Vĩnh Dạ

Chương 21: Trăm phương ngàn kế chỉ vì cứu người




Vĩnh Dạ thầm đắc ý trong lòng, nàng chặn cửa quấy rối, lại còn tặng miếng ngọc bội phỉ thúy làm giả của Ngọc Tụ công chúa, không sợ Du Li Cốc không cho Nguyệt Phách thuốc giải. Nàng đã thể hiện rất rõ ràng, không tới nước Trần chúc thọ, muốn nàng hàng sự theo đúng kế hoạch thì phải cho nàng thứ nàng muốn.

Lục vệ kinh kỳ gây náo loạn kinh đô, các trà quán, tửu lầu trong kinh đô lập tức thay đổi chủđề chuyện phiếm, xoay quanh chuyện thích khách ở phủ Đoan Vương và phủ Hựu thân vương, vị Thế tử xinh đẹp và ba người con trai của Hoàng đế.

Cổng kinh thành đã mở, ở Tập Hoa phường lại thêm một số quân sĩ, quân dung chỉnh tềđứng xếp hàng dọc Tập Hoa phường, không nói là có việc gì, cũng không phong tỏa con phố, ai muốn ra hay vào đều không hỏi, khiến các mụ tú bà ở thanh lâu dọc con phố này đều vô cùng căng thẳng, trông họ thế kia thì khách nhân nào dám tìm đến? Thế là họđua nhau phái nha đầu đi thám thính tình hình. Tin tức nhận được chỉ là kinh đô tuần thị trị an, bảo mọi người cứ an tâm làm ăn buôn bán.

Theo luật của An quốc, thanh lâu muốn tìm khách không được ra khỏi Tập Hoa phường. Ngày trước khách nhân bước vào đây là có mỹ nhân đứng tựa cửa vẫy gọi. Nay mỹ nhân nào dám bước ra khỏi Tập Hoa phường?

Mẫu Đơn viện ởđất kinh đô đã mười năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên cảngày không đón được khách nào.

Các công tử, tiểu thư trong sân chẳng mấy khi được nhàn nhã mà lại thấy vô cùng khó chịu. Một người đã quen ngày ngày mang nụ cười giả tạo, giờ bảo họkhông cười, tuy rằng mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt vẫn phải mang theo chút ý cười thì mới cảm thấy tự nhiên.

Nếu nói tới các hồng quan1 nơi đây, không biết đã có bao nhiêu tuyệt đại giai nhân, hiện nay người đang nổi nhất chính là Mặc Ngọc công tửđược người ta tặng Mai hoa đăng hôm tết Nguyên Tiêu.

Mặc Ngọc công tử năm nay mười sáu tuổi, da trắng như ngọc, đôi mắt đen láy nhưđược phết lên một lớp sơn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hiếm có nhất là phục vụ khách hàng không bao giờ kén chọn.

Chỉ cần trảđủ tiền, cho dù dung mạo như thần tiên hay trông như tù nhân vượt ngục, chàng đều mỉm cười đón tiếp.

Giá của chàng là ngàn lạng bạc, cho dù chỉ ngồi uống trà với khách cũng thế.

Nhưng Mặc Ngọc công tử có một thói quen, chàng không bao giờđứng lên đón khách. Chàng chỉở trong viện tử của mình chờ vị khách trả tiền bước vào.

Từng có người đánh cược, bỏ ra cái giá cao gấp mười lần để cược Mặc Ngọc công tử ra cửa Mẫu Đơn viện đón khách.

Có người khuyên nhủ: - Chỉ cần công tử ra cửa lộ diện, một vạn lượng bạc này dễ dàng vào tay, sao lại không làm?

Mặc Ngọc công tử thong thả nói: - Một vạn lượng mà Trương viên ngoại thua, Mặc Ngọc sẽđền.

- Hồng quan nhân ít nhiều cũng hơi kỳ lạ. - Mọi người chỉđành khuyên Trương viên ngoại như thế. Ông ta cũng là người hào sảng, không những không đòi Mặc Ngọc đền một vạn lượng, ngược lại còn tươi cười tới viện tử của Mặc Ngọc uống trà mười ngày.

Thế mà hôm nay Mặc Ngọc công tử phá lệ bước ra cửa Mẫu Đơn viện, khoanh tay đứng ngoài cửa. Hành động này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở Tập Hoa phường, bao gồm cả các quân sĩđang đứng gác.

