Vĩnh Dạ

Chương 54: Ngoại truyện 1: Phong Dương Hề




Nụ cười của Vĩnh Dạ rạng rỡ như ánh nắng, có nhiều câu mà ta không thể hỏi. Không biết từ khi nào, ta đã hiểu tâm tư của nàng. Ta biết, chắc chắn nàng đã hiểu rõ, sống cùng người mình yêu, để đối phương vui vẻ cũng là niềm hạnh phúc của mình.

Nếu biết đại hiệp Phong Dương Hề uy danh thiên hạ bò trên đầu tường nhìn lén con gái nhà người ta, không biết người ta sẽ dùng câu “đạo tặc hái hoa” hay “kẻ si tình” để hình dung. Nhưng ta biết, cả hai cách hình dung này đều không chính xác.

Ta chắc chắn không phải đạo tặc hái hoa, bởi vì ta hoàn toàn không có ý tà dâm với Thế tử L‎ý Vĩnh Dạ của Đoan Vương phủ; là kẻ si tình cũng không chính xác. Ta bò trên đầu tường của Hoàn Ngọc viện chẳng qua chỉ vì tò mò mà thôi.

Phụ hoàng phái người gửi thư, nói đã định cho ta một hôn sự, đối phương là con gái của Đoan Vương Lý Cốc của An Quốc. Mà người đời đều biết, năm chín tuổi, đứa con trai duy nhất của Đoan Vương, Lý Vĩnh Dạ đã được đưa tới chỗ thần y Hồi Hồn của Du Li Cốc để trị khỏi căn bệnh trì độn và quay về Kinh Đô. Ta ở An quốc bốn năm mới biết, Thế tử hóa ra là con gái, hơn nữa còn có khả năng được gả cho ta, sao không tò mò cho được?

Lý Vĩnh Dạ không thấp, sắc mặt u ám, thân hình mỏng manh như cái sào tre. Năm định thân nàng mới mười ba tuổi, ta thực sự không nhận ra nàng có điểm nào giống nữ nhân.

Tuy rằng trông có vẻ bệnh tật nhưng nàng có ngũ quan cân đối, không chỗ nào có thể chê trách được. Như phụ vương nói, Đoan Vương phi xinh đẹp vô song, con gái bà sau này nhất định sẽ là mỹ nhân. Sau này Lý Vĩnh Dạ lớn lên chắc chắn sẽ là khuynh thành tuyệt sắc.

Nhưng ta không có hứng thú với nàng.

Năm nay, ta đã hai mươi mốt tuổi rồi. Nhìn nàng, ta luôn cảm thấy nàng là một đứa trẻ, thực sự không thể tưởng tượng được nàng sẽ trở thành thê tử của mình.

Phạm vi hoạt động của Lý Vĩnh Dạ rất nhỏ, phần lớn thời gian ở trong Hoàn Ngọc viện. Thi thoảng ta nhớ ra ban ngày bò trên bờ tường lén lút nhìn nàng từ xa, nếu nàng không nằm trên ghế dài để ngủ, phơi nắng thì cũng ngồi pha trà trong đình viện, có thể nhận ra nàng là một người cực kỳ yên tĩnh. Điều này khiến ta xem lén mấy lần là thấy chán.

Từ đó về sau, trong suốt một năm trời, ta chẳng buồn đến xem nữa.

Mấy năm nay, ta luôn ở An quốc để tìm một người.

Một thích khách của Du Li Cốc tên là Tinh Hồn, hắn sở trường dùng tiểu phi đao màu bạc mỏng như lá liễu, khinh công trác tuyệt và kiêu ngạo, khoa trương. Sau khi giết người, không những hắn để lại phi đao mà còn viết lên tường hoặc xuống đất rằng “Tiểu Lý Phi Đao, bách phát bách trúng”.

Ta đã thu thập được hai mươi ngọn đao, nhưng chưa một lần bắt được hắn, khiến ta khó chịu trong lòng. Thậm chí ta còn không biết trông hắn như thế nào. Nhớ tới ông già Vương bán mì ở ngõ nhỏ nhiều năm trước là lửa giận lại bừng bừng. Ta bắn lời ra ngoài, nhất định sẽ bắt được gã thích khách táng tận lương tâm, bất phân thiện ác này. Ta không nhất định phải giết hắn, mà chỉ là thấy tò mò. Vô cùng tò mò một người như thế nào mà gây án ở Kinh Đô đã mấy năm, chưa lần nào để lại dấu vết. Điều này khiến ta vô cùng khâm phục hắn.

