Vĩnh Dạ

Chương 59: Ngoại truyện 3 : Lý Thiên Hựu




Dáng vẻ của Vĩnh Dạ khi đó đã đi vào tim ta, có lẽ, thứ nàng cần là người có thể vì nàng từ bỏ Đế vị. Người ấy chắc chắn không phải là ta.

Năm đó, Vĩnh Dạ mới chín tuổi. Gương mặt luôn nở một nụ cười, lễ độ lại gần. Khoảnh khắc ấy, ta cảm thấy nàng xinh đẹp khó có thể diễn tả.

Vì Tường Vi mà nhị đệ ghét nàng, lúc nào cũng gây khó dễ cho nàng. Buổi dạ yến ở Hoàng cung khi đó, nhị đệ hai lần thay y phục, phải chịu thiệt thòi lớn, ta cứ hoài nghi không biết có phải Vĩnh Dạ giở trò hay không, nhưng lại không nhận ra điều gì bất thường. Nếu thực sự là nàng, thì nàng quả là quá lợi hại.

Năm sau, nàng bị Đoan Vương cho ăn gậy, ta bị phụ hoàng đuổi ra khỏi cung. Từ ngày hôm đó, sự tranh đấu giữa ta và Thiên Thụy bắt đầu. Nói ra cũng lạ, trong suốt bảy năm trời, Thiên Thụy và ta bất luận là ngoài sáng hay trong tối, lúc nào cũng bên tám lạng, người nửa cân, khiến ta nghi ngờ trong phủ có nội tặc. Có lẽ Thiên Thụy cũng nghĩ thế, ánh mắt hắn nhìn ta rất kỳ lạ.

Vĩnh Dạ ngày càng đẹp hơn. Khi đó ta không biết nàng là nữ nhi, chỉ cảm thấy nàng nhỏ nhắn, tuy màu da không tốt nhưng lại đẹp khiến người ta phải kinh ngạc.

Lần nào nhìn thấy Vĩnh Dạ, ta cũng vừa nghi hoặc vừa muốn lại gần, thêm vào đó là mối quan hệ với Hoàng thúc, ta gần như rất chiều chuộng nàng. Điều này khiến ta rất phiền não, ta sợ mình có tình cảm khác với nàng.

Nàng là Thế tử của Đoan Vương, cho dù ta thích nàng thì cũng không dám tiết lộ nửa phần tâm tư.

Cho tới lần đó, nàng cùng Ỷ Hồng tới phủ, trước khi đi, ta đột nhiên phát hiện ra cảm giác về nàng và Ỷ Hồng gần như nhau, nếu Vĩnh Dạ là nữ, ta không hề nghi ngờ.

Chính vì Hoàng thúc nói Vĩnh Dạ là con trai, thế nên ta không dám đoán bừa.

Ta vào cung, phụ hoàng tìm ta nói chuyện, ta vô tình nghe thấy.

Phụ hoàng cũng nói thẳng với ta, Vĩnh Dạ vì đại nghiệp của ta mà phải hi sinh nhiều như thế, trong lòng ta vừa thương tiếc vừa vui mừng. Ai ngờ hôm sau Vĩnh Dạ đã phải đi sứ sang Trần, ta đứng chờ nàng ở cổng thành rất lâu.

Ta khiến nàng sợ hãi, ta nghĩ chắc chắn Vĩnh Dạ không thể thích nghi được với sự thay đổi thái độ của mình. Ta càng nhìn nàng càng thấy thích, trước đây ta luôn muốn ôm nàng mà không dám, nay ta hoàn toàn có thể. Ta bất chấp sự phẫn nộ của nàng, ôm nàng vào lòng. Thân thể nàng mềm mại hệt như trong tưởng tượng của ta. Dù nàng đã đi, ta vẫn nói với bản thân, ta thích nàng, ta nhất định phải cưới nàng.

Phụ hoàng đã sớm định cho ta hôn sự với Lạc Vũ công chúa của nước Tề. Đừng nói ta đăng cơ làm Hoàng đế, cho dù chỉ là một Vương gia, ta lập Lạc Vũ làm chính phi, vẫn có thể lập bốn vị trắc phi. Vĩnh Dạ không có danh phận chính phi, ta sẽ thương yêu nàng hơn thì cũng bù đắp được thôi.

