Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 45: Bắt Đầu Chặn Đánh




Kết cục bi thảm của Vương Lăng Vân, khiến cho không ít đệ tử dưới sân đều cảm thấy trong lòng phát lạnh.

So với lần này, biểu hiện “ném người” của Trần Vũ lúc trước vẫn có thể xem là hành vi “ôn nhu”.

- Trần Vũ! Sỉ nhục hôm nay, ta sẽ báo lại gấp mười lần.

Vương Lăng Vân cắn chặt hàm răng, đưa tay lau khô vết máu trên khóe miệng, trong mắt lộ vẻ oán độc trước nay chưa từng có.

Hắn đã hiểu, tại Vân Nhạc môn này, hắn và Trần Vũ chỉ có thể còn một người sống sót.

Trần Vũ đi xuống đài, tất nhiên thấy được ánh mắt ngoan độc của Vương Lăng Vân, hắn thầm quyết định, nếu có cơ hội tốt, tuyệt đối phải trừ bỏ kẻ này.

Mặc dù hắn đã vượt qua Vương Lăng Vân, nhưng cũng không muốn lúc nào cũng phải phòng bị đầu độc xà nấp trong chỗ tối này.

Vòng so tài thứ sáu tiếp tục tiến hành thuận lợi.

Đến bây giờ, trên sân đấu võ đã không còn đệ tử bị đào thải, chỉ còn lại hơn 70 người.

Nói cách khác, đấu loại đến bây giờ, đã có gần 2/3 đệ tử bị đào thải.

Đám người Đoàn Kiêu Long, Nam Cung Lễ, Hồ Nhất Bá vẫn cường thế như trước, đối thủ của bọn họ, cơ bản đều chịu thua.

Cuối vòng so tài thứ sáu, một trận chiến hấp dẫn sự chú ý của người khác.

- Cút cho ta!

Một gã nam tử nhướng mày, vẻ mặt độc ác, trong tay cầm thiết côn đen nhánh, nội tức hùng hậu, gia trì trên thiết côn, vô cùng uy mãnh.

- Là Phương Hình!

- Người này xếp thứ tám trong thi đấu khóa trước, năm nay công lực lại tăng mạnh nha.

Rất nhiều đệ tử đều nhận ra Phương Hình.

Đối thủ của Phương Hình là một nữ tử tú lệ, tay cầm một thanh nhuyễn kiếm, bổ ra một mảnh tàn quang kiếm ảnh linh động.

- Đồng Linh Ngọc.

Trần Vũ nhận ra nữ nhân này, chính là vị Đồng sư tỷ đã cùng hắn chém giết Huyết Thủ Ngốc Đầu lúc trước.

Khiến Trần Vũ ngoài ý muốn là Đồng Linh Ngọc không ngờ có thể thong dong đối chiến với Phương Hình.

Trong ấn tượng của hắn.

Thực lực của Đồng Linh Ngọc đại khái xếp top 15 ngoại môn, so với đám người Dương Phàm, Phương Hình top 10 thì vẫn có khoảng cách.

- Côn Tảo Thiên Hạ!

Nam tử Phương Hình nhướng mày, thiết côn trong tay phát ra tiếng rít gào, nội tức bành trướng, bỗng nhiên bổ ra một đạo côn ảnh, rất có khí thế một côn quét sạch vạn quân, hoành phách sơn nhạc.

Uy thế một côn này, hiển nhiên là một kích cực hạn của Thông Mạch kỳ.

- Linh Xà Kiếm Vũ!

Đồng Linh Ngọc thoáng lui, nhuyễn kiếm trong tay rung lên, giống như hóa thành một đầu kiếm xà linh hoạt, bắn ra nội tức cầu vồng kinh người, bên ngoài mơ hồ hiện lên một đạo huyết quang.

Một kiếm này không chỉ quỷ dị linh động, nội tức trên kiếm bạo phát ra còn áp Phương Hình một bậc.

Phụt...

Linh xà nhất kiếm vỗ lên thiết côn, khiến thân hình Phương Hình lảo đảo, lộ vẻ không thể tin nổi.

Một khắc sau.

