Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 93: Lâm đường chủ thỏa hiệp




Không sai!

Trần Vũ gật đầu xác nhận, nói:

- Lúc đệ tử ở đấu giá hội Ẩn Hồ, thu hoạch được một gốc Thổ Linh Tham 120 năm tuổi, sau đó lại thu được ba cái túi mật của Hung Xà Vương, khổ tu ở Bắc Sơn Linh Viên hơn một tháng, Đồng Tượng công mới đột phá được xương đồng. Nếu chậm hơn hai ba ngày, e rằng đệ tử cũng không có cách nào sống sót trở về.

Nói ra lời này, chính bản thân hắn cũng có chút giật mình sợ hãi.

Vốn dĩ, một đệ tử Thông Mạch hậu kỳ như hắn có thể sống sót trở về, mấy vị cao tầng há có thể không hoài nghi hắn là nội gián?

Cũng may, môn công pháp Thể tu Đồng Tượng công này rất cường đại, mấy vị trưởng lão cũng biết rõ điều này. Lại thêm có Đoàn Kiêu Long bên cạnh cũng chiếu ứng Trần Vũ nhất định.

Trên thực tế, chỉ có một chi tiết là Trần Vũ hơi cải biến một chút, đó là dời lại thời hạn tấn thăng đến tầng thứ xương đồng một tháng.

- Chậc chậc, thiên phú Thể tu của ngươi quả thật tuyệt hảo.

Mao trưởng lão vui vẻ, đối với đệ tử ký danh Trần Vũ này, hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.

Nam Cung trưởng lão cũng hết lời ca ngợi Trần Vũ cơ linh đa trí.

Có hai trưởng lão đồng thời bảo vệ, khiến một ít cao tầng tông môn ở đây đều cảm thấy ngoài ý muốn, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Suy cho cùng, toàn bộ hành động của Trần Vũ, ví dụ như thu hoạch Thổ Linh Tham, túi mật Hung Xà Vương, đều không phải là bí mật gì.

- Tiểu tử này...

Trong đám cao tầng, một trung niên cường tráng sắc mặt biến đổi, trong lòng dậy sóng.

Người này chính là Lâm đường chủ.

Bởi vì nhiệm vụ trấn thủ Bắc Sơn Linh Viên là do hắn đích thân ra lệnh, cho nên mới được mời đến thẩm tra.

Lúc nhìn thấy Trần Vũ sống sót trở về, Lâm đường chủ cũng bị dọa sợ hãi không nhẹ.

Xà Đà Quỷ Ảnh và Cốt Ma Cung dạ tập cũng không giết được tiểu tử này?

Lâm đường chủ thầm mắng, tiểu tử này đúng là mạng bọ ngựa (*) mà.

Mà lúc này, khi nhìn thấy Mao trưởng lão và Nam Cung trưởng lão đồng thời bảo vệ và tán thưởng Trần Vũ, sống lưng của hắn cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

- Xem ra Trần Vũ này cũng không đơn giản là một tên đệ tử ký danh của Mao trưởng lão.

Lâm đường chủ lo lắng không thôi.

...

Sau khi rời khỏi Vân Thiên Điện. Trần Vũ bị sư tôn Mao Thu Vũ gọi vào phủ trưởng lão.

Mao trưởng lão thoáng ra hiệu, để Trần Vũ phô bày một chút lực lượng xương đồng của Đồng Tượng công.

Công pháp Thể tu so với lưu phái tu hành bình thường lại càng khó tra xét cảnh giới cụ thể, nhất là dưới tình huống không bày ra thực lực.

- Không tệ không tệ, quả thật là tầng thứ xương đồng.

Mao trưởng lão mỉm cười gật đầu.

- Sư tôn, ta nhớ rõ ngài từng nói, sau khi Đồng Tượng công tấn thăng đến tầng thứ xương đồng, ngài cần ta làm một chuyện...

Trần Vũ đột nhiên hỏi.

Hắn mơ hồ nhớ rõ, lúc trước Mao trưởng lão thu mình là đồ đệ, chính là xem trọng nhất điểm này.

Không phải, với tư chất Bán Linh Thể của Trần Vũ và thiên phú Thể tu đã thất truyền, hẳn không thể khiến trưởng lão tông môn hứng thú mới đúng.

- Không sai, chờ mấy ngày sau, vi sư sẽ mang ngươi ra ngoài một chuyến.

Mao trưởng lão cũng không nói rõ nguyên nhân.

Trần Vũ cũng không tiện truy hỏi.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới nhiệm vụ lần trước, không giống như là điều động bình thường, lại thêm việc Xà Đà Quỷ Ảnh ám sát, vội vàng nói rõ việc này với Mao trưởng lão.