Hoàng thúc không biết hôn sự của ta với Lạc Vũ, ông rất không muốn gả Vĩnh Dạ cho ta. Ban đầu ta luôn nghĩ, Hoàng thúc quyền cao chức trọng, nếu ta đăng cơ, ông thành quốc trượng, ông vì kỵ húy quyền lực của mình quá nhiều, sợ ta nghi kỵ ông mà tước quyền. Chỉ cần ta chân thành, Hoàng thúc lại không có tâm tạo phản, chắc chắn ông sẽ không phản đối.

Mọi điều ở Vĩnh Dạ đối với ta đều thật đáng yêu, bao gồm cả việc làm nũng và nổi cáu. Nàng cầm Thánh chỉ của tiên đế tới đối kháng với ta, Thánh chỉ là vật chết, người thì sống. Tiên đế chẳng qua chỉ cho nàng ba lần cơ hội, một câu ta buột miệng nói ra cũng là Thánh chỉ, Vĩnh Dạ tự tưởng rằng đó là chỗ dựa của mình nhưng ta không để bụng.

Ta giết Lý Ngôn Niên và Lãm Thúy ngay trước mặt nàng, hai người này còn sống sẽ uy hiếp tới Hoàng quyền của ta. Đương nhiên ta cũng muốn để Vĩnh Dạ biết, ta có thể thả người, cũng có thể giết họ.

Vĩnh Dạ cáo bệnh không tiếp chỉ, ta biết nàng giả bệnh, nên cũng mặc nàng. Nàng có thân phận là thích khách Du Li Cốc, là thần tử của ta, nàng có thể trở mặt sao?

Ta tới thăm nàng, bất luận là ghen thật hay nhân cơ hội để phát tiết bất mãn cũng được, đại lễ đăng cơ trôi qua, ta nhất định sẽ tuyên nàng vào cung. Tuyên một lần nàng có thể kháng chỉ, một ngày ta liên tiếp được ra mười hai đạo chỉ ý, ta xem nàng có thể làm sao? Quá trình đấu trí với Vĩnh Dạ này rất thú vị, ta không hề nóng vội.

Vậy mà ta không ngờ được rằng, Hoàng thúc vô cùng không muốn chuyện đó xảy ra, ông đã sớm định ra hôn sự cho Vĩnh Dạ và Thái tử Tề quốc.

Ta cảm nhận được sâu sắc Hoàng thúc vì Hoàng quyền của An quốc nên mới hi sinh, lại cảm thấy đây mới là một vấn đề thực sự. Ta buộc phải vì Vĩnh Dạ mà khai chiến với Tề quốc sao? Đây thực sự là một vấn đề khó, mà cũng là một vấn đề dễ.

Ta mới cưới công chúa Tề quốc làm Hậu, chẳng lẽ lại đòi cướp Thái tử phi của Tề quốc làm phi? Lạc Vũ chờ ta bao nhiêu năm, Tề quốc lại dành cho ta sự ủng hộ to lớn, vấn đề này rất đơn giản, từ bỏ Vĩnh Dạ để đổi lấy quốc thái dân an.

Khó là khó ở chỗ, ta không buông tay được.

Rõ ràng là một thứ đang ở ngay trước mắt mà chớp mắt đã trở thành của người khác, cảm giác bất cam và phẫn nộ ấy thực sự khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Vĩnh Dạ phẫn nộ, không chịu thua kém Lạc Vũ, ta nghĩ không phải vì nàng không hiểu chuyện, mà vì nàng quá yêu ta nên mới muốn độc chiếm, điều này khiến ta đau buồn. Có những lúc ta muốn lập nàng làm Hậu, để Lạc Vũ làm phi, như thế liệu có thuận lòng Vĩnh Dạ không? Nhưng đó chẳng qua chỉ là một ý tưởng xa vời.

Thế nên ta từ bỏ Vĩnh Dạ, ban cho nàng tước hiệu và nghi trượng công chúa, xa khỏi tầm mắt sẽ quên nhanh hơn.

Sau khi Vĩnh Dạ xuất giá, ta thường nhớ gương mặt nàng khi chơi đàn dưới ánh trăng. Thi thoảng nghe thấy tiếng cầm du dương, nương theo âm thanh tìm kiếm, ta thấy Lạc Vũ cũng đang chơi đàn dưới trăng.

Nàng là nữ tử dịu dàng nhất mà ta từng gặp, cũng như tên nàng, nhẹ nhàng như lông vũ. Lạc Vũ rất đẹp, nàng cúi đầu ôm đàn, hai mắt ngấn lệ rất giống điệu bộ tủi thân của Vĩnh Dạ tối hôm đó. Ta lại gần, bế nàng lên.