Bước chân ra khỏi Mẫu Đơn viện, Mặc Ngọc đứng một chỗ, phong thái siêu quần, gương mặt thanh tú và nụ cười điềm đạm. Các thanh lâu khác không có khách tìm tới nên ai cũng ló đầu ra nhìn. Trong những ánh mắt ấy có cả sựđố kịvà ngưỡng mộ, có sự thích thú và cả kinh ngạc. Ngắm khoảng nửa canh giờ thì lòng hiếu kỳ dồn lại vào một câu hỏi: Ai? Mặc Ngọc đang chờ ai?

Mặc Ngọc công tửđứng từ giờ Tị tới giờ Thân, không uống một ngụm nước, không ăn một miếng cơm, trên mặt đã lộ vẻmệt mỏi. Biết là người của cả Tập Hoa phường đang nhìn mình, lại càng không muốn để lộ vẻ yếu ớt, vẫn giữ nguyên tư thếưu mỹ của mình. Tên tiểu tư hầu hạ chàng thương chủ nhân nên chạy tới đưa cho chàng một chiếc khăn tay ấm giúp chàng đỡ mệt, miệng vẫn không dám ca thán một câu.

Mặt trời ngả về Tây, Tập Hoa phường tắm mình trong ánh nắng màu vàng ấm áp, khi mái nhà cong cong nhuộm tia nắng chiều, ở chỗ tấm biển Tập Hoa phường có một người thong thả bước vào.

Người đó mặc một bộ bào lụa màu tím hoa văn chìm thêu hình lông khổng tước, khoác một chiếc áo cùng màu. Đi trên con phố không người của Tập Hoa phường, thi thoảng lại nhìn xung quanh. Những người khổ sở chờđợi cả ngày lập tức tò mò ló ra, bất giác sững sờ bởi gương mặt không chút tì vết của người vừa tới.

Thấy người này bước vào, các binh sĩ hai bên lập tức đứng lại chỉnh tề, rồi cúi người hành lễ. Ánh mắt Vĩnh Dạ lướt qua một vẻ tán thưởng, sống lưng càng ưỡn thẳng hơn.

Vĩnh Dạ ngậm cười nhìn người đứng ở cửa Mẫu Đơn viện, rảo nhanh bước chân, khi Mặc Ngọc cúi người xuống chào bèn dùng cây quạt đỡ chàng ta lên, Mặc Ngọc thuận thếđứng lên, cổ họng phát ra âm thanh dịu dàng nho nhỏ: - Mặc Ngọc tham kiến Vĩnh An Hầu!

Âm thanh ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều vỡ lẽ.

Nghe nói vị tiểu hầu gia này bị tặc tử uy hiếp, thế nên kinh đô thành mới bị lục soát toàn bộ. Nghe nói các ngôn quan ởĐốc sát viện Ngự sử vì việc này mà gửi tấu lên Kinh điện, tố cáo Đoan Vương sử dụng kinh kỳ lục vệ, làm phiền nhân dân. Một câu "Không thểđể mất Vĩnh An Hầu" của Hoàng thượng vừa buông ra là lập tức cho bãi triều, không buồn nghe các Ngôn quan nhiều lời, khiến các quan viên sau khi tan triều còn đua nhau liên kết với các đại thần gửi thiệp can gián. Không ngờ vị Vĩnh An Hầu này lại tươi cười chạy tới thanh lâu. Không những thế, còn sử dụng cả kinh kỳ lục vệđể dọn đường cho mình.

Vĩnh An Hầu được sủng ái thế nào khỏi nói cũng biết.

Mặc Ngọc công tử vì người này mà phá lệ, sai người là chuyện thường tình.

Ai ngờ Vĩnh An lại không bước vào lầu, sai người mang ghế, thêm một chiếc bàn, bày tiệc ngay trước cửa Mẫu Đơn viện. Nàng cười tươi, nói với Mặc Ngọc: - Bổn hầu phải tị hiềm, nếu bước chân vào Mẫu Đơn viện, phụ vương sẽ đánh gãy đôi chân của Vĩnh Dạ mất! Mặc Ngọc không phiền chứ?

- Được gặp Hầu gia là Mặc Ngọc thấy mãn nguyện lắm rồi. - Nói đoạn liền cầm bình rượu rót rượu cho Vĩnh Dạ.

- Ta không uống rượu. Nghe nói Mặc Ngọc công tử cầm kỳ thi họa món nào cũng tinh thông, chơi một khúc đàn đi. - Vĩnh Dạ thong thả gắp thức ăn, cảm thấy việc làm ăn của Mẫu Đơn viện tốt hơn những nơi khác không chỉ vì các công tử, tiểu thưởđây đều đẹp mà tay nghề của đầu bếp cũng là số một. Nàng cắm cúi ăn rất ngon lành.

