Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 35: Gân Đồng Thành




Trần Vũ vui mừng tột độ, vội vàng lấy Nguyên Chu Thảo từ chỗ Nhạc Phong

Xem ra hắn cũng không ngốc, Nhạc Phong không ràng buộc cho mình Nguyên Chu Thảo, kì thật đó xem như phí ngậm miệng đi.

Như thế, những người khác muốn bỏ Trần Vũ ở bên này, tự tìm ra nội dung Lăng Vân Mộ, chuyện này cũng thật khó khăn.

Trần Vũ đánh cược nói:

- Nhạc sư đệ yên tâm! Tự ta chuẩn bị trùng kích nội môn, làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc này.

Trùng kích nội môn?

Nhạc Phong sững sờ, Trần Vũ chỉ là Thông Mạch Sơ Kỳ mà dám vọng tưởng trùng kích nội môn? Phần dã tâm này phải chăng quá lớn rồi?

- Chúc sư huynh mã đáo thành công.

Nhạc Phong cư nhiên sẽ không nói ra những lời đả kích Trần Vũ, không nói gì thêm mà quay người đi luôn.

Trần Vũ nắm chặt Nguyên Chu Thảo, trong nội tâm có chút kích động. Phương thuốc thứ hai, cuối cùng cũng tập hợp đủ…

Cùng ngày hôm đó, Trần Vũ trở lại chỗ ở, lấy ra Man Ngưu Tủy, Nguyên Chu Thảo cùng các loại dược tài khác, chuẩn bị chế loại dược thủy thứ hai.

Lần thứ hai dùng thuốc để nâng cao cấp độ của Đồng Tượng Công, xem ra hiệu quả vẫn không cao lắm. Bất quá dùng một chút dược tài cao cấp hơn có lẽ sẽ đạt được hiệu quả tốt hơn những phương thuốc bình dân khi trước.

“Ào ào!”

Không bao lâu, một thùng nước thuốc đỏ thẫm, sôi trào từng tầng khí cùng nhiệt lưu… đã phối chế thành công!

“Phốc!” Trần Vũ một chân bước vào thùng thuốc, ngồi chồm hổm trong đó. Thoáng chốc, một cỗ bỏng rát tê dại truyền tới, cảm giác vô cùng đau đớn ngấm tận xương tủy. Trần Vũ vội vàng vận chuyển Đồng Tượng Công. Phương thuốc thứ hai mang lại hiệu quả tốt hơn nhiều so với những gì hắn dự đoán. Nước thuốc xâm nhập vào da, phát ra những thanh âm kì dị, thuốc dần phát huy dược tính, dung nhập với cơ thể.

Lại một lần nữa, Trần Vũ vận Đồng Tượng Công hưởng thụ cảm giác hoan hỉ. Hắn cảm giác thân thể cường đại lên một cách rõ ràng. Nhưng đột nhiên, tim Trần Vũ đập mạnh và tốc độ cũng đột nhiên mà tăng nhanh, loại cảm giác này dồn dập lạ thường.

- Chuyện gì đã xảy ra?

Hấp lực vô hình từ tim truyền đến, không nhằm vào bất cứ vật thể gì, cũng không nhằm vào cơ thể hắn. Ngay lúc này, thùng dược thủy bốc lên từng đợt bọt khí, dược tính mạnh mẽ dung nhập vào từng vị trí trên cơ thể, như con linh xà đang trườn ở mọi nơi.

Đây là?

Trần Vũ chấn động, hiệu quả của dược thủy bất ngờ tăng lên gấp đôi!

Cho dù hắn có ngốc cũng biết, hiện tượng này cùng dung nhập trong cơ thể, đối với trái tim thủy tinh chắc chắn có quan hệ.

- Không thể lãng phí!

Trần Vũ hít sâu một hơi, đem Đồng Tượng Công thôi thúc đến cực hạn. Dược lực được bao nhiêu hắn hấp thụ bấy nhiêu!

Trên da thịt Trần Vũ hiện ra những mảng màu đồng, còn sáng lên những tầng máu đỏ nhạt. Trông hắn phảng phất bóng dáng của tượng đồng xưa, cùng khí thế ngút trời, khiến thần quỷ phải tránh lui.

Trần Vũ không biết là trong quá trình thân thể hấp thu, phần lớn thiên tài địa bảo, đều không thể trăm phần trăm thu nạp được, nếu không phân nửa dược lực của thuốc sẽ tiêu tan.

Điều này liên quan đến hiệu suất hấp thu của cơ thể. Vốn người bình thường có thể thu nạp bốn mươi phần trăm dược lực cũng đã không tệ. Mà giờ khắc này, hấp lực thần bí từ trái tim Trần Vũ khiến dược lực gần như bị thu nạp hết. Mà thân thể hắn là thân thể trời phú, hiểu quả đem lại sinh ra biến chất.

