Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 94: Đồng môn luận bàn




Trở về nơi ở, Trần Vũ lấy ra ba cái túi mật Hung Xà Vương, hai viên Uẩn thượng phẩm và gốc Thổ Linh Tham trăm năm đặt lên bàn, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

Trong những thứ này hiếm có nhất là gốc Thổ Linh Tham trăm năm. Mà ba cái túi mật Hung Xà Vương cũng giúp Trần Vũ tiết kiệm được không ít công phu.

Bên cạnh đó, sau khi xác định nhiệm vụ tiếp theo, Trần Vũ cũng thở phào một hơi.

Cốt Ma Cung xâm lấn, mơ hồ cuốn sạch toàn bộ Sở quốc, về sau thậm chí sẽ bạo phát sinh tử đại chiến chưa từng có từ trước đến nay.

Trong lúc vô tình, loại đệ tử tông môn như Trần Vũ sẽ đối mặt với “nguy cơ sinh tồn” không nhỏ.

Trước mắt, Trần Vũ chỉ có một mục tiêu, đó là sinh tồn trong tràng hạo kiếp này, trước và sau khi bắt đầu đại chiến, tận lực tích súc một ít thực lực.

Cũng may, nhiệm vụ tiếp theo cũng tương đối an nhàn, tính nguy hiểm không lớn.

Đương nhiên, trong hoàn cảnh trước mắt, không có nhiệm vụ nào là an toàn tuyệt đối. Ngay cả trong tông môn còn có nội gián, cho dù là ở sơn môn Vân Nhạc môn cũng không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối được.

Nhưng nhiệm vụ thế tục, cùng lắm là gặp phải những đệ tử bí truyền của Cốt Ma Cung, tỷ lệ gặp phải cường giả Hóa Khí cảnh rất nhỏ.

Hơn nữa, chiến tranh tông môn sẽ không lan đến thế tục, đây là ước định ngầm của mỗi bên rồi.

Mấy ngày tiếp theo.

Trần Vũ bắt đầu tĩnh tu, tu hành Vân Sát quyền và Đồng Tượng công đều tiến triển chậm chạp, trong thời gian ngắn khó mà có đột phá lớn.

Tại phương diện này, cần tích lũy và trầm lắng cô đọng.

Chính vì thế, Trần Vũ dành phần lớn tâm lực đặt tại phương diện võ kỹ kiếm pháp.

Hiện nay, Thiết Cương Kiếm của Trần Vũ đã đạt tới đỉnh phong viên mãn, lĩnh ngộ ra chân ý, từ từ vượt qua xiềng xích chiêu thức võ học ban đầu.

Đồng thời cũng lĩnh ngộ được vài phần chân ý của một môn kiếm pháp trung phẩm khác là Trảm Phong Kiếm.

Một cái chú ý nhẹ, nhanh, xảo. Còn một cái thì chú trọng trầm trọn, uy thế, ổn định.

Phong cách trái ngược của hai môn kiếm pháp, đối chiếu với nhau, khiến Trần Vũ thu được lĩnh ngộ lúc sinh tử chém giết.

Nhưng mà cũng chỉ là một chút lĩnh ngộ mà thôi. Muốn từ hai môn kiếm pháp này tiến hành đột phá hoặc dung hợp, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Chẳng qua, trong đầu Trần Vũ đã từ từ hình thành đường nét nhất định rồi.

- Thiết Cương Kiếm tạm thời phối hợp với trọng kiếm, Trảm Phong Kiếm phối hợp Ám Xà kiếm...

Trần Vũ trầm ngâm.

Bước đầu tiên phải bảo đảm phát huy được cực hạn uy lực của kiếm pháp và bảo khí.

Hai loại phương án tương xứng, đều rất tốt, hơn nữa còn có thể thích ứng với các loại trường hợp khác nhau.

Bước thứ hai, thử ngược dòng suy nghĩ: dùng trọng kiếm thi triển Trảm Phong Kiếm nhẹ, nhanh, xảo. Dùng Ám Xà kiếm thi triển Thiết Cương Kiếm trầm trọng, uy thế, ổn định.

Trần Vũ mơ hồ cảm thấy loại suy nghĩ ngược dòng này, hẳn là có thể thực hiện được.

Trong võ học, có một cảnh giới gọi là “cử trọng nhược khinh” (*).

Khi ý cảnh võ học không còn bị giới hạn bởi vũ khí ngoại vật, có lẽ sẽ đạt tới một tầng thứ mới.

Hai ngày sau đó, Trần Vũ bắt đầu thử nghiệm, dùng Huyền Trọng kiếm thi triển Trảm Phong Kiếm, dùng Ám Xà kiếm thi triển Thiết Cương Kiếm.