Trên gương mặt Mặc Ngọc khó che giấu được vẻ mệt mỏi, nhưng nụ cười vẫn không hề suy giảm, gọi tiểu tưđi lấy đàn, rồi ngồi trước cửa Mẫu Đơn viện chơi đàn trợ hứng.

Vĩnh An Hầu sáng sớm đã sai người đưa thư tới dặn chàng đứng ngoài cửa chờ, rồi lại bắt chàng chờ cả ngày mới tới. Mặc Ngọc thầm than vãn, có lẽ là đang cố tình bắt lỗi. Nhưng người này chàng lại không dám đắc tội nên đành vậy thôi.

Vĩnh Dạăn lưng lửng bụng thì luyến tiếc nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, rời khỏi bàn đi tới bên Mặc Ngọc, cười nói: - Để ta chơi một khúc tặng Mặc Ngọc.

Mặc Ngọc luôn miệng nói không dám, nhưng người đã đứng dịch sang một bên.

Vĩnh Dạ nhìn cây đàn, bày sẵn tư thế, bàn tay phải lướt nhẹ, một dây đàn rung lên, gương mặt khí độ, siêu thoát như thần tiên. Chúng nhân đang chờđược thưởng thức cầm nghệ của Vĩnh An Hầu, ai ngờ một nốt nhạc đơn điệu thốt ra, rồi lại một nốt nhạc đơn điệu nữa. Cứ lặp đi lặp lại khiến mọi người trốmắt ra nhìn.

Lúc này trăng đã lên cao, các thanh lâu ở Tập Hoa phường đều treo đèn lồng lớn nhỏ, ánh đèn dường như kéo dài vô tận. Vĩnh Dạ ngẩn ngơ ngắm nhìn, ánh mắt lóe lên vẻ thương cảm, Mẫu Đơn viện danh bất hư truyền, là một doanh nghiệp lớn ở rất nhiều quốc gia, khai trừ một nhân viên chẳng khác nào bóp chết chỉ một con kiến. Muốn mặc cả với họ, người ta tiền tài hùng hậu, ai thèm để ý. Bất giác nàng lạnh lùng nghĩ, phá rối một ngày không được thì mai lại tới. Cuối cùng nàng dừng tay, đứng lên nói: - Không còn sớm nữa, bổn hầu ngày mai lại tới thăm Mặc Ngọc nhé.

Tú bà vừa nghe câu đó, suýt nữa thì ngất. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ có nước đóng cửa ngừng kinh doanh thôi.

Mặc Ngọc mỉm cười: - Hầu gia, một nghìn lượng bạc.

- Không mang bạc, ghi sổ? - Vĩnh Dạ nói ngay không hề suy nghĩ.

Câu này vừa thốt ra, chúng nhân lại há hốc miệng. Vĩnh An Hầu gây ra động tĩnh lớn như thế mà hóa ra lại đến tay không! Mà Mặc Ngọc công tử cũng to gan thật, dám lên tiếng đòi bại của một người bá đạo như thế. Giờ mới là đầu xuân, hơi lạnh còn chưa tan hết mà mồ hôi đã toát ra đầm đìa trên mặt mọi người. Không biết là vì Vĩnh An Hầu hay là vì Mặc Ngọc công tử.

- Đâu ai nợ tiền kỹ viện! - Mặc Ngọc dịu giọng nói.

Vĩnh Dạ nghĩ ngợi, móc miếng ngọc bội phỉ thúy trong ngực ra, ném cho Mặc Ngọc: - Bích ngọc trong suốt, có lẽ phải đáng giá hai, ba nghìn lượng bạc, cho người kiểm tra lại, để mai không tìm ta đòi tiền nữa. Hoàng thượng ban cho ta năm trăm mẫu ruộng, bổng lộc hàng tháng của Vĩnh An Hầu không quá bốn mươi thạch, ruộng còn chưa thấy, nghìn lượng bạc không có đâu, được cái trong phủ nhiều thứđồ này. - Ý nàng là hàng ngày tới Mẫu Đơn viện vẫn có thể chi trảđược.

Mặc Ngọc đón viên ngọc bội, thấy nó được làm rất tinh xảo, chất liệu thượng thừa, đúng là đáng giá hai, ba nghìn lượng bạc. Chàng thầm kêu khổ, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, thong thả nói: - Mặc Ngọc vụng về, phải mời sư phụ trong lầu ra xem.

Vĩnh Dạ bực bội nói: - Đi mau, đi mau.

