8
Thoạt đầu tôi ngỡ mình nghe nhầm.
Kỷ Thanh Nghiễn, cắt bỏ tuyến thể Alpha mà em trân quý.
Sao thế được.
Không thể nào…
Tuy một năm không gặp, nhưng trong ấn tượng của tôi, em sẽ không tự ý làm thế, cắt bỏ một bộ phận quan trọng như vậy.
Em có biết con người bị cắt mất tuyến thể thì sẽ như nào chứ?
Cổ họng tôi khô khốc, tôi hỏi mẹ em:
– Cô có biết vì sao em ấy lại làm thế không ạ?
Mẹ em im một lúc, rồi trả lời:
– Nó nói, đây là cách điều trị. Cô không biết nó nghe từ đâu cái cách chẳng có đường lui này… nhưng mà nó cứ nhất quyết phải thế. Nó chỉ cần cùng Omega tương xứng với nó nhất đánh dấu lẫn nhau, các triệu chứng sẽ không xuất hiện nữa. Đây mới là cách ổn nhất! Cô nghĩ mãi, cảm thấy nó quyết định thế là do cháu rồi, nên cô muốn trao đổi thêm với cháu.
Tôi chớp mắt.
Khẽ thở dài.
Lại nữa à.
– Cháu từ chối ạ. Năm trước cháu đã nói rõ với em ấy rồi. Một năm nay cháu còn chẳng liên lạc gì với em ấy. Nếu cô không tin thì cô tự tra đi. Còn… Thanh, Kỷ Thanh Nghiễn… – tôi mím môi, lòng tôi dậy sóng, tôi hiếu kỳ nhiều chuyện song nhẹ giọng nói tiếp – Cháu không biết vì sao em ấy quyết định như vậy nữa. Dù sao cũng từng quen nhau, nếu được thì, cháu có thể thăm em ấy được không?
Tất nhiên mẹ em không ngờ thái độ của tôi lạnh nhạt đến vậy, mẹ kinh ngạc, lắp bắp đáp:
– Quan Nghị! Sao cháu có thể như thế… Thanh Nghiễn quý cháu thế mà!
Giây kế tiếp tôi còn khiến mẹ em kinh ngạc hơn nữa: tôi gác máy.
Nghĩ đến cảnh mẹ em ngây người cầm điện thoại, tức muốn hộc máu, tôi không nhịn được mà cười nhẹ.
Cười, bỗng nước mắt tôi rơi.
Thanh Nghiễn… em bị ngu à?
9
Mẹ em không gọi lại cho tôi nữa.
Vài ngày sau, mẹ em cho trợ lý của cô ấy chia sẻ địa chỉ bệnh viện mà em thực hiện phẫu thuật cho tôi.
Mẹ em hạ mình đến vậy ròi, tôi tự hỏi quan hệ mẹ – con của em ổn chứ, mà quan hệ mẹ – con của em thì có vấn đề gì nhỉ.
Đến tận lúc tôi chạy tới bệnh viện, đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ.
Lâu rồi. Đã thật lâu rồi tôi chưa gặp lại em.
Em cắt bỏ tuyến thể thật ư?
Vì sao lại chẳng giống như kiếp trước nữa…
Tôi đứng ngoài phòng bệnh, ngẩn người nhìn em đang ngủ say trên giường.
Sắc mặt em nhợt nhạt, dáng người em gầy đi nhiều. Mặt nạ dưỡng khí bao quanh mũi em, kim truyền dịch dưới lớp băng gạc trên tay em, quanh em chẳng còn vương… mùi hương tôi quen nữa.
Bấy nhiêu cũng đủ chứng mình, tuyến thể của em bị cắt bỏ thật rồi.
Sao em lại làm thế…
Hốc mắt tôi nóng lên, chẳng biết tự bao giờ, chân tôi từ từ bước, lại gần giường em nằm, chậm rãi ngồi bên cạnh.
Tôi không thể mường tượng nỗi đau khi cắt bỏ tuyến thể, nhưng theo báo đài đưa tin thì quá trình ấy đớn đau tột cùng.
Quan trọng hơn là: cắt bỏ tuyến thể Alpha thì không còn là Alpha nữa.
Mà trở thành… một người bình thường trong xã hội.
Có lẽ năng lượng từ ánh nhìn của tôi đến em nhiều quá, em khó chịu nhíu mày, rồi dần dần mở mắt.
– Anh Quan ơi…
Giọng em đứt quãng, tôi không nghe rõ em đang nói gì.
Dường như em cũng nhận ra giọng em khó nghe, em chật vật nở một nụ cười nhàn nhạt, tựa như đương lấp liếm điều gì.
“Em lại… mơ thấy anh Quan… không… không dậy nữa… em thật sự… xin lỗi anh…”
10
Sự thống khổ, sự áy náy trong đáy mắt em không hề giả, thậm chí nó nặng nề đến mức người ngoài nhìn cũng thấy tiêu cực theo em.
Tôi nhớ lại một năm trước, lúc tôi gặp em, em vừa phân hóa xong, thành một Alpha trẻ trung, năng động, rồi tôi nghĩ, không biết tương lai sẽ có bao nhiêu Omega tương xứng với pheromone của anh.
… một năm ngắn ngủi trôi qua, mọi thứ đổi thay.
Vì cớ gì, mà em lại đi một nước chẳng thể quay đầu như vậy?
Lòng tôi hoảng. Nghe em xin lỗi, cảm giác mơ hồ của tôi dần dần ngoi lên rõ ràng – ấy là một ý nghĩ khó tin. Tôi cảm thấy chỗ cổ tay ấy của mình bắt đầu đau đớn kịch liệt.
Kế đó, cả cánh tay tôi, thậm chí là cơ thể tôi, run rẩy không ngừng.
Mà câu nói tiếp theo của em khiến người tôi cứng đờ, thất thần hồi lâu.
Em nói, “Sao em lại… quên mất anh…”
Sao em lại quên mất anh.
Ý nghĩ khó tin kia chính là sự thật. Lời nói tiếc nuối cuối cùng của tôi ở kiếp trước chưa kịp cất lên đã nhẹ nhàng nuốt xuống, trong phút chốc nước mắt tôi tràn ra.
Tôi, vẫn luôn chờ câu này của em.
Rất nhiều mốc thời gian: lúc em giới thiệu Phi Phi ở phi trường, lúc em yêu thương Phi Phi, lúc em buồn phiền vì Phi Phi, lúc tôi khóc tôi an ủi em, lúc em chúc tôi tìm được người yêu tốt hơn, lúc em ngại ngùng phát hiện ra người tôi thích là em, lúc em đính hôn với Phi Phi…
Lúc… tôi biết mình mắc bệnh nan y, quyết định vĩnh biệt em.
– Thanh Nghiễn. – Tôi vất vả lấy lại giọng nói của mình, rồi với lấy tay em.
Em im một lúc, ánh mắt tỉnh táo dần. Em nói:
– Đúng là anh Quan rồi… Thì ra không phải em lại mơ, anh Quan đến thăm em rồi.
Hắn dừng một chút, do dự hỏi tôi:
– Nhưng sao anh Quan lại khóc?
11
Phải, tôi khóc òa, nước mắt lấm lem khắp mặt tôi.
Tôi hít sâu, rồi đánh trống lảng:
– Em tỉnh là tốt rồi. Anh… gọi bác sĩ đây.
– Khoan đã! – Em vội gọi tội lại, giọng em hơi lớn, có vẻ em nhận ra em thất thố, đàng hạ giọng – Em muốn nói chuyện với anh Quan.
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn em. Em cười khổ, giọng khàn khàn:
– Mẹ em cứ hỏi sao em phải làm thế… Em nghĩ, chắc đây là lý do mẹ em gọi anh đến đây nhỉ. Em đã dặn mẹ đừng quấy rầy anh rồi. Vậy nên, thay mặt mẹ em, em xin lỗi anh, anh Quan.
Tôi nắm tay mình lại.
– Không phải mẹ em gọi anh đến. Chính anh muốn thăm em thôi… – Tôi tự ép chính mình ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt em – Sao em lại muốn cắt bỏ tuyến thể của em?
