Sau khi Băng Nghi tỉnh giấc thì đã 5h chiều, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ làm cho nàng cảm thấy nhức đầu kèm theo mệt mỏi.
Ôi trời, từ tối qua đến giờ đúng là cực hình, ê ẩm cả người. Nàng lật bật ngồi dậy, vào phòng tắm ngâm nước nóng cho dễ chịu, rồi thay đồ, sau đó trở về bang Ngưu Thần thăm dì Lạc Vân.
- " dì Lạc Vân đâu ". Khi về bang, nàng không tìm thấy dì Lạc Vân, nên nàng đã hỏi quản gia.
- " thưa tiểu thư, hôm qua bà chủ cùng với 10 thuộc hạ bên tổ F đi mua vũ khí rồi ạ ". Chú quản gia cung kính trả lời.
" tổ F: thuộc hạ tổ này toàn là những người có sức chiến đấu bậc S "
- " mua vũ khí? Dì có hứng thú với vũ khí khi nào vậy? Mua ở đâu ".
- " bà chủ mua ở tổ chức Ultimate Weapon của nước M. Tôi nghe phong phanh là Bom CBU-55 và súng AK 47 ".
" CBU-55: là loại bom chùm dạng catxet. Khi nổ văng, oxit etylen tạo thành các đám mây xon khí có đường kính 15-17m. Được điều khiển bằng rađa.
Súng Ak 47 chắc các bạn cũng biết rồi ☺️
Băng Nghi chợt thoáng nghĩ. Tự nhiên dì lại có hứng thú với vũ khí vậy. Muốn làm chuyện gì nữa à. Không lẽ...
- " bao giờ dì về. Nếu dì về thì báo cho con, à quên nữa. Tổ F bây giờ còn bao nhiêu người? ".
- " thưa. Còn dưới 30 người ".
- " nhiêu đủ rồi, bảo họ đến gặp con ".
- " tiểu thư đợi một lát ".
Quản gia đi gọi họ đến.
Băng Nghi ngồi một mình trong căn phòng của cha mình. Nàng nhất định phải điều tra được cái chết của cha nàng, sống thấy người, chết thấy xác. Không thể để yên mãi như vậy được.
5 phút sau, hơn 20 thuộc hạ, thân hình cao ráo mạnh khỏe, mặc vest đen, gương mặt lạnh như băng bước vào.
- " tiểu thư cần gì ạ ". Một tên thuộc hạ đại diện hỏi.
- " cậu còn nhớ con đường ở cánh rừng XXX dẫn đến bang Xà Thần không? ". Đây là tổ F lúc trước Lạc Vĩnh rất trọng dụng, họ hành động nhanh chóng gọn gàng, không để lại dấu vết. 2 năm trước, cũng nhờ tổ F đi phía cánh rừng XXX để phá bom của Xà Thần, nếu không là cả thành phố theo Hoắc Khang xuống mộ rồi.
- " thưa, tôi còn nhớ ". Dùng kính ngữ,
- " tôi có công việc giao cho tổ F các cậu. Các cậu tự chia nhau ra. Một vài người qua nước M tìm con trai Hoắc Khang, tạo một tin giả, dụ anh ta về nước. Một vài người đi phía cánh rừng XXX tìm manh mối của cha tôi, tôi biết cánh rừng đó không nhỏ nhưng mong các cậu có tin tức nhanh nhất. Một vài người điều tra mối quan hệ 32 năm về trước của dì Lạc Vân với thủ lĩnh của Hổ Thần -Tần Nghị. Còn nữa..... ". Băng Nghi ngừng một lát rồi nói tiếp, ánh mắt cũng thay đổi hẳn. -" cử một vài người âm thầm theo bảo vệ con trai của Tần Nghị -Tần Khuynh Dương ".
- " được, chúng tôi đi thi hành nhiệm vụ ". Nói xong, họ kéo nhau đi thi hành nhiệm vụ. Căn phòng giờ trở lại có một mình Băng Nghi.