Đối với thể chất người bình thường, điên cuồng hấp thu có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, xuất huyết, bạo thể. Nhưng thân thể hắn đâu phải loại tầm thường, đối với việc điên cuồng hấp thu, mơ hồ khiến cơ bắp Trần Vũ hiện lên giống như một kiệt tác điêu khắc hoàn mĩ.

Bắp thịt Trần Vũ so với trước không lớn hơn bao nhiêu. Nhưng thời khắc này, bắp thịt cuồn cuộn với những trạm khắc đầy mị lực. Một canh giờ qua đi, cả thùng nước thuốc bị hấp thụ. Trần Vũ cảm giác như nửa chân đã đạt đến cấp độ đồng gân.

“Hiệu quả này … thật sự quá tốt rồi.” Trần Vũ mừng rỡ.

Bất quá, phương thuốc này, miễn cưỡng gom góp cũng chỉ đủ phối chế hai lần. Hôm nay sử dụng một lần, còn lại một lần.Vì để đạt công hiệu tốt nhất, Trần Vũ không lập tức sử dụng lần còn lại.

Hôm sau hắn sẽ sử dụng nốt.

Dược liệu có hơi thiếu một chút, nhưng vẫn mang lại tiến triển thần tốc.

Khoảnh khắc đó, toàn thân Trần Vũ hình thành một đường cong hoàn mĩ, cương mãnh phi phàm, dẻo dai mê hồn.

Trong lúc hít một hơi thật sâu, Trần Vũ cảm giác thân thể đạt đến sức bật như một con báo.

- Đồng gân chi thân.

Trần Vũ thúc dục Đồng Tượng Công, toàn thân phác thảo như thể một pho tượng đồng, không chỉ cứng rắn mà còn ẩn chứa một cường lực vừa mềm vừa dẻo dai.

Đột nhiên nhìn lại, Trần Vũ giống như tượng đồng sống, hoa văn trong cơ thể lúc ẩn lúc hiện theo phong cách cổ xưa, tản ra luồng khí thế thần bí mà trang nghiêm.

“Hô!”

Trần Vũ đấm ra một quyền, khiến từng đợt cuồng phong rít gào, một quyền kia không phải là từ một người mà là một con viễn cổ cự viên.

Lực lượng tăng vọt.

Trần Vũ cảm thấy mình tiến bộ kinh người. Trước kia đạt đến cấp độ đồng bì, bởi vì đối ứng chính là Đoán Thế Kỳ, tăng phúc lực lượng không tính quá nhiều, chủ yếu là tăng sức phòng ngự.

Mà bây giờ đạt đến cấp độ đồng gân, đối ứng Thông Mạch kỳ, chỉ cần tăng cường rèn luyện chắc chắn sức mạnh tăng vọt.

Trong thùng còn một nửa dược lực, Trần Vũ kiềm chế hưng phấn, tiếp tục hấp thu, không để lãng phí dược liệu!

Còn lại dược lực bị hắn dùng để tiến thêm một bước củng cố đồng gân chi thân.

Sáng sớm hôm sau, Trần Vũ dậy thật sớm, mặt mày hồng hào. Sau ngày hôm qua, công lực của hắn càng được nâng lên. Đoán chừng sức mạnh trong thân thể, tính bền dẻo, sức bật, sức kháng cự cũng tiến xa vượt bậc.

- Thực lực ta bây giờ vượt lên top 5 có lẽ không khó.

Trần Vũ suy nghĩ nói.

Nhưng phải biết rằng, ngoại môn thứ bảy là Hoàng Hiên, đã đạt cấp độ đại sát Sở Lệ Phong. Huống chi muốn lọt top năm... chỉ là Trần Vụ tự mình đoán chừng. Tình huống cụ thể phải đợi kiểm chứng.

Ngoài ra, việc cường hóa thể chất trên diện rộng, Trần Vũ cảm giác tu luyện Vân Sát Tâm Pháp cũng mang lại hiệu suất không nhỏ.

Trần Vũ suy nghĩ, trước tiên mau chóng tăng cấp Đồng Tượng Công. Làm như vậy vẹn cả đôi đường. Thứ nhất năng lực phòng ngự được cường hóa, dẫn đến thực lực tăng trưởng. Tại tông môn, chỉ cần có năng lực cùng tu vi mạnh là có thể thu hút càng nhiều tài nguyên. Thứ hai, tố chất thân thể cải thiện, có thể xúc tiến tâm pháp, thoải mái tu luyện. Thể chất tự khắc tăng lên đạt tới trình độ nào đó mà tu hành tư chất. Trên thực tế,đối với suy nghĩ của Trần Vũ hoàn toàn có thể thực hiện.

- Trần sư đệ có ở đây không?

Một thanh âm nhu hòa từ bên ngoài vang lên.

“Két…!”

Trần Vũ mở cửa, hiện ra một khuôn mặt của một thiếu nữ thanh tú, chính là Đồng Ngọc Linh.

- Đồng sư tỷ!

Trần Vũ mỉm cười, hắn đã hiểu được ý đồ của đối phương.

