Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 21: Pháo hoa rực rỡ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đánh xong trận đấu, thông tin về Tứ gia trên trang chủ quả nhiên lại được đổi mới.

Lần này chủ yếu là tăng thêm bình luận PVN, đồng thời trên lý lịch nhiều hơn một điều: MPV thi đấu đồng đội ván thứ hai trận 8/4 vòng bảng ngoại hạng eSport khu vực địa cầu.

Ngoài ra chính là nhiều thêm một bức ảnh động “treo ngược phục sát”.

Lúc này mục bình luận bên dưới vô cùng nhộn nhịp.

Có cái rất kích động: “Tứ gia tham gia thi đấu đồng đội, kích động quá đi!” “Hu hu hu đồ quỷ sứ, anh còn biết trở lại giải đấu à!”

Có cái nói: “Ê cái ông Tiễn Thăng lưu manh không biết xấu hổ này, tuyệt đối đừng có mà dạy hư băng sơn khốc ca Tứ gia của tui đó! Khẩn trương!”

Có cái thì: “Tứ gia quá cưng chiều đội trưởng rồi, anh anh anh đúng là thiết hán nhu tình (1)!” “CP này mị đã định, không phục thì đến chiến!” “Đảng Tứ gia x đại diện không phục! Đại diện pháp luật của Tứ gia mới thật là tuyệt sắc!”

Còn có tòa cao tầng: “Chiến thuật Tứ gia rốt cuộc là gì?” “Cầu hỏi chiến thuật Tứ gia +1” “Chiến thuật Tứ gia là cái gì +10086”…..

Victor nhìn nhìn, nói: Tứ gia đâu chỉ tốt với mỗi đội trưởng Thất Sát thôi đâu, anh ấy đối với tớ cũng rất tốt đó!”

Bạn cùng phòng của cậu: “…..Khả! Khả của tớ ơi, cậu đừng vội tranh giành tình nhân thế”

Victor rầm rì một tiếng: “Tớ có tranh giành tình nhân đâu, tớ cũng có lâu (2) chứ bộ, bọn họ nói tớ và Tứ gia rất xứng đôi này!”

“….” Bạn cùng phòng nói, “Khả à, cậu cứu tớ trước đi, bệnh ung thư của tớ sắp phát tác rồi!”

Victor: “Ung thư tò mò giai đoạn cuối của cậu không chữa được nữa rồi!”

Bạn cùng phòng: “Hu hu hu, xin cậu mà Khả của tớ! Xin cậu đi hỏi Tứ gia cái chiến thuật Tứ gia rốt cuộc là gì đi! Không có thuốc uống tớ sẽ chết mất!”

Victor im lặng hai giây, bỗng nhiên nói: “Vậy được rồi, tớ sẽ đi tìm Tứ gia. Là cậu cầu xin tớ mới đi đó”

Bạn cùng phòng: “….” Nhưng cả mặt cậu đều mang biểu cảm “Rốt cuộc cũng có lý do đi ôm ấp yêu thương rồi vui quá đi” kìa!

…….

Khi Victor đi tới câu lạc bộ Thất Sát thì vừa vặn gặp bọn họ đang chuẩn bị huấn luyện đội ngũ.

Tyler đang ở trong sân thi đấu giả lập, ngồi trên cây nhắm mắt dưỡng thần, một chân thì đặt trên ngọn cây, một chân khác không có chỗ để liền buông thõng xuống ——Victor nhìn thấy thật sự muốn chạy lên đo chiều dài thử xem.

Nhưng cậu không dám, liền khiêm tốn đứng bên ngoài sân, nhìn mấy đội viên còn lại của Thất Sát bốc thăm.

Những đội viên bắt được thăm ngắn đều nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.

Mà cái người bắt được thăm dài vẻ mặt đưa đám nói: “Xong, bị ngược thê thảm rồi”

Victor đi đến bên cạnh huấn luyện viên, nhỏ giọng hỏi: “Bắt được thăm dài thì làm sao vậy ạ?”

Huấn luyện viên nói: “Ồ, cậu đến rồi à Tiểu Khả? Bắt được thăm dài thì phải qua đội hai”

Victor: “??” Thay người sao?

Huấn luyện viên vừa nói xong, liền thấy cái người bắt được thăm dài yên lặng đi sang đội hai, mà bên đội hai thì lại không có người đi qua.