Người cần tìm kiếm là người của Du Li Cốc. Từ sau khi An quốc lập Nhị hoàng tử Lý Thiên Thụy làm Thái tử, ta đã nhận được tin Đại hoàng tử Lý Thiên Hựu và Hoàng muội Lạc Vũ bí mật định thân. Ta biết, Du Li Cốc đã bỏ “vốn” rất nhiều vào An quốc, cũng biết sau này Hoàng quyền An quốc chuyển giao chắc chắn sẽ xảy ra cảnh huynh đệ tương tàn. Bởi vì phụ hoàng ta tuyệt đối không gả con gái cho một thân vương. Dụ Gia Đế nếu không phải muốn Lý Thiên Hựu đăng cơ thì đã không liên hôn với Tề quốc, tìm hậu thuẫn cho Lý Thiên Hựu.

Vì lợi ích của hai nước, cũng vì Lạc Vũ, càng là vì lời hứa với phụ hoàng, ta tới Kinh Đô, với danh nghĩa là cao thủ của Tề quốc, âm thầm hỗ trợ Lý Thiên Hựu.

Mấy năm qua, Tinh Hồn rất thận trọng, cũng rất to gan, liên tiếp thích sát mấy chục người nhưng không để lại một dấu vết nào. Khi truy tìm tung tích hắn, ta cũng đã quan sát động tĩnh của An quốc.

Đứng trong thành Tần Xuyên, ta quan sát tất cả của nơi đây, bố trí phòng thủ, quy luật thay ca của các binh sĩ và địa hình sông núi, Tần Hà. Có bản đồ địa hình do mình tự vẽ, nếu An, Tề đại chiến, e rằng An quốc cũng không dễ dàng chống lại được quân đội Tề quốc.

Ta thở dài, làm thế này chỉ là đề phòng ngộ nhỡ. Ta không thích chiến tranh, lúc đó bách tính lầm than, cơ cực, thế nên ta buộc phải bảo vệ quốc gia và con dân của mình.

Trong khách điếm, thân tín của Hựu thân vương gửi cho ta một tin tức, một người tên Nguyệt Phách vào sống trong phủ Hựu thân vương, tự xưng là đồ đệ của Hồi Hồn ở Du Li Cốc, nhận được sự ủy thác của người bí mật, tới bảo vệ Hựu thân vương.

Các hoàng tử đã trưởng thành, cuối cùng Du Li Cốc cũng ra tay rồi sao? Ta mỉm cười, nhìn về phía Kinh Đô, lòng nghĩ, Tinh Hồn, ngươi chuẩn bị xuất hiện chưa?

Phi ngựa về Kinh Đô, ta gặp một nam tử trẻ trung tên là Nguyệt Phách. Hắn rất anh tuấn, chiếc áo bào màu nguyệt bạch không vướng bụi trần, rất nho nhã và ôn hòa, trông có vẻ như không biết võ công. Không hiểu vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Phách, ta đã cảm thấy hắn không đơn giản.

Bởi vì hắn quá trấn tĩnh, như thể mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay, phong thái thoát tục như thần tiên. Phủi lớp bụi bám trên chiếc hắc y, ta cho rằng, phàm những kẻ nội tâm hiểm ác thì càng khiến bản thân trông vô hại. Người xuất thân từ Du Li Cốc mà có được khí độ thoát tục này sao? Có quỷ mới tin!

Ta theo Nguyệt Phách đi vào trà lầu, ngồi trong một góc. Nguyệt Phách không phát hiện ra ta, tinh thần hắn đang tập trung vào nàng Tường Vi quận chúa xinh đẹp đang yêu đang quấn lấy Đoan Vương Thế tử Vĩnh Dạ.

Nghe mọi người xung quanh bàn tán, ta bất giác muốn cười, đóng giả nam nhân có lẽ cũng chẳng vui lắm.

Vĩnh Dạ thành công trong việc bỏ rơi Tường Vi, ta ngồi ở góc trà lầu không nhìn thấy nàng, chỉ nghe thấy tiếng thảo luận của mọi người về dung mạo tuyệt thế của nàng. Chớp mắt năm năm đã trôi qua, nữ nhi mười tám thay đổi rất nhiều, không biết Lý Vĩnh Dạ đã xinh đẹp tới mức nào. Đã lâu lắm rồi ta không tới thăm nàng, thế nên quyết định đi nhìn lén một lần nữa. Sự tò mò của ta với Vĩnh Dạ không phải vì sự tuấn mỹ mà mọi người nói, mà là vì trong tiếng cười khe khẽ của mọi người, ta biết nàng đã dùng nhiều cách để nhiều lần bỏ rơi Tường Vi quận chúa. Điều này khác quá nhiều so với một Vĩnh Dạ khô khan, tẻ nhạt trong ấn tượng của ta.

