Vĩnh Biệt Người

Chương 5




Sau khi Kỷ Thanh Nghiên tỉnh lại, tôi nói với cậu ấy rằng chúng ta có thể nào quên hết mấy chuyện này hay không.

Dường như bởi vì pheromone hỗn loạn cùng với kỳ phát tình của cậu ấy được xoa dịu nên vẻ mặt thả lỏng rất nhiều, nhưng giọng điệu vẫn rất cố chấp.

“Anh Quan, chúng mình vẫn luôn thích nhau mà, em biết anh còn thích em, chỉ là anh thấy chúng ta không thích hợp bên nhau thôi.”

“Nhưng hai ta đều là Alpha thì có làm sao, thực tế cũng có hai Alpha ở bên nhau mà.”

Tôi nghĩ, mấy cái thực tế cậu ấy nói đều đúng, có điều nguyên nhân thật sự lại không giống mấy.

Tôi và mẹ Kỷ đều biết tính tình của Thanh Nghiên, hồi còn nhỏ, đối với hủ thuốc Kỷ Thanh Nghiên thì hầu như ngày nào cũng như ngày tận thế, từ trước tới nay cậu ấy đều cứ thích làm bậy theo ý mình – chẳng lo cậu ấy biết chuyện tuổi thọ sẽ rút ngắn lại nếu không tìm được Omega, mà cho dù biết mình sẽ chết sớm thì cũng không thèm để ý.

Vậy nên chúng tôi đều ngầm hiểu mà không nói cho cậu ấy biết.

Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm điệu bộ nói chuyện chẳng hề quan tâm kia của cậu ấy, nước mắt không cầm được chảy dọc xuống.

Kỷ Thanh Nghiên sững sờ một chốc rồi hết cả hồn, vội nhào đến lau nước mắt cho tôi – có lẽ do đây là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt trước mặt cậu ấy. Dù gì thì trước giờ hình tượng của tôi trong cậu ấy đều là một người trầm ổn đáng tin cậy, là một người anh trai rất kiên cường.

Tôi khóc là vì Thanh Nghiên đang vô cùng nghiêm túc dành cho tôi một tình yêu bình đẳng.

Rồi lại vì tạo hóa trêu người, tôi ở bên cậu ấy là đang hại cậu ấy.

Kỷ Thanh Nghiên bắt đầu thường xuyên đến tìm tôi.

Cậu ấy vừa mới phân hóa thành Alpha, đồng nghĩa với việc vừa thành niên, kỳ phát tình đến rất mãnh liệt, hơn nữa còn vừa mới ăn ngon biết mùi giường chiếu, cho nên mỗi lần cậu ấy đến đây tìm tôi, ngoại trừ nói chuyện yêu đương thì cuối cùng chúng tôi đều lăn luôn đến trên giường.

Chúng tôi giấu nhẹm chuyện này với mẹ của cậu ấy. Kỷ Thanh Nghiên lấy cớ chơi bóng rồi học bổ túc lớp ngoại khóa, còn lấy đâu ra ảnh chụp chung cả lớp bổ túc với biên lai học phí để đập tan nghi ngờ của mẹ Kỷ, hơn nữa tôi cũng không quay về nhà lần nào, do đó mẹ Kỷ đều tin là thật.

Chứng rối loạn pheromone của cậu ấy vẫn sẽ tái phát, có vẻ như pheromone làm dịu cùng với phát tiết dục vọng trên giường của tôi có thể đóng một vai trò nào đó, gần như ngày hôm sau là ổn lên ngay. Nhưng thời gian dần trôi đi, thứ này diễn ra ngày càng thường xuyên hơn.

Tôi đã từng nghĩ tới chuyện hay là mình đi làm phẫu thuật chuyển giới.

Nhưng pheromone Alpha của Kỷ Thanh Nghiên quá sức mạnh mẽ, Omega hình thành sau muộn vĩnh viễn không thể nào có khả năng cân bằng pheromone của cậu ấy như Omega tự nhiên được.

Tôi thường cảm thấy tuyệt vọng, tội lỗi và ích kỷ trong vòng tay của cậu ấy, tôi nghĩ hay là cứ như vậy.

Cùng nhau chết đi.

Nhà họ Quan rất nghiêm khắc, quan hệ trong gia đình bình đạm như nước, cha mẹ trọng nhau như khách, tôi thì tự lập từ rất sớm, chỉ có Thanh Nghiên cho tôi cảm nhận được mình còn tồn tại. Nếu Thanh Nghiên chết, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Cũng như Thanh Nghiên không muốn buông tôi ra, tôi càng không thể chịu được nếu rời xa cậu ấy.

Chỉ cần Thanh Nghiên đáp lại tôi dù một chút thôi, tôi sẽ dung túng cậu ấy muốn gì cũng được, từ nhỏ đã vậy rồi.

Đơn giản là tôi không nói nổi nên bất cứ lời từ chối nào với cậu ấy thôi.

Mối tình bí mật của chúng tôi cứ vậy mà kéo dài suốt 5 năm, Thanh Nghiên lên đại học, để tránh bị nghi ngờ, cậu ấy cố tình chọn một học viện khác ở chung thành phố nhưng xa trường của tôi, còn tôi thì học trường này với tư cách là nghiên cứu sinh.

Nhưng đời không như là mơ, chuyện của chúng tôi vẫn bị mẹ Kỷ phát hiện.

