Tần Khuynh Dương kiêu ngạo bước tới, cái bóng lớn dạ xuống đất, trong nhe một con quái vật đang tiến đến, gương mặt lạnh băng, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy nộ khí.
- " anh định làm gì? Không được qua đây ". Băng Nghi nhận ra sự thay đổi của hắn, có chút sợ mà lùi về sau.
Tần Khuynh Dương chỉ cười một nụ cười sắc bén, ánh mắt dời xuống ngực của nàng, nhào tới mà xe banh chiếc áo sơ mi. Băng Nghi sợ hãi kháng cự. Vô ích, từng món đồ của nàng từ từ rơi xuống đất. Tần Khuynh Dương cũng nhanh chóng thoát y.
- " đừng, tôi không muốn ". Đôi mắt nàng ứa màng lệ, bàn tay chóng đỡ vòm ngực rộng lớn của hắn.
Giờ khắc này, lửa giận của người đàn ông kèm theo dục vọng đúng là không thể dập tắt. Hắn áp nụ hôn lên môi nàng, điên cuồng cắn nút, khẽ tách hàm răng nàng ra, tiến sâu bên trong càng quét.
Nụ hôn quá mãnh liệt và tàn bạo, làm cho Băng Nghi khó thở. Bàn tay không yên phận của Tần Khuynh Dương trượt xuống dưới, bàn tay khô rát làm Băng Nghi cảm thấy sợ hãi.
- " ngoan, cho tôi ". Tần Khuynh Dương khẽ bên tai nàng ám mụi ra lệnh.
Không đợi cô trả lởi của nàng, hắn hung hắn dùng ngón tay đâm vào hoa nguyệt, rút ra rồi lại đâm vào, có lúc còn cho thêm một ngón vào nữa.
Khó chịu, bức rức. Băng Nghi ngửa người thở dốc, nàng không ngờ rằng cảnh tượng đêm nàng say rượu lại giống như đêm nay. Mật dịch chảy ra không ngừng, dính đầy cả bàn tay lêu lỏng của hắn. Chưa thỏa mãn, hắn cuối người xuống ngậm lấy hoa nguyệt nút mạnh, mật dịch tuông trào như con suối nhỏ.
Băng Nghi xấu hổ, đôi mắt ứa lệ, uất ức tuông trào.
- " sao lại khóc ". Nghe tiếng khóc thúc thít của nàng, Tần Khuynh Dương ngẩn đầu lên nhìn. -" đừng khóc, anh sẽ rất đau lòng ". Hắn hôn nhẹ lên mi mắt nàng.
- " tôi không muốn mà ". Nước mắt của Băng Nghi càng tuông dữ dội hơn, nàng khẩn cầu hắn.
- " xin lỗi, hôm nay nhất định anh phải tiến vào ". Dứt lời, hắn mạnh bạo dùng vật nam tính của mình đâm vào hoa nguyệt của nàng.
Cảm giác được rất chật, hắn cuối người xuống hôn nàng, còn khẽ bên tai nàng nhe ra lệnh -" ngoan, thả lỏng một chút ".
- "ưm". Từ từ điều hòa hơi thở, lúc này nàng cảm thấy không thể trốn thoát được nữa, nàng càng kháng cự, người bị thương là nàng.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể nàng, hắn hung hăng luật động, mỗi cú ra vào đều chạm đến nơi sâu nhất.
Trong không khí mơ màng này, Băng Nghi quên mình là cô gái mạnh mẽ, quên rằng mình đang chống đối. Hòa nhịp cùng sự hoan hoái, nàng ngửa đầu thở dốc.
Tần Khuynh Dương mỉm cười hài lòng, bàn tay dời đến núi đôi đang phập phồng mà xoa nắn. Kích thích dữ dội, nhưng nàng vẫn cố gắng không cho mình phát ra tiếng kêu dâm đãng kia, nàng dùng bàn tay nhỏ bé che miệng lại.
Một lúc sau, dục vọng còn chưa hết. Tần Khuynh Dương lật người Băng Nghi lại, tấm lưng trắng trẻo của nàng đối diện với ánh mắt của hắn. Cúi xuống nhả từng nụ hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó đâm một cú thật mạnh vào hoa nguyệt. Bởi là tư thế này, nên cái của hắn đâm đến nơi sâu nhất của nàng, rất đau, rất chật.
- " đau quá.... ". Nàng thở dốc mà nói.