Trong lúc suy nghĩ, ta nghe thấy tiếng Nguyệt Phách lẩm bẩm, ánh mắt hắn khiến ta cảm thấy hắn quen biết Vĩnh Dạ, hơn nữa quan hệ không hề bình thường.

Vĩnh Dạ từng sống ở Du Li Cốc nửa năm, trị khỏi bệnh mới quay về Vương phủ. Chẳng lẽ nàng và Nguyệt Phách quen biết nhau ở Du Li Cốc?

Nhớ tới việc nàng là người đã được định thân cho mình, tuy rằng không có cảm giác gì với nàng, nhưng ta bất giác thấy hơi bài xích gã thanh niên có tướng mạo anh tuấn này.

Cơn gió xuân tràn đến, bầu không khí sau mưa trong trẻo, dễ chịu.

Lúc này hoa anh đào đang nở rộ, những nụ đào cũng còn chúm chím, những cánh hoa màu hồng màu trắng rơi đầy mặt đất.

Ẩn mình trong rừng hoa của Hoàn Ngọc viện, ta cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp.

Ta thấy Lý Vĩnh Dạ trong bộ áo lụa đi tới bên hồ ngắm cá. Ngoài dung nhan bệnh tật, nàng thực sự rất đẹp, hơn nữa không hề có vẻ e thẹn của nữ nhi, nếu không biết chuyện, chẳng ai cho rằng nàng là một nữ nhi.

Ngắm một hồi lâu, cảm thấy chán nên đang định rút lui thì thấy nàng có một hành động nhỏ, khiến ta suýt thì rớt cả cằm. Vĩnh Dạ nhổ nước bọt vào cái đầm cá! Sau đó thích thú đứng nhìn, thấy không có người bèn đắc ý bĩu môi, cười ha hả nhìn mấy con cá đua nhau lao lên ăn nước bọt của nàng.

Ta không thể nào hình dung được sự chấn động trong lòng, khoảnh khắc ấy, xung quanh Lý Vĩnh Dạ đột nhiên như tỏa sáng lấp lánh, cả người nàng trở nên sống động hơn, không còn là một kẻ ngốc chỉ biết bệnh tật nằm trên ghế nhắm mắt để ngủ nữa.

Nàng chậm chạp đi vào rừng hoa, ta nhanh chóng biến mất, trong đầu chứa toàn hình ảnh đáng yêu tinh nghịch của nàng. Lúc này ta không biết dấu chân mình giẫm lên những cánh hoa anh đào đã bị nàng phát hiện, càng không biết nàng chính là thích khách Tinh Hồn mà ta luôn tìm kiếm.

Tinh Hồn định giết Binhh bộ Thượng thư Quách Kỳ Nhiên. Lý Thiên Hựu lập tức thông báo cho ta.

Lần này, cuối cùng ta cũng nhìn thấy bóng dáng của Tinh Hồn. Hắn rất gầy, người bé nhỏ, khinh công rất cao, lại vô cùng giảo hoạt và độc ác.

Hắn nằm trên đất, thần thái từ đôi mắt hắn khiến ta khựng lại. Tinh Hồn là thích khách, hắn cũng là một thích khách đáng thương bị Du Li Cốc thao túng. Thế thì ta có nên giết hắn không?

Trong lúc lơi là, Tinh Hồn nhảy vọt từ dưới đất lên, trong tay bắn ra ám khí cực độc. Ta nổi giận, gạt bay ám khí của hắn, loại thích khách như thế này có giết một nghìn lần cũng không quá đáng. Nhưng ta vẫn bị trúng ám toán. m thanh cuồng ngạo của Tinh Hồn kích thích màng nhĩ ta:

- Thích khách luôn có chiêu cuối cùng, tên của chiêu này là bỉ ổi. Có điều, vẫn chưa phải là bỉ ổi lắm, loại độc này không lấy được mạng của ngươi.

Khoảnh khắc ấy, ta nhìn thấy ánh mắt hắn, sáng như một viên hắc trân châu, bóng tối ở trong ánh mắt ấy đã biến mất, hắn thật biết ngụy trang.