Đồng Linh Ngọc thuận thể chém xuống, hàn quang trên nhuyễn kiếm giao thoa với huyết khí, cuốn lấy thiết côn, vẩy lên.

- Không!

Phương Hình kêu lên sợ hãi, thiết côn trong tay đã tuột tay bay đi.

- Keng keng...

Thiết côn từ giữa không trung rơi xuống, lưu lại Phương Hình thất hồn lạc phách, không thể tin nổi.

- Làm sao có thể... Tu vi của ta đã đạt tới Thông Mạch đỉnh phong, thậm chí top 5 cũng có thể chiến một trận.

Phương Hình khó mà tiếp thu nổi.

Khóa trước, hắn xếp mười ngoại môn, chỉ sơ sẩy đã bại trong tay Hoàng Viên thứ bảy.

Lần này, hắn tiến bộ không nhỏ, vốn muốn chen vào top 5. Nếu như biểu hiện tốt, thậm chí sẽ được một đại nhân vật trong tông môn xem trọng, thậm chí tiến vào nội môn.

Những trận chiến trước, hắn thắng liên tục mấy trận, không gặp phải đối thủ nào quá mạnh mẽ, vận khí tương đối tốt.

Không ngờ, trận thứ sáu này, hắn lại thua trong tay bại tướng khóa trước.

Trước tấm bia trận pháp.

Lão giả áo bào đen đưa tay chỉ một cái, một đạo khí xích mà mắt thường có thể thấy được, đánh lên tấm bia trận pháp.

Vụt...

Trên tấm bia trận pháp, xếp hạng của Đồng Linh Ngọc liền tăng lên.

Chỉ thấy thành tích của Đồng Ngọc Linh cũng là sáu thắng liên tiếp, xếp chung với đám người Nam Cung Lễ, Nhạc Phong, Trần Vũ.

- Lại một đầu hắc mã.

- Đồng Ngọc Linh tiến bộ thật nhanh, nhìn thực lực vừa rồi, hoàn toàn có thể chen vào top 5.

Dưới sân ồn ào nghị luận.

Vẻ mặt Trần Vũ và Nhạc Phong đều lộ vẻ ngoài dự liệu.

Đồng Ngọc Linh cười khanh khách đi xuống, hiển nhiên đã nắm chắc thắng lợi từ trước.

- Lần trước lúc giết Huyết Thủ Ngốc Đầu, Đồng Ngọc Linh còn không có thực lực này. Lẽ nào, gần đây nàng có kỳ ngộ gì?

Trần Vũ không khỏi suy tư.

Nếu Đồng Ngọc Linh có thực lực này, lần trước một mình màng đã đủ đánh chết Huyết Thủ Ngốc Đầu rồi.

Chẳng qua, Trần Vũ cũng nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Thế giới tông môn huyền cơ thần bí, có thể thu được kỳ ngộ không chỉ mình hắn, có lẽ còn có rất nhiều tồn tại cũng giống như mình.

Không lâu sau, vòng đấu ngẫu nhiên thứ sáu cũng kết thúc.

Qua sáu trận liên tiếp, cũng chỉ còn 19 người có thể duy trì liên thắng.

- Tiểu tử kia lại tiến vào top 20?

Vương Lăng Vân vẻ mặt căm ghét không cam lòng.

Nhìn xu thế này, chỉ cần vận khí của Trần Vũ không quá kém, giết vào top 20, tiến nhập vòng tiếp theo “xếp hạng thi đấu”, căn bản không có áp lực gì.

- Yên tâm, hắn chỉ là vận khí tốt, không gặp phải đệ tử top 10 mà thôi.

Hoàng Viên lạnh lùng nói.

- Những đệ tử còn lại, số lượng càng lúc càng ít, tỉ lệ chạm mặt rất lớn.

Khóe miệng Hồ Nhất Bá nhếch lên, lộ ra một tia tiếu ý tàn nhẫn.

Quả thật, qua từng vòng đào thải, đệ tử còn sót lại đã càng ngày càng ít.

- Chư vị.

Vương Lăng Vân đột nhiên cắn răng, nói:

- Người nào trong các ngươi có thể đánh bại Trần Vũ, ngăn cản hắn liên thắng. Vương Lăng Vân ta sẽ dâng một gốc Linh Trùng Thảo 50 năm, cộng thêm 500 Nguyên thạch thứ phẩm.

Lời vừa nói ra, mấy người trong “vòng tròn ác nhân” đều kinh ngạc nhìn Vương Lăng Vân.

Linh Trùng Thảo 50 năm, lại thêm 500 Nguyên thạch thứ phẩm, khoản này tuyệt đối là một con số lớn đối với đệ tử ngoại môn.

Cho dù đối với thiếu chủ gia tộc như Vương Lăng Vân cũng là một khoản tài nguyên khó có.

- Còn ta nữa, cộng thêm 1000 Nguyên thạch thứ phẩm. Chỉ cần kẻ nào có thể ở trên đài giáo huấn Trần Vũ một phen, 1000 Nguyên thạch thứ phẩm sẽ thuộc về kẻ đó.

Một thanh âm thiếu nữ truyền đến.

Mọi người đưa mắt nhìn, thiếu nữ vừa lên tiếng chính là Giang Vân Nhi.

Giang Vân Nhi là một nữ tử xinh đẹp được mọi người theo đuổi, không ngờ lại bị Trần Vũ ném xuống đài trước mặt đám đông, loại oán hận sỉ nhục này, cả đời này cũng hiếm gặp.

- Một lời đã định.

Hồ Nhất Bá và Hoàng Viên liếc nhìn nhau, đồng thời lộ ra nụ cười.

Tổng cộng 1500 Nguyên thạch thứ phẩm, thêm một gốc Linh Trùng Thảo 50 năm, con số này đã rất mê người rồi.

Huống chi, nếu có thể hoàn thành việc đó, nói không chừng còn có thể kết thân với vị mỹ nữ Giang Vân Nhi này.

- Ha ha, chuyện tốt như vậy, chúng ta có thể tham gia không?

Lại có vài người, nghe tiếng mà sáp lại bên này.

Vương Lăng Vân và Giang Vân Nhi treo giải thưởng đủ khiến bất kỳ gã đệ tử ngoại môn nào động tâm.

- Đương nhiên.

Vương Lăng Vân mở cờ trong bùng.

Nếu như chỉ lấy lực lượng cá nhân hắn, còn không thể có sức hiệu triệu lớn như vậy, nhưng cộng thêm mỹ nữ như Giang Vân Nhi, hiệu quả liền tăng gấp vài lần.

Nhất thời, có năm sáu tinh anh ngoại môn đều hết sức nóng lòng, chỉ mong có thể chiến với Trần Vũ một trận.

Một hồi “hành động chặn đánh”, chính thức bắt đầu.

Người tham gia chặn đánh, ít nhất đều có thực lực top 15, top 10 ngoại môn.

Trong đó, ngoại trừ Hồ Nhất Bá xếp thứ 4, Hoàng Viên xếp thứ 7, Dương Phàm xếp thứ 9, còn có Trình Quân xếp thứ 6, Hứa Kính xếp thứ 10.

- Chậc chậc, Trần Vũ này không ngờ lại khiến đám ngoại môn công phẫn.

- Mị lực của mỹ nữ và nguyên thạch, kẻ nào có thể cản được? Nếu thực lực ta mạnh... Haizz...

Đám đệ tử gần đó không khỏi nhìn Trần Vũ với vẻ đồng tình.

- Chặn đánh liên thắng của ta?

Trần Vũ nhanh chóng nhận được tin tức, suy cho cùng “kế hoạch hành động” kia cũng không tính là bí mật gì.

Sau khi biết được phần thưởng phong phú, Trần Vũ lắc đầu thở dài, lẩm bẩm:

- Nói đến mức ngay cả ta cũng động tâm...

Hắn chỉ hận không thể một quyền đánh ngã mình, sau đó đầu nhập vào vòng tay của mỹ nữ và nguyên thạch.

Đấu loại sắp tới vòng thứ bảy.

Cuối cùng, đám người “chặn đánh” cũng chờ được cơ hội.

- Số 99 đấu với số 132.

Theo thanh âm phán quyết, trong đám người có một kẻ hưng phấn xông lên đài.

- Ha ha... Bị ta cướp được rồi...

Một thiếu niên dân dã khiêng rìu, mừng như điên chạy lên đài.