Mặc Ngọc nín thở, đi nhanh vào trong, lát sau đã bước ra, cung kính nói: - Sư phụ nói miếng ngọc bội này đáng giá hai nghìn năm trăm lượng. Hầu gia, đây là ngân phiếu một nghìn năm trăm lượng, chúng tôi không giữ lại, mai Hầu gia trở lại tìm Mặc Ngọc thì trả cũng không muộn. - Nói rồi đưa một chiếc hộp gỗ nhỏ cho nàng.

Vĩnh Dạ mở nắp hộp, liếc vào trong mỉm cười, trong đó không những có miếng ngọc bội phỉ thúy mà còn có một viên dược hoàn đã được gói kín trong sáp. Nàng trầm giọng nói bên tai Mặc Ngọc: - Chả trách ngươi là người nổi nhất, công phu nhẫn nhịn của ngươi mạnh hơn bổn thiếu gia nhiều.

Ánh mắt Mặc Ngọc co rút, lóe lên hàn quang, nhưng kịp thời cúi đầu chắp tay: - Cung tiễn Hầu gia!

- Ha ha! Mẫu Đơn viện quả nhiên danh bất hư truyền! Tập Hoa phường quả nhiên mỹ nhân như sao! Không uổng công đi một chuyến này. - Vĩnh Dạ thầm đắc ý trong lòng, nàng chặn cửa quấy rối, lại còn tặng miếng ngọc bội phỉ thúy làm giả của Ngọc Tụ công chúa, không sợ Du Li Cốc không cho Nguyệt Phách thuốc giải. Nàng đã thể hiện rất rõ ràng, không tới nước Trần chúc thọ, muốn nàng hành sự theo đúng kế hoạch thì phải cho nàng thứ nàng muốn.

Dược hoàn mà Hồi Hồn cho Vương phi để giải Mê Hồn Tán cho nàng, nàng đã tách ra xem rồi, trong đó có một trứng ấu trùng. Đó có phải là cổđộc không? Là giun đũa, sán heo, trùng hút máu hay loại quái vật nào khác mà nàng không biết? Vĩnh An nhớ lại Nguyệt Phách nói y từng trúng cổđộc, muốn cứu y, trừ phi nàng phải lấy được giải dược.

Nguyệt Phách đã là quân tốt thí, Du Li Cốc không có gì lại trở mặt với nàng. Huống hồ, Hồi Hồn chắc chắn tưởng rằng nàng đã trúng cổđộc nên cũng an tâm.

Sau đó nên làm gì? Vĩnh Dạ thong thảđi vài vòng, nàng cảm thấy sau lưng có người theo dõi. Vĩnh Dạđi rất chậm, cảm nhận cơn gió đêm xuân dễ chịu. Người đi theo là ai? Muốn làm gì? Nàng cười, khi đi qua một ngã rẽ bèn thi triển khinh công bay nhanh lên nóc nhà, núp sau bóng râm của một bức tường tránh gió. Không lâu sau, nghe thấy tiếng gió lướt qua, nàng thả lỏng bản thân lặng lẽ ngó đầu ra, thấy người đó dừng chân vẻ do dự, rồi đi về phía Đoan Vương phủ.

Tới Vương phủ tìm mình ư? Vĩnh Dạ nghĩ ngợi, có phải người của Mẫu Đơn viện đi tìm Lý Ngôn Niên không? Nàng tới Mẫu Đơn viện không quan trọng, quan trọng là dùng Ngọc Tụ uy hiếp Du Li Cốc để có được giải dược cho Nguyệt Phách. Một thích khách từ nhỏđã được bồi dưỡng ở Du Li Cốc, hành động này chỉ có thể khiến Du Li Cốc vốn kỷ luật nghiêm minh nổi lên sát ý. Vĩnh Dạ thở dài, nhớ lại tình cảnh năm xưa nhất thời không đành lòng đểNguyệt Phách đứng ra. Lý Ngôn Niên có lập tức tới Hoàn Ngọc viện trách tội nàng không? Hay nhắc nhở nàng rằng trong thuốc của Hồi Hồn có cổđộc? Nói với nàng rằng... không có Nguyệt Phách thì còn có Phong Dương Hề?

Thời gian không còn nhiều nữa, nàng phải về tới Vương phủ trước khi Lý Ngôn Niên tìm nàng. Vĩnh Dạ nhanh nhẹn rẽ vào một ngõ nhỏ sau lưng Tập Hoa phường.

Lúc đi qua ngõ, nàng đưa mắt liếc nhìn tiệm mì, người bán là một thanh niên. Nàng buồn rầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào một căn nhà gỗ nhỏở sâu trong ngõ, bước chân không dừng lại, tiếp tục bước qua.