Làm gì có lý ấy! Ta cố nén loại thuốc độc đang phát tác trong thân thể, nhìn Tinh Hồn biến mất, nghiến răng nghĩ, ta nhất định phải bắt được ngươi! Ai bảo ngươi dám huênh hoang trước mặt ta?

- Hắn vứt lại cái này! - Lý Thiên Hựu đưa cho ta một quyển danh sách. - Hình như đây là danh sách cần thích sát của Du Li Cốc, hắn vô tình làm rơi.

Ta cau mày, vụ thích sát lần này của Tinh Hồn khiến ta ngạc nhiên. Có ba nguyên nhân: Thứ nhất, phi đao không một lần trượt lại không thể lấy được mạng Quách Kỳ Nhiên; thứ hai, một kẻ chưa lần nào để lộ dấu vết vì sao lại làm rơi một thứ quan trọng như thế này? Thứ ba, hắn không giết ta. Nếu ám khí ám toán ta có chứa độc dược chí mạng, có lẽ ta đã chết trong tay hắn rồi mới đúng. Vì sao?

- Cùng là thích khách của Du Li Cốc, Tinh Hồn thì đối đầu với chúng ta, Nguyệt Phách lại tới giúp ta, ta cảm thấy việc này có điều bí ẩn.

- Vương gia định làm thế nào?

- Dùng Nguyệt Phách làm mồi câu.

Thư phòng của Lý Thiên Hựu bị Tinh Hồn cho nổ tung, hình như hắn ta nắm được nơi Tinh Hồn ra vào. Hắn không nói với ta, hình như có dự định riêng.

Nhưng một đầu mối quan trọng như thế sao ta có thể dễ dàng bỏ qua? Ta biết tối đó thị vệ của Vương phủ đã thả chó. Không mất nhiều thời gian, ta đã có được tin từ thị vệ: Tinh Hồn quay về Đoan Vương phủ. Ta khổ sở suy nghĩ, luôn cảm thấy có thứ gì đó đã bị mình bỏ sót.

Nhớ tới việc Tinh Hồn đi vào Đoan Vương phủ, bất giác ta lại nhớ tới cảnh tượng Vĩnh Dạ nhổ nước bọt “câu” cá.

Lý Thiên Hựu bắt Nguyệt Phách, thần bí nói với ta rằng, Tinh Hồn chắc chắn sẽ cứu Nguyệt Phách.

Bao nhiêu năm qua, Tinh Hồn bỗng dưng có hành tung, Du Li Cốc cũng có manh mối, ta rất vui. Ngồi bên bờ sông, ta lặng lẽ nghĩ tới âm mưu của Du Li Cốc, vô tình nhìn thấy Vĩnh Dạ.

Thần sắc nàng đầy hoang mang, như một đứa trẻ không tìm được đường. Nàng mơ màng đi vào lòng sông, toàn thân ướt sũng. Ta không kìm được, lên tiếng gọi nàng.

Có lẽ ta đã làm nàng sợ, ánh mắt nàng nhìn ta đầy phòng bị. Sự phòng bị ấy khiến ta thấy khó chịu, ta cố gắng giải tỏa nỗi sợ trong lòng nàng.

- Sức khỏe của Vĩnh Dạ không tốt, không thể phân ưu cho phụ vương, vô cùng buồn bã.

Khi nàng nói câu ấy, ta rất đồng cảm với nàng. Ta không biết có phải vì Đoan Vương quá muốn có con trai nên mới bắt nàng cải nam trang hay không. Vĩnh Dạ vì không phải là nam tử, sức khỏe lại không tốt nên mới phiền não thế chăng? Ta ôn tồn lựa lời khuyên nhủ nàng. Thấy mắt nàng dần dần sáng lên, trong lòng ta lại dấy lên một cảm giác quen thuộc, chưa kịp nghĩ nguồn cơn của cảm giác ấy thì lại thấy một niềm hoan hỉ tự đáy lòng.

Hóa ra nàng là người rất linh lợi. Khi mỉm cười, cả người nàng toát lên một thần thái rực rỡ, che lấp cả vẻ đẹp ngoại hình của nàng, có một mị lực khiến người ta muốn lại gần.

Nàng tặng ta một đĩnh bạc, bảo ta đi mua y phục. Ta dở khóc dở cười. Ta để râu ria đầy mặt, mặc bộ hắc bào bình thường nhất, vốn là muốn để lại trong mắt người khác đặc điểm riêng của Phong Dương Hề.

