Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 77: Ánh sáng quý giá




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau Victor lại là một con cá mắm.

Cậu xin thề không tiếp tục thích suối nước nóng nữa, cho dù có thích, lần sau cũng tuyệt đối không làm ở trong nước…

Đêm qua, lúc nước nóng vừa mới đi vào, cậu liền tan vỡ run rẩy xin tha: Bên trong nóng quá! Chúng ta vẫn nên lên bờ đi!

Chiến Thần nói: Bên trong đúng là rất nóng.

Ánh mắt khen ngợi.

Victor: …

Victor lúc đấy rất muốn khóc, cảm thấy mình rất giống con cừu nhỏ bất lực bị cá sấu kéo vào trong nước, tiếng kêu be be đều run lên.

Cá sấu tha cậu vào nước nóng, vươn đầu lưỡi mang gai liếm một cái. Sau khi nếm qua từng tấc thịt, lại tha lên bờ thu dọn ngay ngắn, giả vờ mình chưa từng làm chuyện xấu gì, còn dùng ánh mắt “Sao em yếu đuối mong manh thế” đánh giá cậu.

Victor là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, lúc ngủ đều rất có nề nếp, lúc này lại mệt đến ngáy vù vù.

Mà giấc ngủ của Tyler khá cảnh giác, bị cậu thỉnh thoảng ngáy một cái sẽ bừng tỉnh. Sau hai lần không thể không bò dậy, lúc nửa đêm ngồi xổm bên giường, dùng ánh mắt mang tính tìm tòi nghiên cứu tràn đầy học thuật, nhìn chằm chằm Victor một lúc.

Victor vô tri vô giác chẹp lưỡi, ngáy một cái, lại lập tức không còn tiếng gì nữa.

Tiếng ngáy của cậu không lớn, yếu ớt đứt quãng, nửa giờ cũng chỉ có một hai tiếng, thế nhưng so với âm thanh liên miên ổn định, kích thích bất ngờ trái lại trương đối dễ dàng đánh thức bậc thầy sát thủ bên gối.

Tyler cẩn thận vươn tay nắm mũi cậu.

Tiếng ngáy không còn, Victor dùng giọng mũi hừ hừ hai cái, nhưng bởi vì quá mệt mà không tỉnh lại.

Tyler: “…”

Haizz, mấy ngàn năm chưa từng yên tâm ngủ cùng người khác, bậc thầy sát thủ cũng là lần đầu tiên phát hiện vấn đề như vậy, giờ phút này trong lòng nghĩ: Được rồi, nghe nói kết giao với đứa nhỏ nhân loại phải bao dung rất nhiều thói xấu vặt của họ.

Không sao, dù gì ép mình ngủ ngay lập tức để bổ sung thể lực cũng là một khả năng của sát thủ.

Tyler lại nằm xuống, tiến vào trạng thái tự thôi miên bản thân, nhanh chóng ngủ.

Victor: “Khò…”

Tyler lập tức tỉnh.

Sau đó lập tức ngủ.

Mấy chục phút sau, Victor: “…Híc!”

Tyler lập tức tỉnh.

Sau đó lập tức ngủ.



Cứ như vậy qua một đêm, ngày hôm sau Tyler tỉnh lại theo đồng hồ sinh học chính xác đến phần nghìn giây, lại cảm thấy chất lượng giấc ngủ tốt đến lạ kỳ.

Hắn dịch chăn cho Victor, tâm trạng rất tốt đi ra ngoài rèn luyện.

Trước khi ra khỏi cửa hắn còn cầm theo một đống tài liệu mà Victor đã chuẩn bị.

Nói thực, trải qua hai ngày so đấu hắn đã nhận ra: So với việc học bằng cách nhớ động tác tay, ngâm xướng cùng vật liệu lên tới hàng nghìn hàng vạn phép thuật thì công thức mà Victor chỉnh sửa lại độc đáo hơn nhiều.

Trước đó đối chiến với tuyển thủ loại hình Pháp sư hàng đầu Canh Thần, Tyler sâu sắc ý thức được: Kỹ xảo tái thiết phép thuật nhanh chóng của Canh Thần, nhất định cũng phải do học thuộc công thức làu làu mà thành.

So với thế giới ma pháp chân chính, ma pháp nơi đây thiếu rất nhiều chi tiết, thế nhưng ma pháp ở đây có một ưu thế mạnh nhất, đó chính là công cụ hỗ trợ toán học cùng điện tử.