Đứng trước cửa, nàng gõ nhẹ mấy cái: - Trong nhà có người không?

Phong Dương Hề ra mở cửa, nhíu mày nhìn nàng vẻ khó hiểu, rồi nghiêng người cho nàng vào trong.

Vĩnh Dạđứng yên, lấy miếng mộc bài ở cổ ra: - Huynh từng nói có thể dựa vào nó để nhờ huynh làm thay ta một chuyện.

Phong Dương Hề thấy nàng trân trọng đeo miếng mộc bài trên cổ thì hơi cảm động, cầm miếng mộc bài lên, cười nói: - Vĩnh Dạ muốn ta làm việc gì?

- Làm việc gì cũng được ư?

Gương mặt đầy ắp sự hy vọng và chờđợi ấy ánh lên tia sáng thuần khiết như một đứa trẻ, khiến Phong Dương Hề nhất thời nhớ lại cảnh tượng hồi nhỏ khi mình xin người thân một món đồ mình thích. Chỉ có điều hắn thường không có được, thường phải thất vọng, thường phải chôn vùi khát khao xuống tận đáy tim, rồi học cách không bao giờ nhắc tới nữa. Nhưng hắn hiểu, hắn hiểu cảm giác bị từ chối. Hắn làm ra tấm mộc bài này là hi vọng có thểđáp ứng một nguyện vọng của đối phương, muốn được nhìn thấy ánh mắt sáng bừng lên của người đối diện.

Ánh mắt ấy khiến hắn thấy mãn nguyện.

Không đợi Phong Dương Hề trả lời, Vĩnh Dạđã cúi thấp đầu mũi chân vô thức di di trên đất, lộ vẻ buồn bã và khó xử: - Thôi, không thể nào đâu... phiền phức quá... cảm ơn, tấm mộc bài ấy ta sẽ coi là kỷ niệm, không cần huynh giúp ta nữa.

Tấm mộc bài buộc bằng dây tơđong đưa qua lại trước mắt. Vĩnh Dạ cúi đầu buồn bã đưa tay ra cầm lấy. Tấm mộc bài đột nhiên bị nhấc lên cao, nàng cầm hụt. Vĩnh Dạ ngẩng đầu lên mím môi bất mãn nói: - Lần sau ta tìm việc gì đơn giản hơn, huynh giúp ta làm xong rồi thu về, bây giờ nó là của ta!

Phong Dương Hề bật cười, tiếng cười sảng khoái phát từ nơi yết hầu, vị Thế tử gia được phong làm Vĩnh An Hầu này thật là giống trẻ con. Vĩnh Dạ liếc hắn, từ góc độ của nàng chỉ nhìn thấy lồng ngực phập phồng vì cười và chòm râu rậm rì của hắn. Vĩnh Dạ lùi sau một bước, nàng không quen việc không nhìn thấy mắt đối phương khi giở trò lừa gạt, như thế không có lợi cho phán đoán của nàng.

Phong Dương Hề mỉm cười đeo tấm mộc bài vào cổ nàng, đôi mắt từng lấp lánh tia nhìn sắc bén, mê hoặc trong bóng đêm khiến nàng căm hận ấy trở nên dịu dàng khác thường: - Ta hứa với ngươi.

- Huynh không hỏi ta xem là việc gì sao? - Vĩnh Dạ nghĩ, đại hiệp trên đời này đều dễ lừa thếư? Trân trọng tấm mộc bài của hắn khiến hắn cảm động, tràn đầy cảm giác tin tưởng hắn khiến hắn cảm thấy nếu không giúp mình thì thật có lỗi, chủđộng lắc đầu từ chối lại khiến hắn tò mò. Nàng chỉ mới dùng một chiêu thuật rất nhỏ, Phong Dương Hề chưa hỏi han gì đã quyết định giúp nàng. Lý Thiên Hựu bảo Phong Dương Hề giúp hắn cũng là như thế sao?

- Ta nghĩ, chắc chắn là ngươi sẽ không bắt ta làm việc gì khó khăn quá, cũng chắc chắn không phải là chuyện thương thiên hại lý. - Giọng Phong Dương Hề khiến Vĩnh Dạ nhớ tới thầy giáo kiếp trước của mình, gương mặt nhân từ nói với một học sinh ưu tú như nàng rằng "Thầy tin chỉ cần con chịu học bài, thì con nhất định sẽ thi được điểm cao".