Vĩnh Dạ cảm thấy ta nhếch nhác lắm sao? Ta lại nhớ tới tiểu tử anh tuấn thoát tục đó, trong lòng thấy khó chịu, Vĩnh Dạ không thích người nhếch nhác, chắc chắn là nàng thích một tiểu tử như Nguyệt Phách.

Hình như Vĩnh Dạ nhận ra sự không vui của ta, nàng liên tục giải thích, chỉ sợ ta hiểu lầm nàng trông mặt mà bắt hình dong, điều này khiến ta cảm thấy nàng quả thật tâm địa thiện lương.

Ta tặng nàng tấm mộc bài của mình, cho dù sau này có cưới nàng hay không, ta cũng hi vọng mình có thể hoàn thành được một tâm nguyện của nàng, bảo vệ nàng bình an.

Lúc gần đi, nàng nói:

- Sầu quân độc hướng giang, Vĩnh Dạ nguyệt đồng cô[1]. Sau này còn gặp lại

Ta đọc đi đọc lại câu thơ ấy, Vĩnh Dạ trong phút chốc lại cho ta một ấn tượng mới. Một cảm giác nhàn nhạt, như lo lắng, mà như cô độc, khiến ta thấy lưu luyến nàng.

Ta ngồi bên bờ sông rất lâu, cứ nhớ đi nhớ lại cuộc đối thoại với Vĩnh Dạ ban nãy và thần thái, cử chỉ của nàng. Hình như trong phút chốc, nàng khiến ta nảy sinh hứng thú với nàng. Rất lâu sau, ta mới nhớ ra Lý Thiên Hựu nói tối nay Tinh Hồn có lẽ sẽ tới cứu Nguyệt Phách. Đang định rời đi thì ta thấy hai người từ dưới sông đi lên.

Ly Nhai là ngự tiền thị vệ của Tề quốc, ông ta biến mất đã nhiều năm, lúc này ta thấy ông ta đang kéo Nguyệt Phách đã hôn mê từ dưới nước lên.

Từ thân hình của ông ta, ta khẳng định ông ta không phải là Tinh Hồn, chẳng lẽ Ly Nhai biến mất bao nhiêu năm qua là để vào Du Li Cốc? Ta đi theo, sau khi ông ta sắp xếp cho Nguyệt Phách ổn thỏa, ta xuất hiện trước mắt ông ta trong một ngõ nhỏ không người.

Lời của Ly Nhai khiến ta sững sờ. Vĩnh Dạ xinh xắn, Vĩnh Dạ lương thiện, Vĩnh Dạ một thân tiêu điều, Vĩnh Dạ vừa mới nói chuyện với ta lại chính là thích khách Tinh Hồn mà ta tìm kiếm bao nhiêu năm qua. Chẳng trách Tinh Hồn lại trốn vào Đoan Vương phủ. Đoan Vương có biết thân phận của nàng không? Nếu không vì sao Đoan Vương lại bắt nàng phải tiếp tục cải nam trang? Bỗng dưng ta cảm thấy âm mưu của Du Li Cốc không tách khỏi việc cầu y của Thế tử.

Ly Nhai vì báo ân, và cũng vì muốn nắm được hành tung của Du Li Cốc nên mới hạ mình làm nô bộc của Lý Ngôn Niên, ông ta dùng thật thay giả để đưa Vĩnh Dạ về Đoan Vương phủ. Ông ta biết ta định giết Tinh Hồn, khẩn thiết và chân thành nói với ta những bất lực và nỗi oan ức của Vĩnh Dạ.

Ta biết tất cả những điều này, chỉ càng thương Vĩnh Dạ hơn.

Là lỗi của phụ hoàng ta mới khiến một thiên kim tiểu thư lẽ ra được nuôi trong nhung gấm lụa là phải chịu bao nhiêu khổ sở.

Sự giảo hoạt của nàng, những lời nói dối của nàng chỉ là để giúp nàng toàn mạng. Vì tiêu diệt Du Li Cốc mà bao nhiêu năm qua, nàng xuất hiện trước mắt người đời trong bộ dạng nam nhi, trong lòng nàng buồn tới thế nào. Nhớ lại ban nãy Vĩnh Dạ đứng dưới lòng sông, lại còn phải phòng bị ta vì sợ ta biết nàng là Tinh Hồn, bỗng dưng ta như cảm nhận được sự cô độc và lẻ loi của nàng.

Thù hận của ta với Du Li Cốc càng thêm sâu sắc.