Thật ra lòng tôi có một câu trả lời mơ hồ, nhưng… tôi vẫn không dám tin, tự cho đáp án ấy vớ vẩn.
Lần này, em im một lúc lâu.
– Em mơ, nghe buồn cười anh nhỉ. Trong giấc mơ ấy, em yêu anh Quan, mặc dù chúng mình đều là Alpha đó anh.
Em nói đến đây thì lại im.
Do lòng tôi đã dấy lên ý nghĩ khó tin kia rồi, những câu này của em lại chẳng át được câu “sao em lại quên mất anh” kia.
Chỉ là…
Tôi rủ mắt, hỏi dò:
– Sau đó?
– Sau đó… – giọng em hạ thấp – sau đó, em… đánh mất anh Quan.
Việc nói chuyện bỗng trở nên gian nan, em từ từ nâng tay, tự che mắt em lại.
Hốc mắt tôi đau nhói.
Tôi lại hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh, nhắc em:
– Anh gọi bác sĩ cho em nhé.
12
Thì ra em cũng đến từ bên trời kia.
Hay là, em chỉ mơ thấy chuyện bên trời kia thôi nhỉ.
Dù sao đi nữa, tôi rất biết ơn em, vì đã nói câu ấy.
“Sao em lại quên mất anh.”
Tựa như cái chết cô độc của mình bên trời kia, đã chẳng còn thê thảm, tiếc nuối đến vậy.
13
Lúc bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho em, tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ dõi theo.
Em vẫn còn trẻ, năng lực hồi sức ổn, thoạt trông hơi tái… nhưng chúng tôi đều hiểu, sau khi em mất đi tuyến thể thì em không thể tỏa ra mùi hương độc nhất của em được, cũng như… em không còn khả năng tạo ra đời sau, nối dõi tông đường.
Kể cả khi em có cấy thêm tuyến thể nhân tạo trong một tương lai nào đó.
Để chữa dứt điểm chứng pheromone hỗn loạn của em mà phải hy sinh nhiều đến thế. Thật… đáng ư…
Rõ ràng em có những phương án tốt hơn mà.
Lúc này em yếu ớt hắn, vừa tỉnh táo nói chuyện dăm câu, sau đó lại thiếp đi. Bác sĩ dặn tôi về chế độ ăn uống cũng như những lưu ý trong cuộc sống để hỗ trợ quá trình phục hồi rồi rời khỏi phòng bệnh. Căn phòng im ắng trở lại.
Hẳn mẹ em sẽ sớm đến đây thôi.
Tôi chẳng dám lại gần em, chỉ tự siết chặt tay mình, yên tĩnh nhìn em ngủ say.
Não tôi hỗn độn như cũ, tựa như trong não có một tệp băng ghi âm được cài đặt lặp lại nhiều lần, nội dung ghi âm được là câu nói ấy, lởn vởn trong đầu tôi như một câu thần chú, rồi một sự cố kỹ thuật xuất hiện, tệp ghi âm bị nhiễu, khiến tôi chẳng thể nghe thêm được.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, tôi bắt đầu nghi ngờ, rằng mình có nghe nhầm không.
Có lẽ nào… tôi quá muốn nghe câu ấy, nên tôi tự huyễn hoặc chăng?
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, bỗng tầm nhìn của tôi hội tụ nơi em, lòng tôi bồn chồn.
Tôi thấy đôi môi tái nhợt của em mấp máy, như muốn chứng mình điều gì…
Khẩu hình là: anh Quan ơi.
14
Tôi chạy trốn.
Não tôi tự phục hồi những chức năng bình thường, hoạt động ổn định như cũ, ý nghĩ ấy càng lúc càng rõ rệt, những thống khổ đời trước tràn lên, khiến tôi khó thở…
Tôi cứ ngỡ.
Tôi buông được.
Có điều…
Sao em lại nhớ ra vậy chứ, Thanh Nghiễn?
Nhớ hết rồi, mọi chuyện kiếp trước… nực cười đến mức nào?
15
Tôi trốn trong nhà, ổn định tâm trạng, đến những hoạt động trong câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng bị tôi gác hết lại, yên tĩnh mội tình.