Vĩnh Dạ lưu luyến sờ tấm mộc bài trên cổ, rồi không hề do dự tháo nó xuống: - Trần Vương gửi quốc thư yêu cầu ta tới chúc thọ, phụ vương đã chuẩn bịrất chu toàn, nhưng ta vẫn muốn mời huynh làm bảo tiêu của ta. - Vĩnh Dạ nởnụ cười rạng rỡ - Nghe nói Phong đại hiệp mười lăm tuổi đã đấu ngang cơ với cao thủđệ nhất Trần quốc ở Tán Ngọc Quan, có huynh thì Vĩnh Dạđi sứ sang Trần cũng an toàn hơn.

Mời hắn làm bảo tiêu ư? Vị Thế tử này từ nhỏđã ốm yếu lắm bệnh, xem ra rất sợ hãi thế giới bên ngoài. Phong Dương Hề hiểu ra, cầm tấm mộc bài trên tay nàng, đeo lại vào cổ nàng: - Ta vốn cũng định sang nước Trần một chuyến, ta sẽ âm thầm bảo vệ ngươi.

Lần này không tính!

Vĩnh Dạ vui mừng muốn ngất, toét miệng ra cười: - Thế có phải là ta lời rồi không? Huynh nói rồi là không được hối hận đấy nhé! - Nàng cười cười bỏđi, được mấy bước lại quay đầu cười với Phong Dương Hề - Y phục của huynh chọn khá lắm! Chỉ có điều râu hơi xấu một chút.

Vĩnh Dạ cười tít cả mắt. Một người muốn tìm mình để giết mà lại chịu làm bảo tiêu cho mình khiến nàng cảm thấy vô cùng tự hào.

Phong Dương Hề không nhịn được bật cười, cúi đầu nhìn bộ hắc y mới mua. Khá lắm? Có trời mới biết y phục trong tiệm may khác gì y phục bán ngoài chợ. Vĩnh Dạ nói là thân hình mình khá lắm sao? Phong Dương Hề nhướng mày, vuốt râu, bật cười. Hắn cảm thấy theo Vĩnh Dạ sang Trần quốc, dọc đường chắc chắn sẽ rất thú vị.

Về tới phủ, đêm đã khuya lắm. Ỷ Hồng và Nhân Nhi chờ mòn mỏi, thấy Vĩnh Dạ mang theo nụ cười quay về thì ra sức ca thán.

Vĩnh Dạ phải nói mãi mới dỗ dành được bọn họ vui vẻ lên, thấy hai người vào phòng ngủ mới lặng lẽ rải Mê Hồn Tán. Nàng nghĩ, tối nay thế nào Lý Ngôn Niên cũng tới.

Nàng thổi tắt nến trong phòng, lát sau, quả nhiên Lý Ngôn Niên xuất hiện. Thấy Vĩnh Dạ ngồi ngay ngắn trên ghế chờ mình, bèn kéo khăn che mặt xuống, cười lạnh: - Giờ cứng cáp rồi phải không? Còn dám mặc cả với sơn cốc nữa?

- Sư phụ từng nói, chỉ cần tôi không bại lộ thân phận thì sơn cốc sẽ không nhúng tay vào việc cứu Nguyệt Phách. Nếu y đã là con tốt thí thì hà cớ gì phải lấy mạng y?

Lý Ngôn Niên hít sâu một hơi. Vĩnh Dạ tin rằng nếu không phải vì mình vẫn còn hữu ích thì ngay bây giờ Lý Ngôn Niên đã giết mình. Nàng mỉm cười nhìn hắn, thong thả nói: - Kế hoạch này nói thật lòng ban đầu không nên cho y tham dự, tôi không hiểu vì sao phải cho Nguyệt Phách tới phủ Hựu thân vương, lại còn như là tặng không? Chẳng lẽ Hựu thân vương đã trả cho sơn cốc một khoản tiền lớn vì sợThái tử ban độc dược cho hắn? Nếu vậy thì vì sao hắn còn tỏ vẻ như kiên quyết lấy mạng của Nguyệt Phách? Chẳng lẽ Nguyệt Phách ngoài mặt thì bảo vệ Hựu thân vương nhưng lại âm thầm giúp đỡ Thái tử?

Lý Ngôn Niên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Vĩnh Dạ trong bóng tối, bỗng dưng thấy hơi hối hận, tiểu tử này từ nhỏđã có tâm tư thâm trầm, ở sơn cốc luôn là người gây họa, đã thế Thanh y quái và Trình Điệp Y còn thích nó, lúc nào cũng bảo vệ nó. Sơn cốc vì sao lại phái Nguyệt Phách tới bảo vệ Hựu thân vương, hắn biết, nhưng không muốn vì vậy mà phá hoại đại kế của mình. Lời Vĩnh Dạ như những cái gai chọc vào mắt hắn, bao nhiêu năm qua, hắn nhẫn nhịn bao nhiêu năm qua để chờđợi khoảng thời gian này sao?

