Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Chương 24: Thật sự hữu hiệu!




Một lát sau, Hứa Ấn đi tới chỗ ở của Vân Hạo rồi bước vào phòng hắn.

"Xin Vân công tử thứ lỗi, ta không thể để lộ quan hệ với ngươi nên chỉ có thể nói phải tiếp tục chẩn bệnh cho ngươi."

Luyện đan sư thủ tịch của Bảo Đan Lâu được người người kính ngưỡng ở thành Lưu Vân lại không có vẻ kiêu ngạo gì trước mặt Vân Hạo, bày ra dáng vẻ rất khiêm nhường.

Bởi vì mạng của ông ta còn nằm trong tay Vân Hạo.

Ông ta cưỡng ép luyện chế Bích Huyết Trúc Thể Đan làm đan độc xâm nhập cơ thể, dựa theo cách nói của Vân Hạo thì đã bệnh tình nguy kịch, sẽ đi đời nhà ma vào bất cứ lúc nào.

Hứa Ấn vẫn có chút tạo nghệ luyện đan nên tất nhiên biết rõ Vân Hạo không lừa gạt mình.

Hơn nữa ông ta đã cho một ít đan sư cấp thấp uống bài thuốc dưỡng sinh Vân Hạo cho mình, chỉ một chén thuốc quả nhiên có tác dụng đối với luyện đan sư bị đan độc xâm nhập, sau đó ông ta mới uống vào vài lần.

Thật sự hữu hiệu!

Tuy thuốc dưỡng sinh này chỉ có thể trị được đan độc bình thường, không thể trị được căn bệnh của ông ta.

Nhưng phải biết rằng đan độc bình thường rất khó giải quyết, sản nghiệp của Bảo Đan Lâu to lớn và có vô số người tài luyện đan, nhưng vẫn không tìm thấy phương pháp giải quyết.

Bởi vậy có thể nhìn ra Vân Hạo đã được cao nhân đan đạo chỉ điểm!

Ông ta phỏng đoán sau lưng Vân Hạo có người có tạo nghệ luyện đan cực cao, vậy cũng giải thích được vì sao hắn đột nhiên tu võ được!



Vân Hạo ừ một tiếng và nói: "Ngươi kiên trì uống canh dưỡng sinh là được, ta đã hứa một tháng sau hoàn toàn loại trừ đan độc Bích Huyết Trúc Thể Đan giúp ngươi thì tất nhiên sẽ không nuốt lời."

Những lời này làm Hứa Ấn càng xác định suy đoán của mình là thật.

Rất có thể bây giờ Vân Hạo còn không thể trị tận gốc giúp ông ta, phải lợi dụng một tháng này để đi thỉnh giáo học tập cao nhân luyện đan sau lưng hắn.

"Đúng rồi, Vân công tử, ta đã xin lỗi Vân quán chủ vì sự ngạo mạn lúc trước, hơn nữa ta cũng nói với Vân quán chủ không cần đi Sinh Tử Cổ Mộ."

Hứa Ấn biết rõ một điều là trong một tháng này mình phải biểu hiện thật tốt.

Nếu không một khi Vân Hạo đổi ý thì cái mạng nhỏ của ông ta sẽ không còn!

Nói xong, Hứa Ấn trực tiếp lấy ra một cái nhẫn tạo hình cổ xưa từ trong ngực rồi đưa cho Vân Hạo.

"Vân công tử, ngươi bảo ta chuẩn bị linh dược luyện chế Bích Huyết Trúc Thể Đan nên ta đã gom đủ rồi, trong này là dược liệu có thể luyện chế mười lô thuốc, nếu Vân công tử còn cần thì ta sẽ nghĩ cách đi thu gom thêm."

Vân Hạo nhận lấy chiếc nhẫn.

Đây là nhẫn trữ vật, cũng không phải vật hi hữu gì ở thành Lưu Vân, nhưng trước kia hắn không thể tu võ nên không thể sử dụng đến nó.

Trong nhãn trữ vật không có bất kỳ cấm chế gì, trong nháy mắt Vân Hạo nhận nhãn trữ vật đã lợi dụng nguyên khí đụng vào cấm chế trong đó và để lại ấn ký thuộc về mình.

Hắn nhìn lướt qua dược liệu bên trong, sau đó gật gật đầu và nói: "Tiếp tục thu thập linh dược, ngươi nắm chặt thời gian mở rộng canh dưỡng sinh."



Hiện nay võ quán Cuồng Kiếm đã vượt qua khủng hoảng.

Nhưng Vân Hạo biết là người của phủ thành chủ đứng sau lưng nhắm vào võ quán Cuồng Kiếm, cho nên phải tăng tốc giúp võ quán đứng vững gót chân!

Thuốc dưỡng sinh là một điểm đột phá rất tốt, có thể trói buộc võ quán Cuồng Kiếm và Bảo Đan Lâu với nhau.

Nếu thế thì phủ thành chủ muốn động vào võ quán Cuồng Kiếm cũng phải cân nhắc thêm!

Hơn nữa tiền bạc lợi ích mà thuốc dưỡng sinh mang tới nhất định không ít, đến lúc đó võ quán Cuồng Kiếm cũng có nguồn thu vào hoàn toàn không bị phủ thành chủ hạn chế.

Vân Hạo nói cái gì thì Hứa Ấn cũng gật đầu, vâng vâng dạ dạ đáp lại.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên giọng nói của Lăng Phi Vũ.

"Vân Hạo, Vân bá bá bảo người chuẩn bị xong cơm chiều, nhắn ngươi và Hứa đại sư đi dùng cơm trước."

Vân Hạo mở cửa phòng ra rồi cười với Lăng Phi Vũ và nói: "Hứa đại sư còn có rất nhiều chuyện phải làm, ông ấy đang chuẩn bị rời đi."

Hứa Ấn: "..."

Vân Hạo đã nói như vậy thì Hứa Ấn chỉ có thể khách sáo nói: 'Đúng thế, Bảo Đan Lâu còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, ta phải chạy về. Vân công tử, Lăng cô nương, xin chuyển lời cho Vân quán chủ thay ta, đa tạ ý tốt của ngài ấy, lần sau ta lại đến."

Vừa dứt lời, Hứa Ấn vội vàng rời đi.