Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

Chương 2: Thái Sơ Tạo Hóa Quyết, Nhục Thân Bảo Thể - Kiếm Tổ Vĩnh Hằng




“Vân bá bá, sở dĩ Vân Hạo lại biến thành kẻ đốn mạt như vậy là do chàng ấy không thể chấp nhận được chuyện mình không thể tu luyện võ công, con tin chàng ấy sẽ thay đổi, trước đây chàng ấy là một người rất tốt.”

Lăng Phi Vũ bật khóc nói.

“2” Vân Hạo giật mình, là do nàng không muốn rời xa hắn sao?

“Phi Vũ, con có thiên phú xuất chúng nên đi đến một nơi có thế lực lớn để tu luyện thì tiền đồ phía trước sẽ mênh mông vô hạn” Vân Thiên Khoát thuyết phục nàng.

Hôm nay ông đã hạ quyết tâm rồi.

“Bá bá và Vân Hạo đều là người thân của con trên cuộc đời này, nếu như các người không cần con thì con chết đi cho rồi!” Lăng Phi Vũ nói chắc như đỉnh đóng cột, rất quyết liệt.

“Nữ nhỉ ngoan, sau này ta sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, sẽ không bao giờ nhắc đến nữa.” Thấy vậy, Vân Thiên Khoát vội vàng nói.

Ánh mắt của Vân Hạo nhìn Lăng Phi Vũ hơi phức tạp, hắn đã làm người được hai kiếp, cũng đã gặp qua vô số người, đương nhiên hẳn có thể nhìn ra những lời mà Lăng Phi Vũ nói là lời từ tận đáy lòng.

Nếu cô nương nhà người ta đã không bận tâm chuyện hận thù trong quá khứ thì hắn là một nam nhân sao phải ra vẻ làm gì?

“Vậy hãy ở lại bên cạnh ta đi, tương lai sẽ tốt thôi” Vân Hạo bình tĩnh hứa hẹn.

“Ngươi là nam nhân, nếu đã là nam nhân thì hứa phải nhớ giữ lời, còn nếu ngươi không thực hiện được thì đừng hứa!” Lăng Phi Vũ oán giận măng hẳn không chút thương tiết.

Trong mấy năm qua, những lời hứa mà Vân Hạo hứa với nàng, cam đoan với nàng nhiều vô số kể nhưng chưa một lần nào hẳn thực hiện được!

Khi Lăng Phi Vũ rời đi, Vân Thiên Khoát hung hăng nói với Vân Hạo: “Tiểu tử thối, con may mắn có được thê tử như vậy là phúc phận tám đời! Biết điều chút cho lão tử, nếu sau này con còn làm chuyện gì quá đáng thì lão tử sẽ đánh chết con!”

“...” Vân Hạo.

Đợi đến khi Vân Thiên Khoát cũng rời đi, Vân Hạo mới đóng cửa lại rồi bät đầu kiểm tra cơ thể của mình.

Thật ra lần này hẳn “chết bất đắc kỳ tử” là do có vài lý do khác, ví dụ như trong cơ thể hắn vẫn còn sót lại ít độc tố không rõ ràng.

Vân Hạo suy đoán rằng hơn phân nửa là hắn đang bị người ta mưu hại. Đối phương đầu độc hẳn trước, sau đó cố ý khiến hắn nợ mấy vạn lượng bạc rồi dùng cách đó để áp chế võ đường Cuồng Kiếm!

Nhưng rốt cuộc là ai đã sắp xếp âm mưu như vậy?

Vân Hạo suy nghĩ rất lâu nhưng những người hắn gặp hôm qua quá nhiều.

Nếu đã không thể tìm ra đầu mối thì hẳn dứt khoát gác chuyện này sang một bên, dù sao thì đối phương cũng chưa đạt được ý đồ trong một lần nên chắc chẳn sẽ còn thực hiện lần hai.

Trước mắt phải tu luyện võ công mới là chuyện quan trọng nhất!



Trong đầu Vân Hạo vừa nghĩ thì ý thức cũng chìm vào đan điền, hắn tỉ mỉ quan sát Bia Thần, hắn muốn xem thứ gọi là thần công tối thượng của Thái Sơ Tạo Hóa Quyết, rối cuộc đó là thứ huyền bí gì?

Khi hắn nhìn vào Bia Thần lần nữa thì đột nhiên Bia Thần bùng lên thứ ánh sáng vàng óng ánh. Trong khoảnh khắc đó. có rất nhiều chữ viết của Thái Sơ Tạo Hóa Quyết được ghi ở trên mặt bia, sau đó lại biến thành biển cát vàng rồi điên cuồng lao vào linh hồn của hẳn!