Kết quả là mặc dù hai môn kiếm pháp đều cơ bản đạt tới đỉnh phong nhưng trong quá trình thi triển vẫn có một tia cảm giác mâu thuẫn không được tự nhiên.

Kỳ quái chính là trong loại cảm giác mâu thuẫn không được tự nhiên này, Trần Vũ có một loại cảm ngộ mà không thể nói rõ bằng lời.

Tương đối rõ ràng là hai môn kiếm pháp này càng trở nên lô hỏa thuần thanh (**).

- Xem ra, cách này vẫn có thể làm được.

Trần Vũ gật đầu.

Sau này, hắn sẽ dùng loại phương pháp nghịch lưu này để xúc tiến hai môn kiếm pháp.

...

Một ngày nọ, lúc Trần Vũ đang lĩnh ngộ kiếm pháp, hai tên sư huynh Lý Đại Khuê và Ngô Vũ đã tìm tới cửa.

- Tối hôm nay, năm sư huynh đệ đồng môn chúng ta đều đến đông đủ.

Ngô Vũ nói rõ ý tới.

Thì ra, năm tên đệ tử của Mao trưởng lão hôm nay sẽ tập trung đủ, tổ chức một tràng tiểu tụ hội trong sư môn.

Loại tiểu tụ hội này rất hiếm gặp.

Đến lúc đó, Mao trưởng lão sẽ kiểm tra võ học của vài tên đệ tử, tiến hành chỉ điểm một phen. Giữa mấy sư huynh đệ đông môn cũng sẽ luận bàn mang tính hữu nghị, xúc tiến tình cảm lẫn nhau.

- Được.

Trần Vũ thầm chờ mong.

Đến tối, tại phủ trưởng lão.

Trước một khối đất bằng phẳng, năm tên đồ đệ của Mao trưởng lão lần lượt đến đông đủ.

Nhị sư huynh Lý Đại Khuê và Tam sư huynh Ngô Vũ thì không cần phải nói.

Ngay cả Tứ sư huynh Thường Hiên, Trần Vũ cũng nhận thức.

Luận tuổi tác, Thường Hiên xấp xỉ Trần Vũ, không lớn hơn bao nhiêu, màu da trắng nõn, lại mặc một bộ áo bào đen, bộ dạng lãnh khốc vô cùng.

Ngày trước, cảnh tượng Thường Hiên thi triển “Huyết Cuồng Bí Đao” vẫn còn khắc sâu trong đầu.

- Trần Vũ, đây là Đại sư huynh của ngươi - Tần Phong.

Mao trưởng lão giới thiệu.

Một thanh niên mặc giáp da, vóc người trung đẳng mỉm cười thiện ý với Trần Vũ.

- Bái kiến Đại sư huynh.

Đây là lần đầu tiên Trần Vũ nhìn thấy Đại sư huynh “Tần Phong”.

Tần Phong là một vị đệ tử mà Mao trưởng lão thu nhận lúc còn trẻ, năm nay đã gần ba mươi tuổi, tu vi cũng đạt tới Luyện Tạng kỳ đỉnh phong, là một chấp pháp giả trong tông môn.

Đại đệ tử Tần Phong.

Nhị đệ tử Lý Đại Khuê.

Tam đệ tử Ngô Vũ.

Tứ đệ tử Thường Hiên.

Ngũ đệ tử Trần Vũ.

Môn đồ của Mao trưởng lão đã đến đông đủ.

- Tiểu tụ hội hôm nay, các ngươi có nghi hoặc gì về vấn đề tu hành, có thể hỏi vi sư.

Mao trưởng lão mỉm cười.

Trần Vũ phát hiện, ánh mắt của Mao trưởng lão phần lớn dừng lại trên người Thường Hiên, trong mắt tràn ngập quan ái và mong đợi.

Thường Hiên là đệ tử chân truyền duy nhất ở đây.

Bất kể là tư chất hay thiên phú, đều là cao nhất trong năm đệ tử ở đây.

Trong một canh giờ tiếp theo, năm tên đệ tử lần lượt đề xuất những thắc mắc trong quá trình tu hành.

Trọng điểm hỏi dò của Đại đệ tử Tần Phong đó là muốn đột phá Hóa Khí cảnh cần đối mặt với những cửa ải khó khăn nào.

- Để đột phá Hóa Khí cảnh, ngoại trừ nhân tố tư chất Linh Thể ra, trọng điểm ở một chữ “Ngộ”. Tần Phong ngươi tu luyện Thiên Sơn Chưởng, lúc vận chuyển tâm pháp nội tức, cấp độ tinh thần phải thể ngộ được một loại cảm giác thiên địa mênh mông, sơn nhạc hùng vĩ, như vậy mới có thể luyện hóa nội tức của ngươi thành Thiên Sơn chân khí tương ứng...