- Xem ra, ở trong tông môn, ngươi bị người nào đó cừu thị rồi.

Mao trưởng lão nghe vậy, sắc mặt thoáng cái trở nên lạnh lẽo.

Sắc mặt hắn thoáng biến ảo, lại trầm ngâm, tựa như đang nghĩ đến việc gì đó.

Trần Vũ ở bên cạnh cũng không lên tiếng.

Mao trưởng lão là trưởng lão thâm niên tại Vân Nhạc môn, mèo già hóa cáo, càng thêm lý giải kết cấu của tông môn.

Chuyện này, hắn chỉ cần hơi tra xét một chút là có thể xác định chân tướng rõ ràng.

Nói không chừng, trong lòng Mao trưởng lão đã có đáp án rồi.

- Như vậy, sau nhiệm vụ lần này của ngươi, tông môn cho ngươi hai tháng nghỉ ngơi. Lần sau làm nhiệm vụ, ngươi có thể chọn lựa nhiệm vụ mình thích.

Mao trưởng lão lại mỉm cười.

Tự chọn nhiệm vụ mình thích? Trên mặt Trần Vũ tràn ngập mừng rỡ.

Giai đoạn hiện nay, Cốt Ma Cung xâm lấn, ba tông tràn ngập nguy cơ. Nhất là hiện nay, Vân Nhạc môn bị tổn thất nặng nề. Bây giờ, nhiệm vụ nguy hiếm và tính cưỡng chế cũng càng ngày càng cao. Một đệ tử bình thường, muốn lựa chọn nhiệm vụ mình muốn cũng không phải chuyện dễ.

Chẳng qua, nếu đã có lời hứa hẹn của Mao trưởng lão, vậy thì Trần Vũ cũng yên tâm rồi.

...

Trụ sở nội môn.

Trần Vũ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một ngày, sau đó trực tiếp đi đến Tông Vụ Đường.

- Là Trần sư đệ sao...?

Vừa vào Tông Vụ Đường, liền có một tên chấp sự áo đen khách khí mời Trần Vũ vào một gian sương phòng lịch sự tao nhã.

Trần Vũ lập tức cảm thấy không đúng.

Ngày thường, những chấp sự này làm việc hết sức kiểu cách, cao cao tại thượng chứ không hòa nhã như thế này.

- Lâm đường chủ đã dặn dò, nếu ngươi có yêu cầu gì, đều phải tận lực thỏa mãn.

Chấp sự áo đen cười nói.

Rất nhanh liền có hai thị nữ xinh đẹp bưng trà và điểm tâm lên cho Trần Vũ, thậm chí còn sáp lại gần bóp vai đấm lưng.

Trần Vũ không chịu nổi, liền trực tiếp phất tay để hai người lui xuống.

- Ừm, lần này ta đến đây là muốn nhận một cái nhiệm vụ.

Trần Vũ nghĩ đến lời hứa hẹn của Mao trưởng lão, cảm thấy vô cùng phấn khích.

Vừa dứt lời, một tiếng cười sảng khoái truyền đến:

- Là Trần sư điệt sao? Ngươi muốn nhận nhiệm vụ gì? Việc này rất dễ, Mao trưởng lão đã bắt chuyện với ta rồi.

Thanh âm này có chút quen thuộc.

- Lâm đường chủ?

Trần Vũ vội vàng đứng lên, nhìn thấy một trung niên mặc giáp da, vóc dáng cao lớn khôi ngô.

Đây không phải là vị Lâm đường chủ kia sao?

Lâm đường chủ - đường chủ của Tông Vụ Đường, cao tầng trong tông môn, tay nắm quyền to.

Thấy Lâm đường chủ đi đến, tên chấp sự lập tức khom người cáo lui.

- Sư điệt không cần câu nệ, cứ xem nơi này là nhà của mình là được rồi.

Lâm đường chủ mỉm cười nói.

Bộ dạng này và dáng vẻ uy nghiêm bệ vệ của hắn ngày thường, cực kỳ bất đồng.

Trần Vũ thậm chí cảm giác, trong nụ cười của đối phương, có một ý tứ hàm xúc như muốn làm lành mối quan hệ.

Từ lúc nào mà một đường chủ tông môn cao cao tại thượng lại khách khí với một đệ tử như hắn vậy?

- Trong quyển sách này ghi chép các loại nhiệm vụ mà gần đây an bài, ngươi thích cái nào thì chọn cái đấy.

Lâm đường chủ ngồi ở bên cạnh, nói.