Nếu đã đến nơi này, đương nhiên phải học tập tri thức xuất sắc nhất.

Tyler cầm tài liệu Victor đã chuẩn bị tốt, vừa chạy bộ buổi sáng vừa cẩn thận xem sơ qua, vừa nghĩ: Mình ghét toán ˊ_&gtˋ…

Ở chỗ khác, Victor tỉnh lại, mặc áo ngủ lắc lư đi vào toilet.

Chờ lúc cậu đi ra, nhìn thấy trong đồ giữ nhiệt là hai miếng trứng ốp la tình yêu (1) ——mỗi lần mệt mỏi vào buổi tối, Tyler sẽ bồi thường một chút cho cậu mang tính tượng trưng.

Đồ ăn hiện đại phức tạp, Tyler không biết, thế nhưng rán hai miếng trứng gà thơm phức, hắn lại rất thuận tay.

Victor hạnh phúc vô cùng ăn xong bữa sáng, bỗng nhiên lại cảm thấy cái suối nước nóng xấu xa kia cũng có thể được tha thứ.

Cậu thay quần áo, lúc chuẩn bị chạy ra cửa, bỗng nhiên nhận được thư, có người thăm hỏi cậu ở thế giới ảo, hơn nữa đã chờ lâu lắm rồi.

Thư đến từ khu Địa Cầu, Victor lúc đầu tưởng là đồng bọn ở công ty Wiki, có thể là thông báo chuyện gì đó.

Nhưng rất nhanh cậu phát hiện, người đến về mặt ý nghĩa là kẻ xấu chân chính.

Người đến là Bạch Thiên Độ.

Sau khi thua kiện hơn nữa danh dự mất sạch, có thể nói là thân bại danh liệt, gã tuyên bố phá sản lại còn biến mất một thời gian. Không nghĩ tới mấy tháng trước gã đã bắt đầu liều mạng tìm hai người Victor, thế nhưng lúc ấy bọn họ đang làm phẫu thuật ở Tinh tỉnh số ba, tất nhiên là không tìm được. Lần này Tinh tỉnh số hai khai mạc giải đấu tỉnh, Bạch Thiên Độ rốt cuộc mới tìm được Victor.

Bọn họ gặp nhau trong thế giới ảo, Bạch Thiên Độ đến đã dọa cho Victor nhảy dựng.

Gã vừa tới đã quỳ xuống, nói: “Chuyện lúc trước đều là do tôi hồ đồ (2), cho dù cậu trả thù tôi thế nào tôi cũng đều đón nhận!”

Victor rất là giật mình, nhưng cũng không manh động, suy nghĩ một chút cảm thấy dáng vẻ này của gã nhất định là có nguyên nhân, nói: “Sự việc đã được nửa năm, anh đột nhiên lại xuất hiện để xin lỗi, là vì ai?”

Bạch Thiên Độ đương nhiên là nói bản thân tỉnh ngộ.

Thế nhưng Victor đã biết, nói: “Do phu nhân Chu Ân, đúng không?”

Mẹ Victor, phu nhân Chu Ân, nghe nói con trai mình bị bắt nạt mà còn để yên được sao?!

Bà ở ngoài mặt châm chọc con trai quay về nhà, lại ngấm ngầm ngàn dặm xa xôi đi điều tra.

Mẹ Duy: Bắt nạt con bà, mới thua một vụ kiện mà đã muốn chạy? Quỳ gối trước mặt còn không làm được, muốn chân làm gì! Xin lỗi xin tha cũng không có, thì dùng miệng để làm gì!

Bạch Thiên Độ vốn đang trốn tránh ngon lành, đột nhiên có một ngày bị một đám người bắt đi, mỗi ngày lấy thiết bị điều trị người bệnh tâm thần uốn nắn tư tưởng gã, cứ vậy qua một tháng mới bằng lòng để lộ hàm ý cho gã: Nhãi con, mày mệnh lớn quá đấy, đắc tội công tử nhà Phó Đề đốc thì thôi, thấy công tử mà mày còn dám vào chỗ chết đắc tội à?