Sau đó bọn họ mở thi đấu tùy chỉnh.

Bên Tyler: 5 người.

Đối diện Tyler: 7 người.

Đấu võ (3).

Victor mặt mày ngây ngốc, nội tâm hò hét nói: Này mà cũng được à! Thi đấu đồng đội sao có thể lấy nhiều đánh ít được, các người đang bắt nạt nam thần của tôi sao!!!

Cậu khẩn trương tiến sát lại nhìn, sau đó nghe thấy huấn luyện viên vừa ghi chép vừa nói thầm: “Mãi mà không sờ tới được gốc gác của Tứ gia, làm huấn luyện viên ta đây dễ dàng sao….”

Victor cẩn thận hỏi: “Huấn luyện viên, đánh như vậy có thể huấn luyện được cho Tứ gia sao?”

“Tôi cũng đâu có huấn luyện cho Tứ gia đâu” Huấn luyện viên nói, “Tôi chỉ huấn luyện khả năng đối kháng của bên đối diện Tứ gia thôi. Nếu như đối đầu với Tứ gia mà không bị giết nát, cơ bản trên sân thi đấu không cần sợ chiến thuật tập kích nữa”

Victor: “……”

Luyện tập dùng sân thi đấu bên trong, hai bên vẫn đánh đến ngươi tới ta đi, khá là ngoạn mục.

Tyler rõ ràng là đang nhường, bởi vì tiết tấu của hắn vừa nhanh lên, mấy người da mỏng nhất dễ dàng bị giết nhất bên đối diện đã có dấu hiệu sụp đổ. Sau đó Tyler lại thả chậm tiết tấu, đối diện lại ỷ vào nhiều người chỉnh đốn lại đội hình giết trở lại.

Lúc tiết tấu chậm lại, Tyler có vẻ rất nhàm chán.

Có một lần hắn thấy một bãi cỏ, liền đi lên đùng cái ngã xuống, chán đến chết nằm một lát rồi lại đứng dậy.

Vụn cỏ dại rì rào rơi xuống từ trên người hắn.Tyler tiện tay nhặt lên một cọng cỏ, vừa gấp thành hình bông hoa nhỏ, vừa đi về phía chiến trường.

Victor ở bên ngoài sân: “….” Oh ——my ——god nam thần của tôi cute muốn nổ tung luôn rồi!!!

Sau đó Tyler lại ở trên chiến trường phục kích support bên đối diện. Phỏng chừng là cảm thấy hoa nhỏ tết từ cỏ trên tay vướng víu, vì thế sau khi giết người xong, mặt không chút thay đổi tiện tay buộc lại.

Sau khi buộc xong thấy nó bị lệch, lại duỗi tay chỉnh chỉnh, lúc này mới hài lòng rời đi.

Victor: “….” A a a! Nam thần của tui cute làm tui không thể thở nổi!

Ngày hôm nay đấu luyện tùy chọn không có chuyện thắng thua, Tyler cân bằng số lượt hồi sinh của hai bên xấp xỉ bằng nhau.

Nửa tiếng rốt cuộc trôi qua, sau khi đánh xong tất cả mọi người đều nằm xuống như cá mắm, Tyler cũng hoạt động thân thể một chút.

Victor còn đang do dự nên đi lên chào hỏi thế nào, Tyler sớm đã phát hiện thấy cậu, đi tới nói: “Chờ một chút”

“A, vâng”

Victor bất tri bất giác đi cùng với Tyler, một đường đi tới phòng nghỉ của câu lạc bộ Thất Sát.

Tyler đóng cửa lại, thuận tay tháo kính mắt nguy trang, vuốt tóc, đến trước vòi phun nước rửa mặt, thuận miệng nói: “Có chuyện tìm tôi hay là tới đây xem?”

“Thực ra cũng không có chuyện gì, bạn cùng phòng của tôi…” Victor nói được một nửa, bỗng nhiên thấy Tyler ngẩng đầu, đôi mắt vàng biếng nhác đang nhìn mình, trên lông mi hãy còn đọng nước.

Victor nháy mắt quên lời: “…” Đây là đâu? Mình là ai?!! Vì sao mình lại cảm thấy khát thế này!!

Mỗi lần thấy Victor, Tyler luôn sẽ đạt được tâm trạng tốt trong vòng hai phút.

