Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

Chương 23: Ngoại truyện “Cỗ máy thời gian” [phần đầu]




1

Giả sử biết trước kết cục, rồi sống lại, bạn sẽ chọn lựa như nào?

Tôi nghĩ, nếu tôi biết trước, tôi sẽ thay đổi vài chuyện.

Sẽ bóp chết những chuyện bi thương, thống khổ, tuyệt vọng từ trong trứng nước.

Lúc tôi mở mắt, tiếng nước chảy bên tai tôi biến mất.

Cổ tay tôi trắng không tì vết, ngay cả những triệu chứng không khỏe… cũng biến mất.

Tôi nằm ngây người trên giường, nhìn trần nhà chằm chằm, mãi mới nhận ra tôi đang nằm trong kí túc xá đại học.

Sắc trời xám xịt, không rõ là hừng đông hay chạng vạng, đầu tôi đau như búa bổ, tôi ngồi dậy, nhìn bạn cùng phòng trên giường đối diện đang chơi trò chiến trường chém giết.

– Mấy giờ rồi? – Giọng tôi khản đặc, cổ họng đau đớn, tựa như lâu rồi tôi chẳng nói chuyện với ai.

Thấy bạn cùng phòng đeo tai nghe, chắc bạn không nghe tôi hỏi, tôi thở dài, xoay người, xuống giường, thấy điện thoại mình đang được sạc.

Chân vừa chạm đất, trọng tâm chao đảo, lưng tôi va vào thành giường… cơn đau tức thời nhắc tôi rằng tôi còn sống.

Nhìn ngày hiển thị trên màn hình điện thoại thì tôi nhớ…

Lúc này tôi còn chưa quen em.

2

Bạn cùng phòng gỡ tai nghe ra, quay đầu nhìn tôi:

– Quan Nghị dậy rồi à? Ăn gì không ông ơi? Gần đây ông chưa ăn gì nhể?

Nhớ không lầm thì tầm này là tầm tôi nghe tin em phân hóa thành Alpha, ngày nào tôi cũng buồn bực không vui, lại chẳng chịu ra ngoài.

Tôi đồng ý lời đề nghị của bạn cùng phòng:

– Ừ, ông chọn món đi.

Có vẻ thái độ của tôi nhạt nhòa quá đỗi, bạn cùng phòng kinh ngạc, nhìn tôi một hồi:

– Tâm trạng ông khá lên rồi nhể? Mấy hôm trước làm tôi sợ chết khiếp…

– Tôi không sao mà.

Năm đó bạn cùng phòng đại học này cũng tốt với tôi, tôi cũng tốt với bạn. Chỉ là sau khi tôi quen em, tôi ưu tiên em hơn cả. Hình như em cũng không thích bạn cùng phòng của tôi lắm, nên tôi lẳng lặng xa cách bạn.

Cảm giác hoài niệm này lâu rồi không thấy, tôi nói với bạn:

– Đợi xíu đi… Rồi cho tôi chơi game với?

Người bạn cùng phòng thần kinh thép lắm, bạn ân cần chăm sóc tôi, vui vẻ đáp:

– Được đấy, ăn xong rồi chơi ha!

3

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Cuộc điện thoại từ nhà em đến đúng lịch.

Đến tận hôm nay tôi vẫn nhớ như in nội dung cuộc gọi ấy, rằng mẹ em lạnh giọng nhắc nhở, em không liên lạc được với tôi nên bắt đầu nóng vội, còn tôi chật vật thất thố…

Mọi chuyện như mới xảy ra vào hôm qua thôi.

Tôi nghĩ, trở lại một kiếp, việc tôi có thể làm – hẳn là thay đổi cách đời mình kết thúc nhỉ.

Tôi vẫn yêu em, nhưng tôi không muốn mình sống thảm đến vậy thêm lần nào nữa.

Tôi nhận cuộc gọi, mẹ em bảo tôi, rằng em muốn nói chuyện với tôi.

Như cũ, mẹ em nhắc khéo, rằng em thành Alpha rồi, mong tôi ý tứ một chút.

Tôi bình tĩnh trả lời mẹ em: “Dạ.”

Kế đó, tôi nghe thấy giọng em gọi tôi: “Anh… anh Quan…”

Giọng điệu lại không giống ấn tượng của tôi lắm, thanh âm run nhẹ, tựa như em không dám tin, lại giống như em vừa tìm được báu vật em từng đánh mất vậy.

Tôi nhíu mày, tự nghi ngờ bản thân, chắc mình nghĩ nhiều rồi.

Tôi nói:

– Nghe nói em phân hóa thành Alpha, tốt quá rồi. Chúc em sớm tìm được Omega của riêng em nhé.

Hiện bác sĩ Mộ đang làm việc cho nhà em.

Sau đó Mộ Phi sẽ sớm xuất hiện thôi.

Tôi chỉ cần kiên định hơn một chút, chuyện xưa của họ đến, mà không cần sự góp mặt của tôi.

Giờ tôi chỉ cần làm… bạn xã giao của em là được.

4

Sau khi gác máy, tôi tự hỏi mình nên tránh em thật sự như nào giờ.

