Vĩnh Biệt Em - Hựu Lam

Chương 20: Ngoại truyện “… vẫn…”




Đi du lịch tình nhân với Phi Phi không hề ngọt ngào như cậu nghĩ.

Tuổi cậu ngang tuổi em ấy, nhưng mà tính cách của em ấy còn quá ngây ngô. Nếu không phải pheromone của em quá xứng với cậu thì cậu thấy quan hệ giữa cậu và em giống anh em bạn bè hơn là người yêu của nhau.

Người yêu của nhau sẽ như nào nhỉ?

Trước khi đi, tự dưng phát hiện anh thích cậu khiến cậu thất thần, đi du lịch tình nhân với người yêu mà mắt kiểm tra điện thoại cả trăm lần. Mỗi khi đến một nơi nào có cảnh đẹp với em, cậu đều chụp ảnh lại rồi tiện tay chia sẻ với anh, thậm chí lúc vào quầy bán quà lưu niệm, cậu cũng nhớ đến anh… Kế đó là mua vài món cho anh.

Chắc anh chưa đi đâu nhỉ.

Bỗng não cậu bật ra dòng suy nghĩ vớ vẩn này.

Nếu người ở bên cậu không phải là Phi Phi, mà là Quan Nghị thì…

Vừa nghĩ thế thôi mà mặt cậu đỏ lựng.

Thật vớ vẩn.

Cả cậu lẫn anh đều là Alpha mà.

Lý trí cậu rạch ròi: Alpha phải ở bên Omega, chứ làm gì có chuyện hai Alpha ở bên nhau.

Ngực cậu nhói, cậu lắc đầu, không nghĩ nữa.

Ấy thế mà lúc sau, hễ thấy mấy món quà nhỏ nom xinh xinh, khiến lòng người thoải mái, cậu đều mua tặng anh.

Vì cậu thấy, đời anh khá đơn giản…

Mẹ cậu lại gọi điện cho cậu, hