồi này ".
- " hì ".
Băng Nghi cầm thực đơn lên, xem một lượt rồi gọi mấy món ngon nhất của nhà hàng.
- " cho tôi món: bò bít tết, trứng cá hồi, gan ngỗng....... còn cái này, cái này nữa... ". Nàng chỉ vào thực đơn rồi nói với phục vụ.
Trong thời gian đợi món, Băng Nghi hỏi thăm về công việc của Vi Yên.
- " này, ở Thượng Hải tốt chứ, công việc nhiều lắm à, tớ thấy cậu mệt mỏi quá vậy ". Nhìn đôi mắt mệt mỏi kia, Băng Nghi thiết nghĩ chắc Vi Yên không ngủ đủ giấc hoặc có lẽ không ngủ nhiều ngày.
- " ừ, công việc rất nhiều, điều khiển một tập đoàn đã không dễ gì, huống chi là một mình tớ ". Vi Yên cầm ly nước lên uống một ngụm rồi nói tiếp -" đã 2 ngày rồi tớ chưa ngủ ".
- " có cần giúp gì thì nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu ".
- " cậu thì giúp được gì, cậu có học kinh doanh đâu? ".
- " thì tớ nhờ người khác giúp ".
- " cậu nhờ ai? ".
- " Khuynh Dương ".
Vi Yên thắc mắc hỏi tiếp.
- " người đó là ai? ".
Lúc này Băng Nghi sực nhớ lại, trước khi kết hôn nàng có báo với Vi Yên một tiếng, nhưng mà không có nói tên chú rể, với lại lúc tới hôn lễ, Vi Yên bận công tác ở Pháp nên không dự hôn lễ được.
- " à, quên nói với cậu, chồng mình tên là Tần Khuynh Dương, chủ tịch tập đoàn Tần Thị ".