Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 2: Thế giới xa lạ




Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu Sở Dương mới dần dà hồi phục, từ từ mở hai mắt ra ngắm nhìn cảnh tượng chung quanh mình.

Hắn có chút thẫn thờ tựa người ngồi dậy, cánh tay gầy gò sờ tới sờ lui trên chiếc giường gỗ ấm áp, trong lòng có muôn trùng nghi hoặc.

Hắn nhớ trước kia bản thân bị lạc trong hoang mạc do kiệt sức nên lâm vào hôn mê sâu. Hắn còn nhớ rõ trước khi hắn ngất có mấy người mặc quần áo lụa giống như là đạo sĩ xuất hiện, sau đó hắn mới triệt để mất đi ý thức cho đến bây giờ.

"Không sao rồi!"

Lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy mình đang ở trong một ngôi nhà tranh nhỏ cổ kỹ, Sở Dương thở phào một cái nhẹ nhõm.

Hắn quan sát thân thể mình hoàn toàn không có gì tổn hại, y phục cũng không hề thay đổi chỉ thấy là tinh thần hơi có chút hao lực, từ bên ngoài nhà tranh ngửi được một cỗ không khí tinh nhuần, tâm trạng nhất thời trở nên vui vẻ.

Hắn chậm rãi đi xuống giường hướng cửa nhà tranh đi đến.

Vừa bước ra khỏi cửa Sở Dương đã bị một luồng không khí vô cùng tinh nhuận phả vào mặt làm cho tinh thần trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Hắn đi ra ngoài liếc nhìn cảnh tượng trước mặt, trong nội tâm không kìm nén được chấn động.

Chỉ thấy trước mặt hắn không bao xa có cổ mộc xanh tươi ngợp trời thành hàng đứng thẳng tắp, đằng xa nhìn kỹ còn thấy được mấy tòa núi cao bị mây mù bao phủ, thấy thấp thoáng trên đó có cung điện nhấp nhô sắp xếp vô cùng trật tự.

Mà ở chung quanh hắn cũng có vô số ngôi nhà tranh cổ kỹ mọc lên, kéo dài gần như vô tận.

Đứng ở những ngôi nhà đó có thấy xuất hiện bóng người đi ra, họ hầu hết đều mặc áo vải sam màu đỏ thẫm, tóc kết lên cao, bên hông mang một thanh kiếm bạc.

Trang phục này trong trí nhớ Sở Dương nhớ được đã nhìn thấy trên mình mấy người đem hắn cứu về nơi này, có thể bọn họ và những người này đều giống nhau là đệ tử của một môn phái lớn.

"Nơi này quả thật là động thiên phúc địa, linh sơn thủy tú."

Sở Dương ngây người hồi lâu, trong lòng tin tưởng bản thân đã hoàn toàn rời xa Địa cầu, xuyên qua một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Hắn dõi mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy kéo dài vô tận nhà tranh, bóng người đi ra đi vào, mang theo tâm trạng khó khăn hướng thế giới rộng lớn phấn đấu, mà quật cường sinh tồn.

Đây là nơi nào? Lẽ nào chính là trong truyền thuyết tu chân giáo phái, đạo thống ngút trời?

Ở nơi này có hay không cái gọi là thần tiên,bọn họ vẫn là bay trên chín tầng trời nhìn xuống chúng sinh, trong miệng kêu gào trường sinh bất lão, truyền thừa đạo thống vô biên, mê hoặc chúng nhân?

Đứng trước cảnh tượng xa lạ, Sở Dương hít sâu lấy một hơi. Hắn thở dài một tiếng, biết được tình cảnh hiện tại của mình, cũng không cảm giác được bao nhiêu thống khổ.

...

Một ngày qua đi, từ trên trời lưu quang phóng đến, chỉ thấy một bóng người mập mạp xuất hiện, đứng ở trước nhà tranh, hô lên một tiếng.

- Sư đệ, ngươi đã tỉnh chưa.

Sở Dương vốn cảm thấy thân thể còn không tốt vận động liền nằm ở giường gỗ ngủ một giấc dài. Lúc này mở mắt ra đã thấy mặt trời lần nữa xuất hiện, hắn dõi mắt ra cửa, bỗng dưng nhìn thấy một bóng người to lớn thẳng tắp đứng vừa vặn che kín cửa vào.

- Sư đệ tỉnh rồi? huynh là cố tình đến thăm ngươi đây nè.

Mập mạp ở ngoài lại hô đến. Sở Dương bất đắc dĩ ngồi dậy, quan sát mập mạp, vừa nhìn liền phát giác như bị đá lớn đè xuống, cảm giác thở không thông.

- Xin hỏi huynh là?

Nhập gia tùy tục, đạo lý này Sở Dương trong lòng hiểu được. Hắn khó khăn lên tiếng, thanh âm ồ ồ.

- Sư đệ còn chưa khỏe a. À, ta đến tìm đệ là vì muốn giao cho đệ một số vật dụng.

Mập mạp cười hì hì, nói.

Hắn nói xong đã móc từ trong ngực ra một một hộp gỗ đỏ nhỏ bằng nấm tay, nói:

- Trong này có y phục cơ sở và một số vật dụng thiết yếu của môn phái ta. Sư đệ cầm lấy.

Mập mạp bỗng dưng thân hình nhấc bổng, rồi cười lớn:

- Sư huynh tên là Mộ Vũ, chính là người cứu ngươi a. Về sau có được chút thành tựu, đừng quên ta a.

Dứt lời, đã thấy hắn hóa thành một đạo lưu quang phá không lao đi trên bầu trời.

"Tiên nhân a"

Sở Dương hâm mộ mà nhìn. Lần đầu tiên đối với thế giới này sinh ra vô hạn chờ mong.