- " thả lỏng, một lát sẽ không đau ". Nói xong, hắn bắt đầu luật động. Hắn áp người lên tấm lưng của nàng, bàn tay không yên phận xoa bóp một bên gò bông.
Băng Nghi chịu không nổi kích thích, miệng " ư " lên một tiếng. Đôi tay chóng đỡ người không chịu nổi mà khụy xuống. Tư thế này, nàng cảm thấy như là nô lệ tình dục của hắn, thật là xấu hổ.
Một đêm hoan khái đã qua, giờ đã là hừng đông, trời chưa sáng hẳn Băng Nghi nằm trong lòng của Tần Khuynh Dương. Do ôm nàng quá chặt, khiến nàng đau nhức cơ thể mà tỉnh giấc. Trong phòng hiện giờ còn lưu lại mùi hoan hoái hôm qua, khiến cho Băng Nghi lập tức đỏ mặt. Sao hắn có thể mạnh bạo như vậy, hắn có còn là Dương ca của nàng năm xưa không? Nếu là Dương ca, sẽ nghĩ đến cảm giác của nàng.
Bây giờ, người đàn ông ôm nàng ở đây, cảm giác xa lạ quá, một chút gần gũi cũng không có.
Băng Nghi tự cười cảm thân mình một cái. Rồi hàng nước mắt bắt đầu rơi. Đáng ra nàng không nên đùa với lửa, cũng đúng thôi, cho dù nam nhân năm xưa có hiền dịu như thế nào cũng bị thời gian tàn phá.
Cảm nhận được nơi lòng ngực ướt. Tần Khuynh Dương tỉnh giấc, hắn nhìn xuống thấy người con gái của mình đang rơi lệ, hắn tay chân luống cuống không biết làm thế nào. Nên nhẹ nhàng áp nụ hôn nụ nhàng lên mi mắt của nàng, cất giọng an ủi.
- " sao lại khóc, nói cho anh nghe ".
- " không có gì, anh buông tôi ra, đau quá ". Sức lực của nàng đã cạn kiệt, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
Tần Khuynh Dương buông nàng ra, Băng Nghi thừa thế bật ngồi dậy bước xuống giường.
- " em đi đâu? ". Tần Khuynh Dương nắm lấy tay nàng kéo lại giường.
- " tôi đi công chuyện, tôi.... có công việc mới ". Nàng ấp úng trả lời.
- " không cần phải giấu, tôi biết hết rồi ".
- "..."
- " em là vợ của tôi, cha của em cũng là cha tôi, em yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng cho em một câu trả lời về cái chết của ông trùm Lạc Vĩnh ".
Tần Khuynh Dương rất tôn trọng người lãnh đạo Lạc Vĩnh này, cho dù lão đã mất, vị trí đó mãi mãi ở trong lòng của Tần Khuynh Dương. Cho nên, một câu nói " ông trùm Lạc Vĩnh ". Là một sự tôn trọng, tôn kính của hắn dành cho ông.
- " cảm ơn, nhưng hãi để tôi tự giải quyết được không? Đây là chuyện của bang Ngưu Thần, xin anh hãy để tôi tự điều tra ".
- " tôi không muốn em vất vả, u hoài ". Tần Khuynh Dương nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng.
- " hãy tôn trọng tôi, được không? Đây là lời cầu xin của tôi. Chỉ cần 3 tháng, cho tôi tự điều tra 3 tháng, nếu như không được, tôi sẽ nhờ anh, được chứ". Đôi mắt nàng sâu thẳm, có chút buồn mà nhìn hắn.
Trái tim của đàn ông rất dễ rung động, huống chi là đối mặt với người con gái mình yêu. Tần Khuynh Dương mềm lòng đồng ý, nhưng vẫn không quên cử người âm thầm theo bảo vệ nàng.
- " được, tôi cho em 3 tháng, cô bé à, đừng biến mình trở thành một người lạnh lùng tàn khóc, trong lòng chỉ có thù hận. Như vậy, tôi sẽ rất đau lòng ". Hắn hôn lên tráng nàng, nụ hôn nhẹ nhàng mà ấm áp, hình như tim nàng có chút xao động.
Trái tim Băng Nghi có chút ấm áp, nàng thừa nhận Tần Khuynh Dương yêu nàng thật lòng, nàng cảm nhận được, nhưng nàng lại cảm động, chứ không rung động.