Trên mặt Lạc Vũ thoáng vẻ ngượng ngùng, thân thể trong lòng ta thoáng run lên, điều nay ta chưa bao giờ thấy ở Vĩnh Dạ. Tối hôm đó, ta rất dịu dàng với nàng, Lạc Vũ cũng làm thỏa mãn cảm giác nam nhân trong ta. Dần dần, ta cảm thấy mình rất thích Lạc Vũ. Tuy rằng nàng không có kiểu ghen tuông như Vĩnh Dạ khiến ta đánh không nổi, mắng không nổi, phải bó tay lúng túng, nhưng nàng dịu dàng như nước, nhất là ánh mắt nhìn ta như sùng bái khiến ta rất đắc ý.

Lâu dần, ta thường nhớ tới dáng vẻ tức giận của Vĩnh Dạ. Nàng liệu có nhớ ta không?

Quốc vương nước Tề gửi thư tới, nói Vĩnh Dạ vì ta mà vào cung làm Thái tử phi để báo Hoàng ân.

Trong lòng ta bắt đầu chua xót, suốt mấy ngày liền không đi tìm Lạc Vũ.

Lạc Vũ rụt rè làm đồ ăn đêm mang tới cho ta, ta thấy nàng gầy đi một chút, sắc mặt có vẻ tiều tụy, bất giác thương xót, hỏi nàng làm sao? Lạc Vũ trả lời:

- Hoàng thượng không tới, trong lòng cứ thấy trống trải.

Tim ta rúng động, hỏi Lạc Vũ:

- Nếu Hoàng hậu thích trẫm, một ngày không gặp có như cách ba thu?

Lạc Vũ lại xấu hổ đỏ mặt, rèm mi rũ xuống, rất lâu sau mới nhè nhẹ gật đầu.

Ta lại thấy vô cùng bực bội. Sao ta chưa bao giờ cảm thấy Vĩnh Dạ nhớ tới ta? Nếu không phải gửi thư tới Tề quốc, nàng còn chẳng buồn gửi một tin về cho ta.

Ta hạ lệnh thăm dò hành tung của Vĩnh Dạ ở Tề quốc, tin tức nhận được vô cùng rối loạn.

Lúc thì mất tích, lúc thì tới thu tế ở Tây Bạc, có quan hệ không rõ ràng với cả Nguyệt Phách và Phong Dương Hề.

Ta đột ngột nhớ lại thần sắc của Vĩnh Dạ khi bắt được tiểu tử họ Nguyệt, trong lòng căm hận: Trong lòng nàng không có ta, chưa từng có ta. Nàng vẫn luôn chơi đùa ta! Nỗi hận này khiến ta muốn giết người.

Thế mà ta chỉ đành chôn giấu trong tim, cho dù thế nào, nàng cũng là Thái tử phi của Tề quốc, trong lòng không có ta cũng là bình thường.

Mấy tháng sau, ta lại nghe được tin Vĩnh Dạ về An quốc, về Đoan Vương phủ. Đây đúng là chuyện quái lạ.

Nếu Vĩnh Dạ gả cho Thái tử, lúc này lẽ ra nàng đã là Hoàng hậu Tề quốc. Ta nghĩ, có phải vì sự thay đổi ngôi vị Thái tử giữa Mộ Dung Yến và Mộ Dung Dương Hề khiến nàng nổi giận không? Dù sao thì nàng cũng luôn tưởng rằng người mình phải cưới là Mộ Dung Yến.

Hai bức họa trên bàn bày ra trước mặt, khiến ta thở dài.

Phong Dương Hề chính là Mộ Dung Dương Hề. Vậy ta phải làm thế nào?

Đây là lần thứ hai ta có cơ hội có được Vĩnh Dạ, nhưng lại phải trơ mắt nhìn nàng trôi tuột khỏi tay.

Nàng vào cung, vẫn là nam trang.

Ta đoán nàng sẽ mặc nam trang, vì nàng sợ vào cung.

Nếu nàng chưa lấy chồng, nàng không thể mặc phục sức của Tề Hậu; một khi mặc vào sẽ không cởi ra được nữa. Nếu mặc nữ trang, nàng cũng không thể búi tóc kim quan, mà phải chải kiểu tóc của phụ nhân. Thế thì nàng chỉ có thể mặc nam trang, thế là tốt nhất.