Lại nói tiếp. Hắn thăng chức nhanh như vậy cũng phải cảm tạ Đồng Ngọc Linh đã đem Man Ngưu Tủy đưa cho hắn.

- Trần… Trần sư đệ?

Đồng Ngọc Linh trong phút chốc nhìn thấy Trần Vũ, con ngươi thoáng một tia sáng. Trong tầm mắt của Ngọc Linh, đó là một thiếu niên thân hình cao lớn, thể trạng, cơ bắp, đường cong, đúng là tuyệt sắc, toát lên mị lực khó cưỡng!

Thế cho nên trên gương mặt thanh tú của nàng hiện lên một vòng đỏ ửng.

- Trần sư đệ biến hóa vượt bậc, xem ra là công lực đại tăng. Sư tỷ ta đối với hành động lần này, càng có lòng tin rồi.

Đồng Ngọc Linh ngược lại cười cười. Hai người sóng vai mà đi, cùng thương nghị chi tiết về nhiệm vụ trên Tru Sát Bảng.

- Sư tỷ yên tâm, nhờ công lao của tỷ mà lần Huyết Thủ Đầu Trọc này tiểu đệ tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực!



Mấy ngày sau, phía bắc nước Sở, một tòa nhà cũ nát, nằm khuất sau núi.

Một nam một nữ, thong thả đi bộ.

- Ta biết được tin tức Huyết Thủ Đầu Trọc sắp tới bên này. Có một tin tốt cùng một tin xấu.

Đồng Ngọc Linh vẻ mặt trầm tĩnh.

Trần Vũ nói:

- Tin tức xấu là gì?

- Tin tức xấu là, Huyết Thủ Đầu Trọc đem bốn thủ hạ Tứ Huyết Tử triệu tập ở cùng một chỗ, Tứ Huyết Tử đều đạt đến tu vi Thông Mạch Kỳ, lại giỏi liên thủ cùng thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

Sắc mặt Đồng Ngọc Linh trầm trọng.

- Ah! Vậy tin tốt là gì?

Trần Vũ không đổi sắc mặt, ngược lại càng có hứng thú. Nếu đối thủ quá yếu, hắn ngược lại sẽ thất vọng rồi.

Đồng Ngọc Linh đáp:

- Tin tức tốt là Huyết Thủ Đầu Trọc đang thu thập linh khí, hắn đang bế quan khổ tu. Sẽ rất dễ dàng tìm ra điểm dừng chân của hắn.

Dễ tìm. Đây đúng là tin tốt.

- Đích thực là tin tốt.

Trần Vũ trên mặt vui vẻ. Hiện tại hắn không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đối thủ khó tìm, gây lãng phí thời gian.

Sau nửa canh giờ, Trần Vũ cùng Đồng Ngọc Linh đi vào trong sơn trang, còn có một tòa trạch viện quy mô lớn. Hai người liếc nhau, chậm rãi đi đến hướng trạch viện.

- Hahaha… Thật ngu ngốc, các ngươi lại tự tìm đường chết!

Tiếng cười quái dị từ trong sân truyền đến.

“Vụt! Vụt! Cọ…”

Trong nháy mắt, bốn kẻ mặc huyết bào nhảy ra xếp thành một hàng.

Có ba nam một nữ, trên người bọn họ tỏa ra khí tức âm lãnh.

Dựa vào cảm ứng từ nội lực, Trần Vũ phán đoán, ba nam đều là Thông Mạch trung kỳ. Còn nữ tử kia là Thông Mạch hậu kỳ.

- Không xong rồi! Tu vi của Tứ Huyết Tử cao hơn so với tin tức chúng ta nhận được. Hơn nữa, bọn chúng đối với sự xuất hiện của chúng ta, có phần quái lạ.

Đồng Ngọc Linh thấy khứu giác nhận ra điều gì đó không đúng. Kinh nghiệm nhiều năm cho nàng biết, đối mặt với loại tình huống này, tuyệt đối không thể tiến lại gần, thậm chí phải lui lại.

- Khặc khặc, lại là hai cái tiểu quỷ, lần này kiếm lợi lớn rồi.

Âm thanh trầm trầm từ phía sau hai người truyền đến.

“Bá!”

Chẳng biết từ lúc nào, một thân ảnh mặc huyết bào với cái đầu trọc từ phía sau xuất hiện.

- Huyết Thủ Đầu Trọc!

Đồng Ngọc Linh có chút biến sắc, tâm trạng có vài phần không tốt.

Giờ phút này, hai người lâm vào bẫy của Huyết Thủ Đầu Trọc cùng Tứ Huyết Tử, trước sau gì đều phải đánh.

- Chậc chậc, làn da thật mềm mại, gương mặt thanh thuần thế kia, lão phu thích nhất là hưởng dụng những thiếu nữ như ngươi…

Huyêt Thủ Đầu Trọc liếm liếm bờ môi, đôi mắt híp lại. Đồng Ngọc Linh với gương mặt thanh tú, dáng người xinh đẹp để cho hắn rất hài lòng với con mồi lần này.