Kiếp trước thì, mặt ngoài tránh né, nội tâm lại khao khát lại gần em. Tôi cũng cảm thấy… em trẻ tuổi sung sức đến thế, lâu không thấy tôi thì sẽ chủ động tìm tôi thôi.

Tôi tính toán…

Nếu… thế thì đoạn quan hệ hoang đường kia không xảy ra thì tốt rồi.

Tình yêu say đắm thuở thanh xuân luôn khiến con người ta nhớ mãi.

Lúc còn nhỏ chúng tôi ỷ lại vào nhau nhiều quá, thế nên sau khi phân hóa em mới cố chấp… giờ tôi không gặp em nữa thì em cũng sẽ tìm được người em thương, có thể là Phi Phi, cũng có thể là người khác.

Tôi cũng có thể tìm được người tôi thương nữa.

Tôi bắt đầu ra ngoài tham gia hoạt động nhiều hơn, về sau còn đăng kí vào câu lạc bộ nhiếp ảnh nữa.

À, quên nói, thật ra kiếp trước tôi cũng có một niềm đam mê, tuy sau này phải trì hoãn niềm đam mê ấy vì đủ thứ chuyện nhưng giờ tiếp tục đam mê cũng… không quá khó đi.

Sau khi tham gia câu lạc bộ, tôi quen thêm nhiều người. Tôi không có nhiều kiến thức về mảng này như những thành viên khác, thậm chí tôi còn nhờ đàn em vào nghề sớm hơn tôi cố vấn về việc sắm sửa thiết bị hoặc kĩ thuật chụp một chút, nhiều hôm sinh hoạt câu lạc bộ đến khuya.

Tôi vẫn sợ em lại đến kí túc xá tìm tôi. Tôi đăng kí chạy chương trình ngoài trường, thường xuyên ra ngoài hoạt động.

Chủ nhiệm câu lạc bộ nhiếp ảnh là một anh Omega có khiếu thường thức nghệ thuật. Lần đầu gặp nhau, anh tận tình cho tôi xem bộ ảnh gần nhất của anh, chủ đề “Cộng sinh”.

Thoạt trông tiện tay chụp đầu đường xó chợ, thế nhưng mỗi góc chụp, mỗi sắc thái đều được anh chắt lọc tỉ mỉ… dẫu là một khối mây trời trắng xám vẫn toát lên vẻ đẹp độc đáo.

Tôi nghiêm túc xem mấy bức ảnh, phát biểu cảm nghĩ, nói anh rằng tôi thấy ảnh thật tuyệt, nhìn qua cũng thấy những nét đặc sắc riêng.

Anh vui lắm:

– Phải. Tôi muốn mang lại cảm giác ấn tượng từng quen đến cho mọi người – cảm giác kiểu mỗi lần bước qua một nơi mình lại có cảm nhận khang khác ấy. Tác phẩm về cảm nhận đồng nhất nhàm quá rồi.

Tôi đồng ý.

Chúng tôi trò chuyện hồi lâu, về sau thành bạn bè của nhau.

5

Cuộc sống tôi bận bịu hơn hẳn, mà cái bận này khác hoàn toàn với cái bận kiếp trước của tôi – cái bận này tuy nhiều việc nhưng tôi hài lòng.

Em vẫn mò tới tận chỗ tôi.

Chẳng biết em nghe từ đâu chuyện tôi tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh nữa, em đứng đợi trước phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Lúc ấy tôi với chủ nhiệm vừa rửa những bức ảnh mới, vừa rời phòng sinh hoạt là chạm mắt em.

Thoạt trông em mệt lắm, vẻ mặt tái xanh, trông khác hẳn cậu trai trước khi phân hóa mà lâu rồi tôi chưa gặp lại.

Nụ cười tươi của tôi tắt dần, ảo giác kiếp trước dấy lên khiến tôi đau thấu trời, em mới níu tay tôi thôi mà tôi thấy đớn lắm rồi.



Ánh mắt em lướt quanh chủ nhiệm vài cái, rồi khó khăn mở lời:

– Anh… anh Quan ơi…

Tôi khẽ hoảng.

Tay anh chủ nhiệm đang quàng trên vai tôi, nhìn dáng vẻ này của em, tôi sốt ruột.

Chủ nhiệm vội chỉnh ảnh, nháy mắt một cái rồi đi về phía trước, phóng khoáng:

– Tiểu Nghị bận gì thì bận đi, sau này nhớ mời anh bữa cơm là được. Rồi mình sẽ trao đổi thêm về tụi nhỏ nhé em.

Anh rất thích gọi tác phẩm của anh là “tụi nhỏ”, kiểu nói chuyện trước giờ của anh cũng chẳng đâu vào đâu sất.

Tôi cười, nén lại những cảm xúc kia dưới đáy lòng, trả lời anh:

– Ok anh.

Không biết có phải tôi lại gặp ảo giác hay không, tôi thấy mặt em trầm xuống, chân tôi lùi một bước về sau, đầu nghĩ… mình đang đứng giữa hành lang có người qua kẻ lại, em cũng không thể chiếm lấy tôi liền ha.

Tác giả có lời muốn nói:

Thấy có bạn đu truyện từ bài review trên weibo tới tận phiên ngoại này luôn? ❤️