Hắn ta hít sâu một hơi, cố bình ổn lại hận ý và sự bất lực đang trào dâng trong lòng, bình thản nói: - Ta tới để nói với ngươi, sở dĩ sơn cốc cho Nguyệt Phách giải dược là vì đã không cần dùng y để kiềm chế ngươi nữa rồi. Hồi Hồn nói, ngươi đã trúng cổ độc, ngươi có muốn biết thảm trạng khi độc phát tác không?

Vĩnh Dạ giật mình, lộ vẻ kinh hãi, đưa tay lên ôm ngực, chỉ mặt Lý Ngôn Niên nói: - Các ngươi thật độc ác!

Lý Ngôn Niên thấy Vĩnh Dạ lộ vẻ hoảng hốt thì cau mày, đây thực sự không giống như tác phong của nó, chẳng lẽ nó không uống giải dược của Hồi Hồn?

Quả nhiên, Vĩnh Dạ bật cười nho nhỏ: - Tôi biết, thông thường chỉ cần tôi không phản bội sơn cốc thì độc tố cũng không phát tác, thậm chí còn có thể sống tới già, đúng không?

- Ha ha, ngươi thông minh lắm. - Lúc này Lý Ngôn Niên mới hết nghi ngờ - Còn nữa, nhiệm vụ lần này mà có một chút sai sót gì, Phong Dương Hề sẽ biết ai là người mà hắn cần tìm. Còn ta thì sẽ nói với Đoan Vương, ngươi chỉ là đồ g i ả.

- Tôi hiểu rồi, sư phụ. Đầu tiên tôi rất thích thân phận Thế tửĐoan Vương, hiện nay còn là Vĩnh An Hầu. Sau này tài sản của Đoan Vương sẽ là của tôi, có quyền có tiền đương nhiên sướng hơn là làm thích khách. Hơn nữa tôi không đánh lại Phong Dương Hề, thích khách sợ nhất là các đại hiệp chính nghĩa mà, phải không? - Vĩnh Dạ nói rất kiên quyết, Lý Ngôn Niên cảm thấy lòng lạnh đi, mình đã dạy ra dạng đồđệ nào thế này?

Độc ác, bình tĩnh, trông có vẻ rất nhẹ nhàng song đã nói hết âm mưu của sơn cốc bao nhiêu năm qua.

- Còn nữa, - Vĩnh Dạđảo mắt - Ông không cần phải giữ Nguyệt Phách trong tay để uy hiếp tôi, tôi chủđộng cung cấp một tin tức tốt hiếm có, tôi đã mời Phong Dương Hề hộ tống mình đi Trần quốc. Tin tức này đáng tiền lắm, sau này nếu tôi có bất cứ di động gì, ông chỉ cần nói với Phong Dương Hề thân phận của tôi, chắc chắn hắn sẽ tức tới thổ huyết, không giết được tôi thì không xảđược nỗi hận trong lòng. Tôi như thếđã đủ trung thành với Du Li Cốc chưa?

Lý Ngôn Niên khựng lại, đúng là Tinh Hồn rất trung thành, trung thành tới mức khiến hắn sợ hãi. Nghĩ lại đại kế của mình, hắn thở dài nói: - Dù sao cũng từng là sưđồ, nhiệm vụ kết thúc ta sẽ cho ngươi thuốc giải, đểngươi làm một Vương gia phú quý.

- Vĩnh Dạ đa tạ sư phụ, ân tình cao như núi. - Vĩnh Dạ cười rạng rỡ.

- Tới nước Trần, tuy rằng có Phong Dương Hềởđó, nhưng rồng mạnh không thắng nổi rắn bản địa, ngươi phải đề phòng một người.

- Ai?

- Đệ nhất cao thủ Trần quốc, Tả tướng quân Dịch Trung Thiên! Hắn và công chúa là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, ái mộ công chúa đã nhiều năm rồi.

Nếu trận chiến ở Tán Ngọc Quan mà thắng thì hắn sẽ xin Trần Vương cho cưới công chúa.

Dịch Trung Thiên? Vĩnh Dạ ngẩn ngơ mất hai giây, cái tên này mang tới một cơn sóng rất lớn. Nàng cúi đầu cố nhịn cười đến mức run rẩy cả người, tranh giành công chúa với Dịch Trung Thiên? Thú vị thật!

Lý Ngôn Niên ngạc nhiên nhìn nàng, đột nhiên buông câu hỏi: - Ngươi quen hắn sao?