Tôi nhớ lại, những tiếc nuối kiếp trước chỉ như một giấc mộng thoáng qua thôi. Chỉ là, những tổn thương hằn sâu trong trí nhớ tôi, những chấp niệm ấy bén rễ trong lòng tôi. Nếu đời tôi có thể bắt đầu lại một lần, tôi nên buông chúng đi.
Kể cả em.
Cứ buông vậy… sao?
16
Không ngờ chính em lại tìm đến tôi, thêm một lần nữa.
Lúc em gõ cửa, tôi vừa đặt cơm ngoài cho người ta giao đến nên tôi mở cửa theo quán tính.
… rồi tôi thấy Kỷ Thanh Nghiễn vừa tỉnh cách đây mấy ngày đang đứng trước mặt tôi.
Tôi quá hiểu em. Kể cả khi em đã cố ý chỉnh trang đầu tóc, mặc áo sơmi tinh tươm, cố ra vẻ khỏe mạnh vô cùng mà xuất hiện trước mặt tôi, thì vẫn mang gương mặt tái xanh cùng những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán…
Tôi thấy hết mà.
Chắc em cũng không nghĩ rằng tôi sẽ mở cửa lẹ như vậy, em vội rút cánh tay đang chống lên tường để cơ thể em không ngã quỵ xuống.
Chúng tôi nhìn nhau một lúc. Rồi miệng tôi khô khốc, cất lời:
– Sao… sao em lại đến đây?
Em mỉm cười, trên gương mặt tái xanh ấy, nụ cười của em khiến lòng tôi khó chịu, mắt em nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hừng hực, tràn đầy sức sống, trái ngược với dáng vẻ tiều tụy của em:
– Em muốn nói chuyện với anh Quan ạ.
Dưới ánh mắt ấy của em, tôi cúi đầu nhìn đất, nhường đường cho em:
– Vào đi.
Em chẳng khách sáo gì cả, vào cửa, thay dép, tự nhiên như ở nhà. Nếu nói lần gặp trước hơi miễn cưỡng nhau, thì lần gặp này em tính hết rồi, tựa như chặng đường về sau chẳng gì cản em được nữa.
… nếu không phải tận mắt thấy bước chân em loạng choạng, người em còn lảo đảo lúc mới vừa thay dép xong.
Tôi mím chặt môi, không dám nhìn em thêm.
Em ngồi xuống, tôi lặng lẽ đưa một tách trà cho em. Ngay lúc này, biểu cảm trên mặt em khẽ đổi… chắc em nhận ra tôi khách sáo với em quá.
Tôi cũng chỉ đang tự điều chỉnh tâm trạng của mình thôi.
Em đến đột xuất, mà suy nghĩ của tôi còn chưa sắp xếp xong. Trong trí nhớ của tôi, dựa trên những gì em nói hôm bữa, tôi đoán sương sương rằng hôm nay em muốn nói gì với tôi.
Em ngây người nhìn tách trà một lúc, rồi cất giọng khàn khàn, hỏi tôi:
– Anh Quan đang… độc thân ạ? Hiện tại em còn cơ hội nào không anh?
Câu mở đầu của em thẳng thắn quá, nằm ngoài suy đoán của tôi nên tôi khẽ cau mày.
Tôi còn chưa kịp trả lời em thì em vội nói chen:
– Lúc này anh Quan không cần trả lời em liền đâu ạ.
Em ngừng một chút, hít sâu một hơi, như quyết định xong xuôi, rồi lặng lẽ nhìn tôi.
… ánh mắt như cũ, bừng sáng.
Tôi khẽ hoảng.
– Em muốn kể anh nghe một mẩu chuyện cũ… – em mấp môi, tươi cười, tầm mắt hội tụ tại người tôi, tựa như xuyên qua làn da tôi, bao lấy trái tim tôi – mẩu chuyện cũ khi em mất anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu tiên mình chỉ đăng những gì mình vừa gõ xong. Kế tiếp là phiên bản cập nhật lần cuối nhé, tầm cuối tuần này là xong phiên ngoại “Cỗ máy thời gian rồi”. Đợi thôi!