Vĩnh Biệt Người

Chương 10




Cuối cùng tôi không còn là mặt trời có thể sưởi ấm cậu ấy được nữa rồi.

Hôm sinh nhật Mộ Phỉ, tôi khiến mình bận rộn đến bù đầu, ngày đêm không ngơi nghỉ, thậm chí ôm đồm luôn cả việc của đồng nghiệp để bọn họ được về nhà sớm.

Càng bận càng kham nhiều việc tôi lại càng có thể ngừng suy nghĩ lung tung.

Và cả đau lòng nữa.

Thế rồi kết quả tôi qua đêm trực tiếp luôn ở công ty.

Ngày hôm sau coi như là trốn tránh mà cố ý làm việc đến tối muộn, còn chưa kịp quyết định có nên ở lại công ty đêm nay nữa không thì chợt nghe nghe thấy Thanh Nghiên gọi điện cho mình.

Tôi do dự một lúc nhưng vẫn bắt máy.

Ngoài dự kiến của tôi ấy là giọng cậu ấy nghe có hơi chậm chạp xen lẫn mệt mỏi.

“Quan Nghị, đêm nay anh có về không?”

Chất giọng của Quan Nghi vừa vương từ tính vừa trong trẻo của thanh niên. Lúc nói chuyện với tôi sẽ vô thức mang theo đôi chút nũng nịu.

Với Phỉ Phỉ hay cả mẹ Kỷ cậu ấy cũng chưa từng nói chuyện kiểu như vậy.

Giống hệt như trước kia.

Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ cưỡng lại được với nhiệt độ trong giọng nói ấy.

Tôi cầm ống nghe, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, sau lại khe khẽ nói: “Không biết nữa… Sao vậy?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi uể oải mở miệng: “Phỉ Phỉ…Không thích quà của tôi cho lắm.”

Tôi giật mình.

Kỷ Thanh Nghiên thở dài như thể đang tự hỏi: “Em ấy nói ẻm cứ tưởng tôi sẽ tặng cái khác cơ… Tôi vẽ xấu như vậy ư?”

Không thể chấp nhận được mà, Thanh Nghiên xưa nay luôn ưỡn ngực tự tin thế mà lại bắt đầu hoài nghi trình độ của mình.

Tôi đau lòng, còn nảy sinh chút giận dữ.

Thanh Nghiên thích Phỉ Phỉ như thế, cậu ấy vẽ món quà này cả mấy tháng trời, Thanh Nghiên rất để tâm đến Phỉ Phỉ.

Tôi nghĩ ngợi chốc lát rồi mới bình tĩnh dịu dàng an ủi: “Cậu vẽ rất tốt kia mà, cậu quên đến giờ cậu đã ẵm bao nhiêu giải thưởng rồi à, còn mở biết bao cuộc triển lãm tranh? Phong cách của cậu có nét đặc sắc rất riêng, Phỉ Phỉ …có lẽ không am hiểu hội họa thôi.”

Tôi cân nhắc dùng từ ngữ, cố gắng không để bật ra những câu sắc bén trong thâm tâm để hình dung về Phỉ Phỉ.

Dù vậy thì Thanh Nghiên cũng chỉ cười khổ.

“Nếu như thích người không thể thưởng thức sở trường của mình, tự dưng thấy sao mà mình vô dụng quá.” Giọng cậu ấy hòa lẫn với hoang mang, “Tôi chưa đánh dấu em ấy, giữa chúng tôi còn chẳng có gắn kết bởi bản năng kia nữa… Nhiều khi tôi không biết Phỉ Phỉ dựa dẫm vào tôi hay là thích tôi đây.”

Nghe thấy đến trong lời nói mà Thanh Nghiên vẫn thầm bảo vệ Phỉ Phỉ, trái tim của tôi chầm chậm đau đớn.

Tôi tắt màn hình máy tính đi rồi đứng lên bước đến ngắm cảnh đêm ngoài ô cửa sổ, thế giới ngoài kia rực rỡ chói sáng, đâu đâu cũng náo nhiệt ồn ã, thành ra làm nổi lên thế giới cô đơn lạnh lẽo của tôi lúc này.

“Cậu ấy còn nhỏ quá thôi.” Tôi nhẹ nhàng nói:”Chờ khi cậu ấy hiểu chuyện hơn sẽ ổn mà.”

Thanh Nghiên thở dài đáp: “Chắc là vậy.”

Cậu ấy cũng lâm vào trầm tư, một hồi sao bỗng nhiên cười lên: “…Quan Nghị, anh dịu dàng quá đi.”

Chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã nghe được lời khen thế này khiến tôi sững sờ.

Cậu ấy lại nói tiếp: “Mẹ tôi có nói trước đây anh với tôi là hàng xóm, lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi còn tưởng anh… Rất khó gần, tính tình thì lạnh lùng vô cùng, giờ lại càng ngày càng cảm thấy anh cực kỳ dịu dàng luôn, toàn là suy nghĩ cho người khác…”

Cậu ấy bỗng đổi đề tài: “Anh có người mình thích chưa?”