Mấy người khác tham gia chặn đánh đều lộ thần sắc tiếc nuối.

Trần Vũ đứng ở trên đài nhìn thiếu niên dân dã nóng lòng không thể chờ kia, nhìn ánh mắt đối phương, giống như bản thân hắn là một ngọn núi vàng bạc hoặc mỹ nữ tuyệt sắc vậy.

Hắn có ấn tượng đối với người này, là “Hứa Kính” xếp thứ 10 trong thi đấu khóa trước.

Thanh âm chấp pháp giả vừa dứt, thiếu niên dân dã liền vung rìu xông tới.

Vụt...

Một rìu phá vỡ không khí, truyền đến thanh âm xé vải, lực lượng khủng bố dưới sự gia trì của nội tức, giống như một đầu thiết ngưu phát cuồng gào thét.

Đối mặt với thanh thế như vậy, nếu Trần Vũ không vận chuyển Đồng Tượng công thì hắn cũng không muốn đối chiến.

Suy cho cùng thì đối thủ sử dụng vũ khí hạng nặng.

Phịch...

Một rìu bổ xuống, thân hình Trần Vũ lập tức biến mất.

Bổ hụt rồi.

Thiếu niên Hứa Kinh phản ứng cực nhanh, rìu lại vẽ ngang một đường, bổ xuống nơi Trần Vũ hiện thân.

Tuy nhiên, lần này thân hình và bộ pháp của Trần Vũ lại đột nhiên thay đổi, xoay tròn quỷ dị.

Phụt...

Một rìu kia không những bổ hụt, còn bị Trần Vũ trong nháy mắt tiếp cận.

- Tốc độ thật nhanh, thân pháp này nhìn thật quen mắt.

- Đây không phải là Lăng Vân bộ sao? Xem ra công hiệu cũng không thua kém Nhạc Phong.

Dưới sân dấy lên một trận tiếng ồn.

Không được!

Hứa Kính bổ hụt một rìu, liền cảm thấy không ổn. Rìu của hắn nặng nề, lực lớn không sai, nhưng cũng rất dễ bị người có thân pháp cao minh khắc chế.

- Mở!

Khoảnh khắc Trần Vũ áp sát, liền đấm ra một quyền, quyền thế nặng nề mang theo một luồng khí tức bá đạo âm sát.

Hứa Kính kinh hoàng, miễn cưỡng thu rìu, ngăn trở một quyền cường lực kia.

Ầm...

Nắm quyền phun trào nội tức bá đạo và lực lượng cuồng bạo, trực tiếp chấn Hứa Kính lùi lại vài bước, khí huyết sôi trào.

Còn không đợi hắn đứng vững, Trần Vũ ở trước mặt lại biến mất.

- Không xong...

Hứa Kính vừa mới ổn định thân hình, sau lưng đã truyền đến tiếng kình phong, đáng tiếc đã không còn kịp nữa.

Ngay sau đó, cảm giác đau nhức từ mông truyền đến.

Phành...

Một cước sau lưng đạp trúng, Hứa Kính ôm mông bay giữa không trung, phát ra tiếng gào thét tê tâm liệt phế.

Ầm...

Sau Vương Lăng Vân, lại một người bị Trần Vũ đạp ra khỏi sân đấu võ.

Dưới sân lập tức trở nên yên tĩnh, sau đó dấy lên một trận sóng lớn.

- Đây là top 10 khóa trước, lại bị thua thảm như vậy?

- Các ngươi có nhìn thấy không? Thân pháp của Trần Vũ và Nhạc Phong hoàn toàn tương tự, mà hỏa hầu lại không kém chút nào.

Đệ tử dưới sân hoặc kinh thán, hoặc trầm tư.

Người hữu tâm thì phát hiện thân pháp của Trần Vũ rất kỳ lạ.

Bằng không hắn cũng không có khả năng dễ dàng thắng lợi như vậy. Toàn bộ quá trình, căn bản là dựa vào thân pháp khắc chế Hứa Kính.

- Làm sao có thể? Lăng Vân bộ của hắn đã tu tới đại thành giống ta?

Sắc mặt Nhạc Phong biến đổi không ngừng.