Lúc lâu sau hắn chợt mở mắt ra, trong mắt hắn vừa có sự kinh hoàng lại vừa có ngạc nhiên mừng rỡ.

Con đường tu luyện của Thái Sơ Tạo Hóa Quyết thật ra là để nung nấu Nhục Thân Thiên Địa, dùng Nhục Thân Thiên Địa để sinh ra nguyên khí, cuối cùng thân xác sẽ biến thành thần chứng đạo!

Chỉ cần tu luyện phương pháp này đến đại thành sẽ là lúc tay hắn có thể hái được nhật nguyệt tinh tú, đủ để trở thành cường giả vô địch sánh ngang với thần linh!

Kiếp trước, khi Vân Hạo được phong đế thì đã phát hiện được bí mật động trời này, nguyên khí trời đất của Thương Huyền giới bị chư thần đụng tay đụng chân vào nên chỉ cần người trong giới tu luyện hấp thụ những nguyên khí đó thì con đường tu đạo chắc chẳn sẽ thiếu sót, thế nên đời này sẽ không thể sánh vai với thần linh!

Nhưng thân thể của hắn ở kiếp này vẫn cứ là một thân phế vật, chưa bao giờ hắn hấp thụ được chút nguyên khí trời đất nào!

Đợi hẳn hồi tỉnh lại thì lập tức nhận được công pháp kỳ công của Thái Sơ Tạo Hóa Quyết này.

Tất cả những thứ này đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên giống như đã có người cố ý sắp đặt vậy, tu luyện phương pháp. này là con đường tốt nhất mà hẳn có thể chọn trong lúc này!

Hiển nhiên hẳn đã đưa ra quyết định, nhưng trước khi tu luyện thì Vân Hạo dùng tinh thần lực hung mãnh của mình nhìn vào đan điền bắt đầu kiểm tra nhục thân.

Rất nhanh, hắn phát hiện ra bên trong cơ thể của mình vẫn còn rất nhiều năng lượng dồi dào.

Ngay khi ý nghĩ của hẳn xoay chuyển, hẳn cũng hiểu được nguồn gốc của những năng lượng này, để có thể giúp hắn tu luyện võ công thì phụ thân hắn là Vân Thiên Khoát đã cho hắn uống vô số linh đan bảo dược!

Mặc dù đa số dược liệu đều lãng phí nhưng trong người hắn vẫn còn rất nhiều năng lượng tích lũy dư thừa!

Vân Hạo bình tĩnh điều chỉnh trạng thái của mình, sau đó hẳn thi triển Thái Sơ Tạo Hóa Quyết, ngay lập tức khí huyết trong cơ thể hắn lưu thông một cách rất đặc biệt, mỗi một bắp thịt và xương cốt của hẳn đều bắt đầu rung động với tần số vô cùng huyền diệu.

Lúc lâu sau, hẳn cảm thấy như có dung nham nóng hổi chảy trong cơ thể mình, sức nóng đáng kinh ngạc dâng trào. và quét qua toàn bộ huyệt đạo cùng kinh mạch của hẳn, quét qua cả da thịt và xương cốt!

Ba canh giờ sau.

Sau khi Vân Hạo tinh chỉnh năng lượng của đan dược còn sót lại bên trong cơ thể xong thì lập tức có một ánh sáng mờ xuất hiện trên da hẳn, lộ ra cảm giác thần bí và mạnh mẽ. Hẳn chưa từng hấp thụ một tia nguyên khí trời đất nào bên ngoài, nhưng vào lúc này bên trong máu thịt xương cốt của hắn như có dòng chảy của nguyên khí đang sinh sôi nảy nởi

Cảnh giới đầu tiên của Thái Sơ Tạo Hóa Quyết, được gọi là Bảo Thểt

Bảo Thể có bốn cấp độ là Sơ, Trung, Cao, Đỉnh. Chúng lần lượt tương ứng với bốn cảnh giới khởi đầu của võ thuật trong Thương Huyền giới, lần lượt là Dẫn Khí Cảnh, Chân Nguyên Cảnh, Hóa Hải Cảnh, Tụ Linh Cảnh!

Chỉ trong chốc lát thôi mà hắn đã bước vào cảnh giới của Bảo Thể sơ giai, giá như có loại linh dược nào đó tương trợ cho hẳn thì e rằng hản có thể một hơi bước vào Bảo Thể trung giail

Lần đầu tiên Vân Hạo tu luyện phương pháp này mà đã gặt hái được rất nhiều, chỉ thấy hẳn búng ngón tay, nguyên khí tẩm bổ cho Nhục Thân Thiên Địa rồi biến thành kiếm khí bắ n ra. Có tiếng xì xì vang lên, đột nhiên trên sàn xuất hiện một cái hố sâu!