Nếu không phải là đêm khuya thanh tĩnh sợđánh thức giấc mơđẹp của người khác thì có lẽ Vĩnh Dạđã bật cười lớn. Nàng thở dốc, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất để nói: - Hiện nay thiên hạ chia thành ba phần, nghe nói Dịch Trung Thiên thích nhất là bình luận ba nước, chỉ càn nói tới chủđề này là hắn đã vô cùng hào hứng. Nghe nói, chỉ là nghe Đoan Vương từng nói tới thôi. - Nàng ho khẽ, hắng giọng rồi tiếp - Sư phụđừng trách tôi cười, một viên tướng quân nhà Trần sẽ không dám làm chuyện đại loại nhưđưa công chúa bỏ trốn đâu, hơn nữa công chúa một lòng nóng ruột muốn 2được gả vào Đoan Vương phủ. Hắn muốn nằm trên đầu tường chờ Hồng Hạnh, coi chừng bị công chúa tưởng là kẻ trộm mà đuổi đánh. Ha ha, không giành nổi với tôi đâu.

- Ngựa non háu đá! Phong Dương Hề chẳng qua cũng chỉ chiến hòa với hắn thôi. Hắn ở Trần quốc có uy vọng rất cao, ta sợ ngươi chẳng còn mạng mà trở về. Ngươi mà chết thì đương nhiên công chúa không cưới được nữa rồi. - Lý Ngôn Niên thấy Vĩnh Dạ có vẻ chắc chắn trong lòng thì cũng chỉ cười nhạt. Chỉcần Ngọc Tụ tới An quốc, giết được Đoan Vương, Hựu thân vương không còn chỗ dựa, muốn kéo Thái tử xuống ngựa thì quá khó.

- Nếu tôi chết rồi thì chẳng phải hai nước lại sẽ khai chiến sao? Trần quốc vừa mới chiến bại, giờ nếu lại nổi chiến hỏa thì bách tính có đồng ý không? Khiến lòng dân căm phẫn thì cho dù uy vọng của Dịch đại tướng quân có cao đến đâu, e rằng Trần Vương cũng không dám cho hắn làm bừa. Sư phụ không cần lo lắng quá, nhiệm vụ này Tinh Hồn nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành.

- Vậy vì sao ngươi còn mời Phong Dương Hề ra tay?

Vĩnh Dạ nhìn Lý Ngôn Niên mỉm cười: - Có một bảo tiêu như thế thì sư phụ cảm thấy Tinh Hồn có cần phải mạo hiểm nữa không? Dịch Trung Thiên muốn tìm tôi quyết đấu cũng không được. Có điều, tìm tôi thi thố thơ từ thì được.

Lý Ngôn Niên nhìn nàng, không biết nên đánh giá như thế nào. Biết rõ rằng Phong Dương Hềđang đi khắp nơi tìm mình để giết mà còn mời hắn làm bảo tiêu. Lý Ngôn Niên nhớ lại nhiều năm trước, khi đứa trẻ này chỉđiểm cho Nguyệt Phách trò "đen ăn đen" để thoát ra khỏi tiểu lầu. Tinh Hồn trước mắt cười ha hả nhìn hắn, nụ cười rạng rỡ, biểu cảm vô tội, một đứa trẻ xinh xắn như thế mà chết thì thật đáng tiếc.

Lý Ngôn Niên thở dài: - Muốn để Dịch Trung Thiên và Phong Dương Hề quyết đấu một trận sống còn ư? Nếu Phong Dương Hề phát hiện ra ngươi lợi dụng hắn, ngươi sẽ chết rất thê thảm.

Vĩnh Dạ chớp mắt: - Đó chẳng phải là điều mà sư phụ và sơn cốc luôn hi vọng sao? Lẽ ra phải càng an tâm về Tinh Hồn mới đứng chứ?

Lý Ngôn Niên ngỡ ngàng, hắn không biết mình đang có cảm xúc gì, trầm ngâm giây lát rồi nói: - Ngươi tự biết thân biết phận đi!

Sau khi hắn ta đi, Vĩnh Dạ thở phào, nằm dài ra giường. Nàng rất thích nghĩ ngợi lúc đêm khuya thanh tĩnh. Trong bóng tối, đôi mắt nàng sáng rực, một nụcười nở trên khóe môi, trông như con mèo vừa ăn vụng được cá.

Chú thích: 1 "Hồng" trong "hồng bài", "quan" trong "tiểu quan", "hồng quan" được hiểu là nam kỹ có địa vị nhất.

2 Hồng Hạnh là một nhân vật thời cổđại của Trung Quốc đã trèo tường ra ngoài ngoại thành.