Trần Vũ mở quyển sách ra, bên trên ghi chép dày đặc các loại nhiệm vụ lớn nhỏ rườm rà rắc rối, quả thật phong phú.

Trong Vân Nhạc môn, số lượng thành viên đệ tử môn đồ có tổng cộng chừng hai ngàn, ba ngàn.

Đây chỉ mới là thành viên chính thức, bên ngoài còn có các thành viên Luyện Thể kỳ, Thông Mạch kỳ tuổi tác khá lớn.

- Ta muốn về nhà một chuyến, có nhiệm vụ nào khu vực gần thành Tương Dương không?

Trần Vũ không hề khách khí.

Đến lúc này, hắn há có thể không nhìn ra được tất cả mọi việc là do quyền thế của Mao trưởng lão tạo nên.

- Thành Tương Dương ư?

Lâm đường chủ hơi suy tư một chút, đáp:

- Một cái tiểu quận thành thì phạm vi quá nhỏ. Loại quận thành như vậy tại Sở quốc có hơn trăm cái. Bên ta có một cái “nhiệm vụ cầu trợ” của thế tục, ở bên chỗ “Bắc Vân sáu quận”...

Nhiệm vụ cầu trợ ư? Bắc Vân sáu quận à?

Lúc Trần Vũ còn đang nghi hoặc, Lâm đường chủ đã lấy ra một tấm bản đồ.

Nhìn vào bản đồ có thể thấy, bao gồm thành Tương Dương, thành Phong Dương - nơi ở của Đồng Ngọc Linh cũng đều thuộc trong “Bắc Vân sáu quận”.

Trên tấm bản đồ còn viết một ít tên gọi của thế lực thế tục.

Loáng thoáng, Trần Vũ nhìn thấy vài chữ như “Sở gia”, “Yến Gia Bảo”,...

Mà đến ghi chép về Trần gia, Đồng gia thì chữ trên bản đồ lại càng nhỏ.

- Bên phía Bắc Vân sáu quận có hai thế lực lớn nhất, chính là Sở gia và Yến Gia Bảo. Gần đây, hai nơi này bị môn đồ của Cốt Ma Cung thẩm thấu nhưng không quá nghiêm trọng, đã phái chấp pháp giả qua đó rồi...

Lâm đường chủ cảm khái, sau đó giảng giải một ít tình huống.

- Vậy nhiệm vụ cầu trợ kia là tình huống thế nào?

Trần Vũ trực tiếp hỏi.

- Nhiệm vụ cầu trợ thật ra là đến từ “Yến Gia Bảo”. Bảo này là thế lực trung thành phụ thuộc Vân Nhạc môn. Nghe nói Bảo chủ của Yến Gia Bảo gần đây bỏ mình, cường tộc xung quanh muốn quật khởi, đạo phỉ hoành hành, trong Bảo thì đám thúc thúc bá bá tranh quyền, có thể nói là ngoại ưu nội hoạn, vị thiên kim bảo chủ kia đã thỉnh cầu tông môn phái người đến ổn đỉnh cục diện.

Lâm đường chủ nói xong, liền lộ ra biểu tình “ngươi hiểu mà”...

- Ồ?

Trần Vũ hiểu ra, loại nhiệm vụ ân oán thế tục này, một là tương đối an toàn, hai là có chút chất béo.

Vì sao nói nó béo bở?

Loại nhiệm vụ cầu trợ này, tông môn sẽ phái sứ giả qua để giữ gìn “chính nghĩa”, cũng tương đương với người phán xử. Sứ giả tông môn một lời định đoạt.

- Như vậy này khi nào bắt đầu?

Trần Vũ hỏi.

- Trong vòng nửa tháng sẽ xuất phát, kỳ hạn là một tháng, bởi vì còn phải ổn định trật tự khu vực, cho nên trì hoãn đến hai tháng cũng được.

- Được! Ta muốn làm nhiệm vụ này.

Trần Vũ gật đầu.

Nhiệm vụ nhàn nhã như sống ở thế tục này, có thể nói là mặc sức làm mưa làm gió.

Hiện nay, áp lực tiền tuyến của Vân Nhạc môn rất lớn, bất kể là chiến đấu ở phía trước hay viện trợ phòng thủ, trấn thủ hậu phương, đều có phiêu lưu không nhỏ.

Mỗi một đệ tử đều sẽ bị điều động nhiệm vụ.

Đã không tránh được, chẳng bằng bản thân tự lựa chọn một cái.

Trần Vũ hưởng thụ đặc quyền, tất nhiên sẽ lựa chọn một nhiệm vụ vừa gần gia tộc lại vừa đơn giản, nhiệm vụ như vậy, cớ gì không làm?