Bạch Thiên Độ khóc không được kêu cũng không xong, sau một tháng mới bất thình lình được thả ra, đám người kia đã biến mất không thấy tăm hơi. Tất cả những người gã quen biết đều trăm miệng một lời nói với cảnh sát nhân dân rằng gã bị rối loạn tâm thần nên bị đưa đi điều dưỡng một tháng.

Đám bạn bè xấu của gã đã sớm vào trong trại giam, ngồi cùng với thằng đệ vẫn nổi điên coi mình là chó của gã.

Bạch Thiên Độ tự biết đã chọc phải người không thể trêu vào, hối hận đến xanh cả ruột. Một tháng qua sụt tầm 15 kg (3), tất cả suy nghĩ đều là nhanh nhanh chóng chóng đi tìm Victor xin lỗi.

Victor một tháng không xuất hiện, trong lòng gã sốt ruột. Hai tháng không xuất hiện, gã đã sắp muốn khóc. Ba tháng cũng không xuất hiện, Bạch Thiên Độ chỉ còn suy nghĩ quỳ xuống xin cậu mau ra đây.

Sau đó Victor vừa xuất hiện, gã đã thành tâm quỳ xuống, đầu chạm đất quỳ rạp ra đó.

Victor cũng không vội vã gọi gã dậy, ngồi suy nghĩ một lúc, nói: “Lúc ấy, tôi đã xem qua tư liệu về anh. Anh đến từ tinh cầu khai thác quặng sát biên giới Tinh tỉnh số hai. Ông chủ nơi đó vì giảm bớt chi phí nhân lực, internet cũng không lắp, cố ý không cho các anh tiếp xúc với các loại Luật nhân quyền, cho nên bên đó vẫn nằm trong tình trạng pháp luật hỗn loạn. Anh bắt đầu vượt biên từ phía trên, thân phận ở khu Địa Cầu là giả, tôi đã điều tra ra được”

Nghe được cậu điều tra, Bạch Thiên Độ chợt ý thức được: Victor khi ấy tuy rằng không vận dụng quan hệ trong nhà, thế nhưng tác phong làm việc của cậu lại rất là rõ ràng. Bất luận là kiện tụng, công ty hay việc hệ trọng khác, phương pháp của Victor rất rõ ràng là bắt đầu tiếp xúc với tầng trên xã hội. Khi suy nghĩ về quyền và lợi ích thì lại bắt đầu suy xét từ nhân dân tầng dưới chót——loại tác phong chí lớn này, có cái nào là do gia đình nhà nghèo bồi dưỡng ra được đâu?

Trên trán Bạch Thiên Độ chảy mồ hôi lạnh, sống lưng đang quỳ từ từ cong xuống.

Victor cũng không quan tâm gã đang nghĩ cái gì, nói tiếp: “Tôi lúc ấy viết thư cho anh, lúc viết tôi đang nghĩ: Nếu mắng anh mà anh khó chịu, mỗi ngày lương tâm bị dằn vặt, vậy thì đó chính là cách trả thù tốt nhất. Nếu anh ngay cả khó chịu cũng không, vậy thì chẳng khác nào cầm thú, mắng một cầm thú thì có ích lợi gì chứ”

Bạch Thiên Độ không dám nói lời nào, lẳng lặng nghe.

Victor nói: “Sau này tôi cảm thấy không được, cầm thú đã làm sai, vậy cũng phải bị trừng phạt”

Victor gọi hệ thống, lấy ra một văn kiện, đặt ở trên bàn, ra hiệu gã mở ra xem.

Mồ hôi lạnh của Bạch thiên độ lại bắt đầu chảy ròng ròng xuống đất.

Hô hấp của Bạch Thiên Độ run run, chầm chậm mở văn kiện ra, giống như mở bản án tử hình của mình.

Chữ viết bên trong bản án trong phút chốc trở nên không rõ, chỉ thấy loáng thoáng có ghi “Đi đày…Cải tạo lao động ba mươi năm…”, thế nhưng lật đến cuối, tên kết án, lại không phải gã.

Hô hấp của Bạch Thiên Độ lập tức ngừng lại.