Phụ hoàng từng hứa với ta, tiêu diệt Du Li Cốc, giải tán sự uy hiếp của An gia, ta có thể không làm Thái tử. Nhưng người định thân với Vĩnh Dạ là Thái tử, phụ hoàng thực ra là hi vọng ta trở thành Thái tử. Đối với Vĩnh Dạ, ta luôn nghĩ ta không cần cưới nàng, ta cũng không muốn làm Thái tử. Nhưng giờ đây, ta trở nên do dự, ta thực lòng muốn bảo vệ nàng.

Khi Vĩnh Dạ cầm tấm mộc bài tới xin ta bảo vệ nàng đi Trần quốc, ta nhìn nàng nói dối không chớp mắt, lúc thì ngây thơ, lúc thì tỏ ra ấm ức, đáng thương, trong lòng càng thấy thương yêu và tò mò. Ta đeo lại tấm mộc bài ấy vào cổ nàng, hứa chỉ cần nàng đeo cái này, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.

Vốn dĩ Yến đệ đi sứ, ta cũng phải tới bảo vệ đệ ấy, thế là ta hứa với Vĩnh Dạ, nhân tiện ta cũng có thể tới Trần quốc bảo vệ Yến đệ.

Ta hi vọng chuyến đi sang Trần quốc, ta sẽ nhìn thấy mặt chân thực nhất của Vĩnh Dạ, ta muốn thăm dò suy nghĩ thực sự trong lòng nàng.

Nếu không vì bảo mệnh, nàng có nói dối ta không?

Có người nói, sự tò mò của nam nhân đối với một nữ nhân là dấu hiệu cho thấy sẽ nảy sinh tình cảm? Nếu câu này là thật, tình cảm của ta dành cho Vĩnh Dạ có lẽ đã bắt đầu từ giây phút ấy.

Mùi máu tanh trải khắp khu rừng của Trần quốc.

Ta lật những thi thể bị chôn vùi, lắc đầu thở dài, thực sự không thể liên hệ được cái chết của những người này với nụ cười ngây thơ của Vĩnh Dạ.

Ta biết nàng ở vào cảnh nguy hiểm, nhưng, nàng... thực sự độc ác.

Dịch Trung Thiên hành thích nàng, ta mới hiểu nàng mời ta sang Trần quốc là vì muốn ta đấu với Dịch Trung Thiên.

Ánh mắt nàng nhìn ta lảng tránh. Ta cảm thấy nàng sợ ta, sợ ta biết nàng là Tinh hồn sẽ giết nàng sao? Ta giấu sự thực, không nói với nàng, bởi vì đấu võ miệng với nàng, nhìn nàng nói dối khiến ta cảm thấy rất thú vị.

Chuyến đi Trần quốc khiến ta có cái nhìn khác về nàng, ta muốn có nàng.

Sự độc ác, sự giảo hoạt, sự thông minh của nàng... Nhìn nàng, ta cảm thấy từ bỏ một nữ nhân như thế sẽ chỉ khiến mình hối hận. Nàng là một nữ tử sẽ không khiến ta phải cô đơn.

Dịch quán hỏa hoạn, ta không biết vì sao Dịch Trung Thiên lại to gan lớn mật tới mức dám đốt cả dịch quán. Tuy rằng ta biết Vĩnh Dạ có võ công, với khinh công của nàng, chạy trốn có lẽ không phải là vấn đề. Nhưng ta vẫn xông vào. Khoảnh khắc đó, sự lo lắng dành cho nàng khiến ta phát hiện, mình đã quá quan tâm tới Vĩnh Dạ rồi.

Khi phi đao bay tới, không đâm trúng chỗ yếu hại của ta. Ta quay đầu mỉm cười, đao của nàng khiến ta biết nàng vẫn bình an. Ta không nhìn thấy nàng, nhưng biết chắc chắn nàng nhìn thấy ta, trong lòng bỗng thấy vui hơn. Phi đao của Vĩnh Dạ trước nay vốn vô tình, cũng không một lần trượt. Nàng không phi thêm một đao, cũng không phi vào chỗ yếu hại của ta. Là vì ta bảo vệ nàng, khiến nàng cuối cùng cũng có một chút chân tình sao?

- Hừ, Hoàng huynh còn muốn gì? Phụ hoàng u mê đầu óc nên mới muốn một nữ tử như thế làm Thái tử phi! - Yến đệ biết Vĩnh Dạ cho ta một đao thì vô cùng phẫn nộ.

Ta lắc đầu, đệ ấy không hiểu, Vĩnh Dạ có nỗi khổ của nàng.