Tôi siết chặt ống nghe trong tay, phút chốc trong mắt chợt dâng trào từng con sóng, tôi im lặng rất lâu mới thấp giọng ừ một tiếng.

Kỷ Thanh Nghiên bên kia tò mò hỏi: “Là kiểu người nào vậy? Tôi có gặp qua chưa?”

Hai tay tôi phát run, lại bắt đầu cảm thấy mình không thể cầm ống nghe nổi nữa.

Cố dằn nỗi đắng chát xuống, tôi tính đến chuyện bịa ra lời nói dối:”…Người đó mất rồi.”

“À, xin lỗi…”

“Do mắc bệnh.” Một khi một lời nói dối mở ra, tôi có thể tiện đà khéo léo đưa đẩy câu tiếp theo, “Không cần cảm thấy có lỗi đâu, chuyện này…cũng đâu thể làm gì được.”

Thanh Nghiên dừng lại một lát rồi hỏi: “Tôi có thể biết là kiểu người thế nào không?”

Mặc dù đang nói xạo nhưng cuộc trò chuyện này lại như moi tim gan tôi ra vậy, có lẽ là bởi đang đến gần chân tướng đến nỗi tôi không khống chế được hơi thở dần trở nên run rẩy của mình.

“Cậu ấy… Rất sáng sủa, rất nhiệt tình, có thể làm bất cứ chuyện gì vì tôi.” Nghĩ về Thanh Nghiên trước đây, mặc dù cậu ấy trẻ hơn tôi song cậu ấy luôn luôn đứng ở phía trước che chở tôi – tôi cố kiểm soát tốc độ nói của mình, cố gắng nói thật nhẹ nhàng, “Đương nhiên tôi cũng có thể.”

Đương nhiên tôi cũng có thể làm bất cứ chuyện gì vì cậu ấy.

“Chúng tôi…”

Tôi nắm chặt lấy bàn tay còn lại, tiếp tục nói: “Chúng tôi không đánh dấu nhau, nhưng vẫn sẽ yêu nhau, mãi đến tận…cuối cùng.”

“Vậy nên, cậu phải có kiên nhẫn.”

Sau khi bỏ điện thoại xuống, tôi ngẫm nghĩ một hồi xong vẫn quyết định tối nay về nhà.

Kết quả giải quyết xong một ít việc lẫn mấy thứ linh tinh để về nhà thì đã hơn nửa đêm.

Phỉ Phỉ không có nhà, cửa phòng Thanh Nghiên thì chưa đóng kín, trong phong im re, chắc cậu ấy đã ngủ rồi.

Tôi nhẹ nhàng đi đến định giúp cậu ấy đóng cửa lại.

Nhưng khi nương theo ánh sáng của phòng khách, thấy được khuôn mặt say ngủ vô tư như chưa trải sự đời của cậu ấy, đột nhiên không biết phải xót xa hay thương yêu đây, đủ loại cảm xúc phức tạp tràn ngập tâm trí tôi.

Tôi luôn cho rằng sự tự chủ của mình khá tốt.

Nhưng không biết đã là lần thứ mấy…Tôi phá lệ vì Thanh Nghiên nữa.

Tôi rón rén bước vào phòng của cậu ấy, đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên gương mặt đang chìm vào giấc ngủ của cậu ấy.

Hình như Thanh Nghiên cảm giác được, cậu ấy vừa nhúc nhích vừa khẽ rên làm tôi sợ hãi lùi lại mấy bước.

Thì ra cậu ấy chỉ trở mình thôi.

Tôi yên tâm, lúc ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp cậu ấy.



Tôi từng có một người yêu.

Cậu ấy mất rồi.

Trước khi cậu ấy ra đi, chúng tôi hãy đang yêu nhau rất thắm thiết, thật lòng chỉ muốn được ở cạnh nhau.

Mà người đó bây giờ chỉ là có khuôn mặt tương tự với người tôi từng thương ấy cùng với một vài thói quen tương tự mà thôi.

Quá trình tiếp nhận tin này có quá nhiều khó khăn, cả đau đớn và hụt hẫng, nhưng theo thời gian trôi có lẽ mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Chờ đến lúc trạng thái của cậu ấy ổn định hoàn toàn rồi, tôi cũng có thể vĩnh biệt cậu ấy, sau đó xây lên tấm bia mộ cho tình yêu đã chết của mình.

Cậu ấy đã có người mình thích, còn muốn bên nhau suốt quãng đời còn lại, người kia rất xứng đôi với cậu ấy, pheromone cũng vô cùng phù hợp.

Đến lúc đó cậu ấy có thể sống hết một đời này trong bình an.

Coi như không có sự tồn tại của tôi.

– Hết chương 10 –