Lúc này cũng vậy.

Trong mắt Tyler dần mang ý cười, nói: “Là bạn cùng phòng của cậu nhớ tôi, hay là cậu nhớ tôi?”

Victor ấp úng: “Là tôi, không phải…thực ra là cả hai”

“Đừng nhớ tôi quá” Tyler nói.

Victor không biết có phải hắn có ý phiền chán hay không, cẩn thận từng li từng tí một nhìn trộm hắn.

Tyler lại nói: “Tuy rằng tôi cũng không muốn nói câu này, thế nhưng chủ yếu là lo cậu ngủ không ngon thôi”

Victor đỏ mặt, nói: “Không, không đâu, giấc ngủ của tôi rất đầy đủ” Từ lúc có thể vẽ Tứ gia, đầu giường liền đặt một bức tranh chân dung cùng kích cỡ! Mỗi ngày đều có thể cười ngây ngô đi vào giấc ngủ đó!

“Thật không?” Tyler nói, “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nói “Nghĩ quá nhiều không làm được” chứ”.

Victor: “….”

Bạn học Victor bắt đầu nghĩ ngợi lung tung đứng núi này trông núi nọ. Nội tâm có một ngàn con nai con đang dùng cái sừng non nớt đâm vào bức tường trái tim cậu!

Lúc này, bên ngoài phòng nghỉ có người gõ cửa.

Huấn luyện viên ở bên ngoài nói: “Tứ gia, Tiểu Khả, các cậu đều ở trong đó à? Đúng lúc mọi người đều ở đây, có muốn tụ tập làm một bữa không? Tiểu Khả đã giới thiệu hai chúng ta với nhau, tôi còn chưa cảm ơn cậu ấy đây!”

Victor do dự một lát, cậu không thích phong tục mời rượu vô nghĩa trên bàn ăn bên khu địa cầu này lắm ——ở thế giới ảo cũng phải xoắn xuýt một hồi, nhưng tạm thời không nghĩ được cách nào để từ chối.

Tyler nhìn ra được cậu do dự liền nói: “Cậu ấy không có thời gian”

Huấn luyện viên cách cửa nói: “Hả? Không phải cậu ta qua đây xem sao?”

Tyler nói: “Thời gian hôm nay của cậu ấy là của tôi”

“Ồ” Huấn luyện viên có phần ngây ngốc, “Vậy các cậu ăn ngon miệng nhé”

“Được rồi, tạm biệt”

Vì thế cứ như vậy, Victor cũng không biết làm thế nào mà cuối cùng sự việc lại phát triển thành cậu và nam thần mặt đối mặt ngồi trong một quán cà phê nhỏ.

Bầu không khí rất u nhã tĩnh mịch, Tiểu Khả đứng ngồi không yên.

Tyler nhìn ra được cậu rất căng thẳng, cho nên kêu một bát chè sago (4), cười khơi mào đề tài nói: “Nghe nói cuối tuần các cậu có một buổi họp báo tin tức, tất cả công tác đều xong xuôi cả rồi à?”

Victor bưng bát chè sago, giống như hamster nhỏ tích trữ lương thực, cảm xúc khẩn trương vì vậy mà được xoa dịu, nói: “Đúng vậy, công việc chính đều xong xuôi cả rồi. Tuần sau chúng tôi chuẩn bị tuyên bố tất cả tài liệu có thể công khai, đồng thời gửi lời cảm ơn đến sự giúp đỡ của cộng đồng”

Tyler nói: “Rất nhiều người đều là tự nguyện làm việc, cậu cũng giúp đỡ mà không đòi hỏi gì. Tôi nghĩ, tôi nên cảm ơn cậu thế nào mới tốt đây?”

Victor được sủng mà sợ xua tay: “Không không, không cần cảm ơn đâu, thực ra tôi đã nhận được thù lao tốt nhất rồi”

Nụ cười của Tyler càng sâu thêm, nói một cách đầy dụng ý sâu xa: “Cậu không muốn cái gì sao? Hoặc là nói nguyện vọng của cậu cũng được”

Ánh mắt Tyler dần trở nên mập mờ, chăm chú nhìn Victor.

Victor đỏ mặt: “Thật sự có thể sao?”