Mao trưởng lão giảng giải.

Trong quá trình này, đám người Trần Vũ cũng nghiêm túc lắng nghe.

Sau đó, Mao trưởng lão lại kiểm tra trạng thái nội tức của Tần Phong một chút, nhướng mày nói:

- Trên người ngươi lây dính một chút khí tức hỗn tạp của linh đan trân tài, bất kể là độ tinh thuần và hàm súc của nội tức, hay chân ý võ học đều chênh lệch một hai phần.

Có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến việc đột phá Hóa Khí cảnh.

Tư chất, căn cơ, cảm ngộ tinh thần, độ tinh thuần của nội tức... Thiếu một thứ cũng không được.

- Hai lần trước, đệ tử cấp bách đột phá Hóa Khí cảnh, quả thật đã phục dụng một ít thiên tài địa bảo và Linh Đan phụ trợ...

Tần Phong xấu hổ nói.

- Cần phải mài dũa tâm tính của bản thân, trong nửa năm này, tốt nhất đừng tùy ý phục dụng linh đan trân tài. Nhưng có thể phục dụng Thanh Khí đan, Tẩy Tủy đan để bài trừ tạp chất, tinh luyện nội tức...

Mao trưởng lão nhướng mày, nói.

Trạng thái của Tần Phong khiến hắn có chút thất vọng.

Thanh Khí đan, Tẩy Tủy đan?

Tần Phong không khỏi cười khổ, loại linh đan có thể ngộ mà không thể cầu này. Nhất là Tẩy Tủy đan có hiệu quả tẩy tủy tinh lọc cơ thể, khiến thân thể thoát thai hoán cốt, còn trân quý hơn Nguyên Khí đan và Thanh Khí đan không biết bao nhiêu lần.

Sau đó, Mao trưởng lão lại tiến hành giải thích nghi hoặc cho ba người Lý Đại Khuê, Ngô Vũ và Thường Hiên.

Hiện trạng của Lý Đại Khuê và Ngô Vũ cũng không khiến Mao trưởng lão hài lòng.

Ngược lại đối với Thường Hiên, Mao trưởng lão vẫn khen ngợi vài câu.

- Hiên nhi, sau cuộc chiến tranh đoạt lần trước, ngươi phục dụng “Tử Quỳnh Dịch”, khí tức công pháp càng trở nên tinh thuần, dường như sắp chạm tới Luyện Tạng hậu kỳ rồi.

Mao trưởng lão mừng rỡ nói.

Tiến bộ của Thường Hiên rất lớn, vượt xa ba người Tần Phong.

Tử Quỳnh Dạ có thể giúp thể ngộ ý cảnh, thậm chí đột phá Hóa Khí cảnh.

Trần Vũ rõ ràng cảm nhận được luồng khí tức cường đại trên người Thường Hiên, so với thiếu niên tóc tím của Cốt Ma Cung còn mạnh hơn một chút.

Sau cùng, đến lượt Trần Vũ.

Mao trưởng lão nhìn Trần Vũ, trên mặt cũng có chút vui mừng.

Dường như từ sau khi Đồng Tượng công của Trần Vũ tấn thăng tới cảnh giới xương đồng, Mao trưởng lão đã thật sự xem trọng hắn.

- Sư tôn, ngài liệu có thể giúp ta xem thử một chút, lần trước ta tấn thăng Thông Mạch hậu kỳ, phải chăng vẫn còn hậu hoạn gì khác?

Trần Vũ vội vàng nói.

- Ừm.

Mao trưởng lão đưa tay, đặt lên cánh tay Trần Vũ, Tiên Thiên chân khí nháy mắt dung nhập vào trong cơ thể.

Bỗng nhiên, Mao trưởng lão mở mắt, nhìn Trần Vũ với vẻ quái dị.

- Sư tôn, tình huống thế nào?

Trần Vũ có chút thấp thỏm.

- Hiệu quả của Thanh Khí đan tốt như vậy sao? Vân Sát nội tức trong cơ thể ngươi thậm chí tinh thuần vượt xa cùng cấp bậc, sát khí nồng đậm chí cực. Căn cơ này tuyệt đối không phải vững chắc bình thường.

Trên mặt Mao trưởng lão tràn ngập bất ngờ.

Hắn cảm ứng trạng thái tinh thần của Trần Vũ, phát hiện sát khí mạnh mẽ, thần quang trong sáng, không hề có chút tai họa ngầm khi tu luyện Vân Sát quyền.