“Tôi đã báo cáo từ rất sớm, thế nhưng tháng trước mới vừa giải quyết xong——ông chủ ở cái quặng tinh kia của các anh, thực sự đáng ghét” Victor thản nhiên nói, “Xử lý gã, phúc lợi của công nhân trên quặng tinh có thể bắt kịp, bao gồm công trình internet, cơ sở giáo dục công dân. Bắt đầu từ tháng sau, tất cả mọi người trên tinh cầu của các anh đều sẽ biết cái gì gọi là Luật bảo hộ quyền tác giả! Tôi không không cảnh cáo đã xử tử (4), từ nay về sau, tất cả mọi người đầu tiên đều sẽ được giáo dục cùng cảnh cáo, sau này còn tiếp tục làm chuyện trộm cắp, thì nhất định sẽ có cảm giác xấu hổ cơ bản. Mà trên sách giáo khoa của các anh, có lẽ cũng lưu truyền câu chuyện về anh, là một án lệ (5) phản diện kinh điển!”

Bạch Thiên Độ nắm chặt tờ giấy kia, bỗng nhiên cánh tay cũng bắt đầu run rẩy.

Victor nói: “Tôi trừng trị các anh như vậy. Trước tiên cho anh một dây thần kinh xấu hổ của con người, sau đó anh sẽ vì cái dây thần kinh xấu hổ này mà hối hận cả đời. Bất kể là anh từ nay về sau giàu có, anh cũng vĩnh viễn không thể áo gấm về nhà, quê hương của anh cũng coi anh làm nỗi sỉ nhục suốt đời”

Bạch Thiên Độ không nói gì, trước mắt gã bỗng nhiên mờ đi, gã chợt rơi lệ.

Gã nghĩ đến lúc mình còn nhỏ, lúc lấy quặng đã từng may mắn nhìn thấy một nhóm học sinh đến đo đạc ——những học sinh đó ăn mặc sạch sẽ, làm những chuyện sạch sẽ giống như Victor vậy. Người quặng tinh cười nhạo bọn họ không biết chửi bới, đánh nhau, cướp đoạt vật tư sinh tồn, còn dùng thủ đoạn không đủ tư cách ức hiếp những học sinh này, ỷ vào bọn họ sẽ không dùng thủ đoạn dơ bẩn tương tự để đánh trả.

Vào lúc ấy, Bạch Thiên Độ căm ghét những học sinh sạch sẽ như mây trắng đó cỡ nào. Sau này lần đầu tiên nhìn thấy Victor, thì lại càng căm ghét cậu hơn.

Mãi đến tận bây giờ gã mới chợt hiểu rõ, tất cả đố kị đều là bởi tự ti, tất cả hả hê đều là bởi trống vắng, tất cả ác ý chĩa mũi nhọn, chửi rủa, đều là bởi trong lòng gã biết: Gã vĩnh viễn không thể đứng trên cùng độ cao như Victor.

Độ cao kia trông như thế nào?

Giống như mây vén bình minh, loại bỏ đi gần như không còn tất cả mịt mù. Mọi thủ đoạn u ám của kẻ xấu, không phải Victor không thể làm gì, mà là vì cậu khinh thường. Mà đám bè lũ xu nịnh bu quanh, rồi cuối cùng sẽ không còn mặt mũi nào mà ở bên trong ánh sáng.

Bạch Thiên Độ ngưỡng vọng ánh sáng này, cả người run rẩy. Lúc nhỏ tuổi đã từng vậy, bây giờ cũng thế, từ đây về sau cũng không thể thay đổi.

Nhưng lần này gã quỳ xuống là cam tâm tình nguyện.

Sau lần nói chuyện đó, Victor từ nay về sau mỗi năm đều nhận được một khoản tiền trả nợ của Bạch Thiên Độ. Khi thì thiếu mấy nghìn, có lúc thiếu mấy trăm nghìn, liên tục suốt hơn sáu mươi năm, cuối cùng mới trả đủ đoàn bộ tổn thất năm đó Wiki phải chịu.

Chú thích:

(1) Trứng ốp la tình yêu



(2) Hồ đồ “ 糊涂 ”: không có trí phán đoán rõ ràng

(3) 1 cân ( 斤) = 0.5kg => 30 cân  ( 斤)  = 15kg

(4) Nguyên văn Bất giáo nhi tru “ 不教而诛 ”: không cảnh cáo đã xử tử, chỉ việc không dạy dỗ người ta trước, một khi phạm sai lầm lập tức trừng phạt. Có nguồn gốc từ “Tuân Tử – Phú Quốc”

(5) Án lệ “ 案例 ”: trường hợp xử án (tương tự) đã xảy ra