Nàng có chút ưu sầu, lòng cũng bắt đầu nặng trĩu. Sao nàng lại phái người bảo vệ Tần Khuynh Dương, nàng đang lo cho hắn à? Chắc không đâu, chắc chỉ là một nghĩa vụ của một người vợ.
Nàng đang thắc mắc trong lòng, 32 năm trước, ruốc cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Tần Nghị lại không chấp nhận tình cảm của dì Lạc Vân. Có thật như là dì kể, người phản đối chuyện tình này là cha nàng? Chắc phải điều tra lại từ đầu. Nhưng việc đầu tiên cần làm bây giờ là tạo một mối quan hệ với con trai của Hoắc Khang cái đã.
Mãi suy nghĩ hồi lâu, trời cũng đã tối, Băng Nghi mới lái xe trở về. Trên đường nàng nghĩ chắc Dương ca chưa về nên nàng cũng ghé chỗ này chỗ kia mua đồ ăn, sáng giờ nàng có cái gì vào bụng đâu, đói muốn chết.
Tiếng xe ngoài cửa, Băng Nghi tay xách hai ba túi đồ đi vào.
- " em đi đâu vậy ". Vừa bước vào cửa là thấy Tần Khuynh Dương ngồi ở bộ ghế. Hắn đang cầm một tờ báo, ánh đèn nhẹ dịu chiếu thẳng xuống làm gương mặt hắn trong thật hoàn mỹ, lông mày hơi nhíu lại. Giống như một vị thần cao ngạo không hài lòng chuyện gì đó.
- " đi mua đồ ăn, sáng giờ tôi có gì vào bụng đâu ". Băng Nghi thản nhiên trả lời.
Tần Khuynh Dương bỏ tờ báo xuống, miệng cười tủm tỉm như chọc quên nàng.
- " à, tôi quên, sáng giờ em đâu ăn gì ".
- " cũng tại anh chứ ai ". Thẹn quá hóa giận, Băng Nghi bỏ đi vào bếp.
Vừa rửa rau nàng vừa rủa thầm. Chết tiệt, cũng tại hắn mà đi đứng cũng khó khăn.
- "Em đang mắng tôi gì thế ". Tần Khuynh Dương đứng sát nàng từ phía sau, thuận thế ôm lấy eo nàng.
- " anh có gì để tôi mắng ". Băng Nghi trả lời cọc lóc.
- "..."
- " anh qua chỗ kia đi, em làm đồ ăn một lát ".
Tần Khuynh Dương không đi mà còn nắm lấy bàn tay Băng Nghi. Miệng khẽ thầm vào tai nàng.
- " để anh làm cho, em qua kia đi ".
- " tùy anh ". Băng Nghi trả lời xong, bỏ qua ghế ngồi, mặc cho Tần Khuynh Dương làm gì thì làm. Dù sao nàng cũng chẳng biết nấu ăn, cũng chỉ muốn nấu vài món đơn giản lót bụng, nếu hắn muốn nấu thì để hắn nấu. -" à phải rồi, bác Tần đâu.... à không, cha đâu ".
- " cha qua Châu Âu giải quyết một số chuyện rồi, không biết bao giờ về, nhưng đi rất lâu ". Tần Khuynh Dương cười tủm tỉm trả lời.
- " ờ ". Giờ khắc này Băng Nghi thấy Tần Khuynh Dương đỡ kiêu ngạo hẳn, mặc tạp dề, nấu ăn, nàng cảm thấy cũng có chút vui trong lòng. Một gia đình ấm áp, cũng vui lắm nhỉ. Nhưng người vào bếp là Tần Khuynh Dương, nhường như không phải cho lắm. Một tên kiêu ngạo, coi trời bằng vung, độc tài, lạnh lùng, mà hôm nay xuống bếp vì một người con gái. Ôi trời, hôm nay thời tiết chuyền xấu à.
- " em mà nhìn tôi bằng ánh mắt ấy nữa, tôi không chắc ngày mai em xuống giường nổi đâu ".