Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 53: Thần bí




Rốt cuộc đấu giá Mạn Đà La Hỏa cũng đã kết thúc. Lúc này hội trưởng có vẻ vô cùng im ắng, mà Tinh Vũ thân là người chủ trì, đang đứng ở giữa hội trường cười nhẹ quan sát động tĩnh.

Lúc này đã bán ra 76 kiện vật phẩm, Tinh Vân thương hội thu về không dưới 500 linh thạch trung phẩm, là một con số vô cùng khủng bố.

Tinh Vân thương hội hằng năm lợi nhuận mấy ngàn linh thạch trung phẩm, ngày hôm nay chỉ tổ chức một buổi đấu giá đã có lợi nhuận không kém lợi nhuận hằng năm rồi.

Tinh Vũ ánh mắt hiện lên tia sáng, nhớ lại thái độ của gia tộc đối với nàng khi tiếp nhận vị trí này, trong lòng nàng có chút đau khổ. Dù sao cũng là mọi người đều chung một dòng máu, nhưng thái độ đối với nhau lại quá tàn độc.

Lấy tuổi tác của nàng, lẽ ra không nên ở vị trí này xông loạn. Nhưng mà bởi vì nguyên nhân ở gia tộc, nàng phải kiên trì bám trụ lấy nó.

Nếu không phải bởi vì lão tổ còn sống, từ trong bóng tối âm thầm giúp đỡ nàng, hơn nữa còn có thúc bá thúc mẫu chống lưng, sợ rằng nàng thậm chí tư cách tồn tại ở trong gia tộc còn không có nữa.

Hiện thực luôn luôn rất tàn khốc, mà sự tàn khốc mà nàng phải chịu, bắt nguồn từ phụ mẫu của nàng. Chuyện đó đã trôi qua rất lâu, nàng cơ hồ không muốn nhớ nữa.

Thời gian trôi qua, đã thoắm thoắt mười lâm năm rồi. Đã là quá dài để nàng có thể nhớ kỹ nó.

...

“Hai môn võ học Địa phẩm đã bán, vẫn còn một môn, sẽ lập tức đem ra cho mọi người nhìn thấy”

Tinh Vũ nhẹ nhàng nói, trên gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện một dút tiếu dung, khiến cho người nhìn không rõ nàng là có ý gì.

Cùng lúc này, trên tay nàng đã xuất hiện lấy một quyển sách cũ kỹ bạt màu. Quyển sách này nhìn vào vô cùng cổ xưa, bụi bặm phủ đầy, chính là vừa nhìn sẽ khiến cho người ta cảm thấy đây là vật báu vô giá.

Dù sao trên thiên địa rộng lớn, vô số võ học tuyệt đỉnh đều là bị bụi bặm chôn vùi vào trong thời gian. Được nhìn thấy một vật cổ xưa, trong lòng tự nhiên không khỏi sinh ra cảm giác nhìn thấy tuyệt thế bảo vật.

Sở Dương nhìn chằm chằm vào quyển sách cũ kỹ, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Hắn là một tên Lữ hành giả, đối với mấy quyển sách cổ xưa như thế này tựa như có quan hệ gần gũi. Hắn vừa nhìn thấy nó, như nhìn thấy tri kỷ lâu năm vậy.

Hắn từng đi vào rất nhiều bí địa trong thần thoại, rất nhiều nơi quỷ khí nồng nặc, đều là gặp phải mấy quyển sách cổ xưa như thế này. Mà bên trong những quyển sách đó, vô cùng kỳ lạ là hoàn toàn không có bất kỳ chữ viết nào được viết lên trên.

Rất nhiều lần gặp phải hiện tượng này, làm cho hắn đối với những quyển sách cũ vô cùng nhạy cảm. Ở nhà của hắn, có không dưới mấy chục quyển sách cũ, được hắn che dấu cẩn thận trong một mật thất ngầm.

“Trên Trái đất đã gặp nó không biết bao nhiêu lần rồi, không ngờ lần này đi đến chỗ này cũng có thể gặp được”

Hắn biết đây cũng có thể chỉ là ngẫu nhiên, dù sao sách cũ không phải chỉ có ở Trái đất, lại càng không nói mỗi một quyển đều có xuất xứ khác nhau. Nhưng mà trong nội tâm, dường như có điều gì đó lạ lẫm thôi thúc hắn phải tranh dành được quyển sách này.

Bạch Ly cảm thấy Sở Dương đột nhiên biểu lộ ra vẻ mặt quái lạ, có chút tò mò quan sát hắn. Mà càng nhìn, càng cảm thấy tên này trên người như có che phủ một lớp màn thần bí. Dùng nhãn lực của nàng, lúc này vẫn chưa thể biết được thân phận thật sự của hắn. Nàng từng đoán rằng hắn là một đời Bất Diệt Sinh Linh sống lại, nhưng mà vẫn không chắc chắn.

Kim thế giới có lẽ là thứ khiến nàng kiêng kị hắn nhất, tuy cảnh giới cách nhau một đoạt lớn, dùng thực lực của nàng, tùy tiện vung tay cũng có thể khiến cho hắn mất mạng. Nhưng mà nàng có linh cảm, chỉ cần nàng ra tay với hắn, nàng cũng sẽ không ăn không ít đau khổ.

Hắc Huyền tên điên kia giờ này sợ rằng đang bị Kim thế giới hành đến chết đi sống lại. Một tên cường giả cổ đại, bị một tiểu tử Thông Mạch kỳ trấn áp, chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ gây nên sóng gió ngập trời.

Còn có một chuyện.

Sở Dương năm nay 26 tuổi, cũng không tính là thiếu niên nữa. Nhưng mà hắn lúc trước có nói qua, thời gian tu hành của hắn mới có một năm.

Chuyện này nếu là sự thật, thì cũng quá khủng bố rồi.

Nàng là cường giả cổ đại, nhận thức rất nhiều thiên tài tuyệt đỉnh. Nhưng mà thiên phú như Sở Dương, nhất định là chưa gặp qua.

Một năm tu hành đã là Thông Mạch kỳ, đó không phải là thiên phú cao mà chính là thiên phú khủng bố không thể dùng từ ngữ để hình dung.

Chính nàng thân là Cổ Long nhất tộc, có Cô Long huyết mạch tu luyện cũng phải mất hai năm mới có thể đột phá Luyện Huyết kỳ. Sau đó lại mất một năm nữa mới đột phá Thông Mạch kỳ.

Mười hai tuổi, nàng đột phá Thông Mạch kỳ, xưng làm đệ nhất thiên kiêu Cổ Long nhất tộc.

Nhưng bao nhiêu đó, có là gì nếu so sánh với Sở Dương?