- Chẳng lẽ nhờ Đồng Tượng công có tác dụng tẩy tủy phạt thể, cải thiện hiệu quả thể chất. Lại thêm Băng Tâm Chi Lệ...

Mao trưởng lão khẽ lẩm bẩm.

Hắn chỉ có thể quy công lao bởi công pháp Thể tu thất truyền này.

- Vũ nhi, trạng thái của ngươi trước mắt rất tốt, lại khổ tu thêm một năm nửa năm, có hi vọng đột phá Luyện Tạng kỳ.

Mao trưởng lão khen ngợi một câu.

Trần Vũ nghe vậy lập tức mừng rỡ. Chỉ cần giải trừ được hậu hoạn sau lần kỳ ngộ ao máu lần kia, không ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai, hắn đã mừng rỡ vô cùng rồi.

Sau khi giải đáp một ít nghi hoặc, các sư huynh đệ đồng môn lại tiến hành luận bàn hữu nghị một phen.

Trong đó, Thường Hiên và Đại sư huynh Tần Phong chiến đấu một hồi. Kết quả, Thường Hiên lấy tu vi Luyện Tạng trung kỳ “thoáng thua” Tần Phong Luyện Tạng kỳ đỉnh phong.

Đây còn là dưới tình huống Thường Hiên không thi triển “Huyết Cuồng Bí Đao”.

Sau đó, ba người Lý Đại Khuê, Ngô Vũ và Trần Vũ cũng so tài lẫn nhau một chút.

Trong đó, Lý Đại Khuê dựa vào tu vi và ưu thế bảo khí, đánh bại Ngô Vũ tu vi Luyện Tạng sơ kỳ.

Sau khi Ngô Vũ thất bại, lại luận bàn với Trần Vũ.

Hắn vốn tưởng rằng, giao thủ với Trần Vũ thì có thể chiếm chút tiện nghi nhưng kết quả hết sức bất ngờ.

- Trảm Phong Kiếm!

Trần Vũ tay cầm trọng kiếm, thi triển Trảm Phong Kiếm nhẹ, nhanh, xảo.

“Phốc...”

Huyền Trọng kiếm bằng vào tốc độ kinh người, biến ảo ra một mảnh kiếm ảnh như tật phong, thỉnh thoảng có tàn đao ánh kiếm như gió xẹt qua, muốn phòng bị cũng không phòng nổi.

Mấy vị đồng môn ở đây, đều cảm thấy một loại cảm giác mâu thuẫn trong loại kiếm pháp này.

Thế nhưng, Ngô Vũ lại thực sự bị áp chế không thở nổi.

Chỉ sau mấy chục chiêu. Ngô Vũ đã bị một kiếm của Trần Vũ tước rơi một nửa góc tay áo, xấu hổ thua cuộc.

Đây còn là dưới tình huống Trần Vũ bảo lưu thực lực, nếu không thì Ngô Vũ đã sớm bị thương rồi.

- Đa tạ.

Trong quá trình luận bàn vừa rồi, Trần Vũ cũng thử nghiệm kiếm pháp của mình.

Sau khi Trần Vũ thắng lợi, cũng khiêm tốn dừng luận bàn.

- Đại Khuê, ngươi thử lên xem.

Nào ngờ, trong mắt Mao trưởng lão chợt lóe tinh quang, để cho Nhị đệ tử Lý Đại Khuê lên sân.

- Ha ha, như vậy có phải là quá ức hiếp người khác không?

Lý Đại Khuê nhếch miệng cười to.

Hắn nói ra lời này, mơ hồ thể hiện bản thân vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Trần Vũ không giao dịch “Uẩn Khí đan” với hắn.

Hắn quyết định, lần này nhất định phải mượn trận luận bàn để khiến Trần Vũ xấu mặt.

- Tiếp chiêu.

Lý Đại Khuê vung bảo đao trong tay lên, từng trậng đao ảnh cuồng bạo như sóng nước, từ ngoài khoảng cách một hai trượng chém thẳng tới Trần Vũ.

Hắn vừa ra tay liền dùng bảo khí đại đao để cách không công kích.

Hiển nhiên, Lý Đại Khuê cũng biết ưu thế Thể tu của Trần Vũ.

Trần Vũ liền cảm nhận được một loại áp lực vượt xa lúc giao thủ với Ngô Vũ. Bởi vì tu vi của Lý Đại Khuê đã đạt tới Luyện Tạng trung kỳ, trong tay cầm bảo khí, hỏa hầu công pháp cũng càng mạnh hơn.

***

(*) Cử trọng nhược khinh: nâng lên thì nặng nề nhưng sử dụng thì nhẹ nhàng.

(**) Lô hỏa thuần thanh: vô cùng thuần thục.