Hết thảy chỉ vì có thể sống sót trong tràng hạo kiếp Cốt Ma Cung xâm lấn.

- Ta cần thời gian trưởng thành.

Trần Vũ khẽ lẩm bẩm.

Sau khi chọn xong nhiệm vụ, Trần Vũ chuẩn bị rời đi.

- Sư điệt khoan đi đã.

Lâm đường chủ đột nhiên gọi Trần Vũ lại, sau đó đưa lên một cái hộp gỗ.

Hả?

Trần Vũ lộ vẻ nghi hoặc, tiếp nhận lấy hộp gỗ, nhìn vào trong chỉ thấy ba cái túi mật hung xà và một gốc Thổ Linh Tham trăm năm tuổi.

- Đây là...

Trần Vũ hơi kinh ngạc.

Đối phương là đường chủ của tông môn, lấy lòng mình thì có tác dụng gì?

- Chuyện này... Lúc trước, một vãn bối của ta bị Vương Lăng Vân đầu độc, thiếu chút nữa ra tay với hiền chất. Những thứ này là để bày tỏ tâm ý, xem như chút an ủi đối với hiền chất.

Lâm đường chủ hạ giọng nói.

Trần Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, sắc mặt trầm xuống.

- Chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, hiền chất không nên để trong lòng. Vãn bối của ta đã bảo đảm sẽ không ra tay với ngươi nữa.

Lâm đường chủ cười làm lành, nói.

Dứt lời, Lâm đường chủ lại cắn răng một cái, lấy ra một cái bình sứ, nói:

- Trong bình sứ này có hai viên Uẩn Thể đan thượng phẩm, có thể giúp Trần sư điệt càng nhanh chóng tấn thăng Luyện Tạng kỳ.

- Uẩn Thể đan thượng phẩm ư?

Trần Vũ chợt động lòng, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.

Lúc trước, hắn nhờ phục dụng Uẩn Thể đan trung phẩm cho nên mới tăng tốc tấn thăng Thông Mạch trung kỳ.

Mà Uẩn Thể đan thượng phẩm này lại càng khó gặp, cho dù Lý Băng Nguyệt phục dụng cũng có thể xúc tiến tu vi.

- Bây giờ ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi, Vương Lăng Vân kia đi đâu rồi?

Trần Vũ tiếp nhận bình sứ, lại hỏi.

- Vương Lăng Vân... đại khái là, hắn sẽ không xuất hiện nữa.

Lâm đường chủ mơ hồ đáp.

- Được rồi, chuyện ngày xưa, ta tạm thời sẽ không truy cứu nữa.

Trần Vũ cầm lấy những thứ Lâm đường chủ tặng, sau đó sải bước rời khỏi Tông Vụ Đường.

Việc đã đến nước này, đối phương nguyện ý chủ động cầu hòa, thậm chí hiến lên Thổ Linh Tham trăm năm và Uẩn Thể đan, Trần Vũ cũng không thể từ chối.

Suy cho cùng, hắn chỉ là một đệ tử gốc gác không sâu. Mà Lâm đường chủ và hoàng thất thì cắm rễ tại tông môn và Sở quốc, tất nhiên có nội tình vô cùng thâm hậu.

Sau khi Trần Vũ rời khỏi không lâu, trong phòng lại xuất hiện một nam tử ăn mặc hoa lệ.

Chính là Thất hoàng tử Hoàng Phủ Lâm.

- Lâm thúc, với thế lực của hoàng tộc ta và địa vị của Lâm thúc, chẳng lẽ cần thiết phải thỏa hiệp với Trần Vũ sao?

Hoàng Phủ Lâm cắn răng, vẻ mặt không cam lòng.

- Sau lưng Trần Vũ hiện nay là hai vị trưởng lão thâm niên. Mao trưởng lão có tư lịch bối phận còn cao hơn cả tông chủ. Sau lưng Nam Cung trưởng lão là Nam Cung gia, càng là một trong ba đại siêu cấp gia tộc của Sở quốc.

- Nếu không phải thế lực của chúng ta đủ mạnh, mà Vân Nhạc môn hiện đang loạn trong giặc ngoài, e rằng Mao trưởng lão cũng sẽ không phải tìm ta “tâm sự” một chút, ngược lại một hơi diệt trừ ta rồi.

Lâm đường chủ thở dài một hơi, trên mặt vẫn còn chút sợ hãi khi nghĩ đến việc này.

***

(*) Mạng bọ ngựa: sống dai, khó chết.