Mặc dù Vân Hạo đã từng tu luyện võ thuật đỉnh cao, nhưng có thể thấy sau khi tu luyện Thái Sơ Tạo Hóa Quyết thì Nhục Thân Nguyên Khí rất mạnh, hẳn cũng không kìm nổi mà âm thầm tặc lưỡi.

Chỉ có mỗi một điều đáng tiếc là việc tu luyện Thái Sơ Tạo Hóa Quyết thường cần đến sự tương trợ của “Kỳ Trân Dị Bảo”.

Nếu không có Kỳ Trân Dị Bảo mà chỉ dựa vào khí huyết trong cơ thể mình thì sẽ không duy trì lâu được.

Sáng hôm sau, Vân Hạo thức dậy rất sớm và chạy đến võ đài, cả đời hắn chăm chỉ luyện võ đã quen rồi, bây giờ đã thức tỉnh được ký ức nên hắn cảm thấy mình yếu đuối, tự nhiên hắn lại không muốn lãng phí thời gian.

Võ quán Cuồng Kiếm có rất nhiều võ đài, Vân Hạo tìm một võ đài nhỏ mà bình thường không có người ở đó, hắn định sẽ tu luyện kiếm pháp, hẳn muốn dần thích nghỉ với cơ thể mới của mình.

Bên trên giá vũ khí đặt cạnh võ đài có nhiều thanh kiếm khác nhau, trong lúc Vân Hạo đang lựa chọn thì có tiếng cười châm chọc vang lên.

“Họa hại lưu thiên niên*, câu này quả không sai. Ngươi là đồ phế vật, may mắn lắm mới không chết thế mà còn dám đến võ đài sao?”

(*) Tai họa lưu lại ngàn năm.

Vân Hạo nhìn thấy một nam tử có đôi mắt bên to bên nhỏ đang đi đến.

Hắn ta tên là Lý Hổ, hắn ta đã đạt Dẫn Khí Cảnh tầng ba, là một con chó ngoan dưới tay của Vân Phong.

Nhà họ Vân ở thành Lưu Vân là một nhánh thuộc nhà họ. Vân ở quận Bắc Hàn, Vân Phong là nhánh dưới của gia chủ nhà họ Vân ở quận Bắc Hàn, một trong những người “hỗ trợ” Vân Thiên Khoát trông coi võ quán Cuồng Kiếm.

“Chẳng qua ngươi chỉ là một con chó của nhà họ Vân ta mà thôi, ai cho ngươi lá gan nói những lời này với ta?” Vân Hạo lạnh lùng nhìn hẳn ta.

“Ngươi nói ai là chớ?” Lý Hổ tức giận.

Vân Hạo nói: “Ngươi đấy.”

“Phế vật, ngươi muốn chết à!” Lý Hổ nhìn hắn chăm chăm rồi đột nhiên hẳn ta rút từ thắt lưng ra một thanh kiếm dài uy hiếp Vân Hạo.

“Kiếm dùng để giết người, ngươi rút kiếm là muốn cùng ta đấu một trận sống chết đúng không?” Vân Hạo hỏi để xác nhận.

“Giết người, ta không dám nhưng giáo huấn ngươi thì ta rất có hứng thú đấy! Phế vật, có dám đọ sức với ta không?” Lý Hổ chỉ kiếm về phía Vân Hạo, khiêu khích mời quyết đấu.

Chủ tử của hắn là Vân Phong, Vân Phong vẫn luôn muốn dạy cho Vân Hạo một bài học nhưng lại không có cơ hội ra tay.

Nếu hôm nay hẳn ta dùng kiếm đâm thủng vài lỗ trên người của Vân Hạo thì chắc chắn chủ tử của hắn ta sẽ ban thưởng xứng đáng cho hẳn ta.

Vân Hạo nhìn thẳng vào Lý Hổ nói: “Theo lý thì lũ sâu bọ bẩn thỉu như ngươi không xứng để ta rút kiếm. Nhưng trong hai ba năm qua ngươi đã bao phen xúc phạm ta, nếu ta không chỉnh đốn ngươi một trận thì ta thật có lỗi với bản thân.”

“Tai họa sắp ập lên đầu rồi mà còn dám làm ra vẻ oai phong sao? Xem kiếm của ta đây” Lý Hổ hét lớn rồi chỉ thấy thanh kiếm lóe lên, sau đó hẳn ta tung đòn ác liệt!