Thấy Vĩnh Dạ sửng sốt, ta mỉm cười, đó là lần đầu tiên ta đoán trúng tâm tư nàng chăng? Ta ôn tồn nói chuyện với nàng, hầu như không nhìn mặt nàng.

Ta sợ mình nhìn thấy gương mặt đẹp tới mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc ấy, ta sẽ gây ra chuyện tổn hại tới An quốc. Phong Dương Hề, bây giờ ta không thể đắc tội với hắn.

Ta bình thản hỏi nàng:

- Thực ra trong lòng Tiểu Dạ chưa từng có trẫm, đúng không?

Nàng đáp rất khéo léo, lại đang trêu cợt ta:

- Cho dù có cũng không thể có. Hoàng thượng không hiểu sao?

Ta nói thẳng với nàng, ta biết rằng nàng chưa cưới Phong Dương Hề, vậy mà Vĩnh Dạ lại nói, chưa cưới không có nghĩa là không cưới.

Như thế là ngang nhiên nói với ta, nếu ta bắt nàng vào cung, đồng nghĩa với việc ta đã cướp Hoàng hậu của nước Tề.

Ta cười khổ, nhớ lại ban đầu nàng trêu trọc, dắt mũi ta, khi thì khiến ta thương tâm, lúc lại khiến ta đau khổ. Một nữ tử như thế khiến ta rất thích, nhưng lại không thể có được.

Ta có thể cho nàng một đường lui:

- Nếu nàng không có nơi nào để đi, cưới ta, ta sẽ thương yêu nàng suốt đời.

Đây có lẽ là việc duy nhất ta làm khiến Vĩnh Dạ cảm động? Ta nghe thấy tiếng nàng hít thở thật nhẹ, rất buồn, rất muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì đã bỏ đi.

Ta không quay đầu nhìn nàng. Vĩnh Dạ ngày trước đã bị ta vùi sâu xuống tận đáy tim.

Bước vào rừng mai, Lạc Vũ đang trốn trong đó, ta không nén được cười. Nha đầu này cũng có lúc ghen tuông ư? Ta mỉm cười lại gần, nhẹ nhàng dỗ dành nàng, làm như vô tình nói:

- Trẫm rất hứng thú với vị hoàng huynh từ nhỏ chưa gặp mặt của nàng, Hoàng hậu không phiền nếu kể cho trẫm nghe chứ...

Lạc Vũ thực sự rất ngây thơ. Chẳng mất nhiều thời gian ta đã biết được đầu đuôi ngọn ngành sự việc, nghe xong, bất giác ta thở hắt một hơi.

Phong Dương Hề ở An quốc bao nhiêu năm qua, hắn nắm rõ như lòng bàn tay địa hình nước ta, ta nên đối phó với hắn thế nào? Xem ra việc của ta còn rất nhiều, trước tiên cần thay đổi thể chế quân đội của An quốc, và bố trí phòng vệ ở biên phòng.

Trong lòng giận Vĩnh Dạ, vốn định trút giận lên Hoàng thúc đang an nhàn ở nhà kia, nhưng lúc này vẫn không thể không đích thân tới thăm viếng.

Hoàng thúc mỉm cười đưa cho ta một tấm bản đồ địa hình quân sự của nước Tề, nói về sách lược cải tạo quân đội An quốc, khiến ta ngồi nghe tâm phục khẩu phục. Ông thực sự là một lão hồ ly, đã sớm vẽ đường lùi cho mình, khiến ta không thể không nể trọng ông.

Cũng may Hoàng thúc không có dã tâm với quyền thế, nếu không, ta chẳng thể giữ được ông.

Lại mấy năm trôi qua, ở Tề quốc gửi tới tin tức, Phong Dương Hề nhường ngôi cho Mộ Dung Yến, làm Phong Vương gia. Hai nước bình an vô sự.

Ta hỏi Lạc Vũ:

- Nàng gặp Hoàng huynh nàng mấy lần?

Lạc Vũ cười khẽ:

- Không nhiều, chỉ vài lần thôi.

- Huynh ấy là người thế nào?

- Người mà Vĩnh Dạ thích. - Lạc Vũ kích ta một câu đau nhói.

Ta quay đầu, thấy nàng bĩu môi, cằm hơi hếch lên, trong phút chốc, ta vừa tức vừa buồn cười. Bộ dạng của Vĩnh Dạ khi ấy lại xâm chiếm tim ta. Có lẽ, người mà Vĩnh Dạ cần là một người có thể vì nàng từ bỏ đế vị. Người đó chắc chắn không phải là ta.