Mẹ Kỷ bất ngờ đột kích ký túc xá của Thanh Nghiên, ngày mà bà đến là lúc tôi đang quỳ trên mặt đất khẩu giao cho Thanh Nghiên, Thanh Nghiên rũ mắt si mê nhìn chằm chằm tôi, đôi tay mạnh mẽ túm lấy tóc tôi – sau khi chúng tôi xác định quan hệ thì thường chơi rất điên cuồng, tuy tôi không tự tiết dịch được như Omega, nhưng cơ thể của Alpha thì lại hồi sức rất nhanh, lăn lộn cách mấy cũng chịu được, gần như mỗi lần đều chơi không dưới 1 hiệp, tôi thầm biết ơn vì mẹ Kỷ bắt gặp một màn khá nhẹ đô so với mấy lần trước đó, ít nhất là nhìn bớt đau mắt hơn tí.

Tôi sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt khiếp sợ, ghê tởm cùng giận dữ của mẹ Kỷ vào ngày hôm ấy.

Người phụ nữ từ xưa đến nay luôn bình tĩnh đối với mọi chuyện của Thanh Nghiên lao đến cho chúng tôi hai cái tát cực kỳ mạnh.

Thanh Nghiên giật mình, không hiểu gì mà tức giận: “Mẹ?!”

Hình như còn sợ chưa đủ, cậu ấy kéo tôi ra sau lưng mình, nghiêm túc gằn từng chữ một nói: “Con thật lòng thích anh Quan, mẹ để tụi con ở bên nhau đi.”

Tôi hay nói với cậu ấy rằng không được để cho mẹ em biết quan hệ giữa chúng ta. Cậu ấy biết rõ tính tình mẹ mình, nên cứ tưởng tôi để ý đến thái độ của mẹ cậu ấy bởi vì chúng tôi cùng giới tính.

Đáy lòng tôi nóng cháy, tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mẹ Kỷ từ sau lưng Thanh Nghiên.

Mẹ Kỷ thở hồng hộc, mắt lại đỏ hoe, bà không đáp lời Thanh Nghiên mà chỉ bình tĩnh nhìn tôi.

Trong ánh mắt kia là nỗi hận thù xen lẫn thất vọng không nói thành lời.

Chắc bà hận tôi vì tôi đã biết rõ tình trạng của Thanh Nghiên mà còn muốn kéo cậu ấy vào địa ngục.

Dù vậy tôi cũng đã sớm chuẩn bị sẽ vào sinh ra tử cùng với Thanh Nghiên rồi.

Mẹ Kỷ không nghe tôi và Thanh Nghiên giải thích, bà gọi thẳng đến nhà họ Quan, hai người cha mẹ xưa nay luôn nghiêm khắc mẫu mực của tôi cực kỳ tức giận, họ cảm thấy tôi vì ích kỷ mà hại đời người ta, vậy là hợp sức chung với mẹ Kỷ, chỉ vài ngày sau đã quyết định tống tôi ra nước ngoài.

Thanh Nghiên bị tiêm thuốc rồi nhốt trong nhà, vừa hay chứng rối loạn lại tái phát – mẹ Kỷ mời bác sĩ về nhà chăm cậu ấy mỗi ngày. Tôi trước khi xuất ngoại cũng bị buộc lệnh không được ra khỏi cửa, khoảng thời gian đó quá đỗi u ám đan xen áp lực, tôi nóng ruột muốn biết tình hình của Thanh Nghiên, nhưng chẳng ai chịu nói cho tôi cả – mãi cho đến trước một ngày tôi bị người ta đưa lên máy bay.

Tôi vẫn chưa thấy được Kỷ Thanh Nghiên, trái lại lại chờ được mẹ Kỷ.

Bên cạnh mẹ Kỷ còn có một người đàn ông Beta khoác tây trang.

Tôi bình thản nhìn bà, còn trong mắt mẹ Kỷ vẫn đong đầy thù hận như cũ, tuy nhiên giọng điệu lại rất ung dung: “Thanh Nghiên không ổn.”

Phút chốc hai mắt tôi mở to, cả người không kiềm được run rẩy, tôi vội la lên: “Em ấy…”

“Bác sĩ Mộ đã chiết xuất pheromone hỗn loạn của nó, dụng cụ phát hiện ra pheromone của con thật sự có thể có tác dụng làm dịu. Mặc dù không thể chữa tận gốc nhưng cũng có thể trì hoãn tạm thời. Cho nên vì Thanh Nghiên, trước khi con đi chúng ta cần lấy một ít huyết thanh của con.”

Bà biết tôi sẽ không từ chối.

Tôi nằm xuống để bác sĩ rút máu, dù là cơ thể Alpha nhưng bị lấy một lượng máu lớn như thế vẫn khiến tôi loạng choạng lúc đứng dậy, đôi môi tôi tái nhợt song vẫn còn chất chứa một tia hy vọng mờ mịt, tôi hỏi bà: “Con đi rồi, nếu Thanh Nghiên có cần con…”

“Đây chỉ là tạm thời thôi, chúng tôi sẽ tìm giải pháp khác.” Mẹ Kỷ ngắt ngang lời tôi, rồi nói thêm một câu như muốn đánh tan hy vọng sót lại của tôi, “Thanh Nghiên sẽ tìm được Omega mà nó thích, cũng có thể bình an sống hết đời này.”

– Hết chương 5 –