Tyler nói: “Bất luận là nguyện vọng gì đều đáng giá để nếm thử”

Victor lấy dũng khí, kích động nói: “Tôi…tôi muốn tóc nhỏ!!!”

Tóc, tóc nhỏ?

Tyler: “???”

Victor: “Không không không xin lỗi, tôi muốn là nói hoa nhỏ!”

Tyler phản ứng lại, nhịn cười nói: “À, hoa”

Victor quẫn bách nói: “À vâng. Hoa nhỏ dùng cỏ tết thành, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy loài hoa nào có hình dáng như vậy cả…”

“Đó là hoa chuông xanh” Tyler nói, “Hẳn là chỉ sinh trưởng ở quê hương của tôi, ở đây tôi cũng chưa từng thấy qua”

Tyler giờ phút này đang suy nghĩ: Có nên nói cho cậu ấy biết tên gọi khác của hoa chuông xanh là “chuông tang màu xanh” không?

Lam linh hoa chẳng những là tên gọi của tổ chức sát thủ mà cũng là dấu hiệu của họ. Hình dáng của hoa chuông xanh, chính là hình dáng của chuông tang.

Năm đó bậc thầy sát thủ Tyler Odin mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ, đều sẽ nhẹ nhàng đặt lên thi thể một đóa hoa chuông xanh.

Có đôi khi trảI qua một thời gian dài phục kích, hoa chuông xanh cũng sẽ héo rũ. Trong thời gian mai phục chờ đợi, Tyler sẽ tiện tay dùng cỏ tết thành một bông hoa —— đây chính là nguyên nhân hắn có được kỹ năng này.

Mà Victor thì lại đang suy nghĩ: Trời ơi, hóa ra lúc nam thần nhàm chán sẽ tết hoa nhỏ, là loài hoa của quê hương! Anh ấy nhất định là rất nhớ nhà! Nam thần của mình thời điểm không băng sơn quả thực làm cho người ta đau lòng đến hỏng a a a!!

Giờ phút này, nội tâm Victor tràn ngập nhu tình sôi trào mãnh liệt, dịu dàng nhìn Tyler.

Tyler quyết định không nói chân tướng cho cậu, vươn tay lấy một cái ống hút mảnh dài trên bàn cà phê, tiện tay gấp lại, liền biến thành một đóa hoa chuông xanh.

Tyler nhẹ nhàng cắm nó vào trong bát sago Victor đang bưng trên tay, nói: “Nếu thích thì tôi sẽ dạy cậu làm”

Victor chỉ cảm thấy động tác trên tay Tyler vừa nhanh lại vừa đẹp, không thấy rõ làm sao mà gấp được như vậy, không khỏi thấp thỏm nói: “Tôi ở phương diện này khá ngốc, không am hiểu lắm về làm đồ thủ công, tôi sợ làm lỡ thời gian của anh…”

Tyler: “Tôi không thích người ngốc”

Victor: QAQ

Sau đó Tyler lại nói: “Cho nên cậu khẳng định không ngốc”

“…..?!”

Bạn học Victor sững sờ một giây, sau đó nháy mắt nổ tung thành pháo hoa rực rỡ cả chân trời!!!

Chú thích:

(1) Thiết hán nhu tình “铁汉柔情”: Sự nhẹ nhàng ôn nhu của con người sắt đá

(2) CP lâu

(3) Nguyên văn khai đả “开打”: là chỉ diễn viên trong hí khúc biểu diễn đánh võ

(4) Nguyên văn tây mễ lộ “西米露”: Tên tiếng anh của nó là Sai mai lo hoặc Sago, tên đầy đủ là Sago Gula Melaka. Đây là một món chè tráng miệng được làm bằng trân châu, dừa và sữa đặc (ở một số nơi còn được gọi là chè bột báng) 



Editor có lời muốn nói: “Tôi không thích người ngốc” “Cho nên cậu khẳng định không ngốc”. Ôi trời ơi thả thính kìa, cái đôi này sao lại đáng yêu vậy không biết ヽ(≧Д≦)ノ. Bạn Victor cute quá, mỗi lần gặp Tyler là y như rằng biến thành bé hamster nhút nhát, còn Tyler thì đích thực là lão yêu quái thành tinh, lần nào cũng phải chọc Victor đỏ mặt một lần mới chịu (●ↀωↀ●)✧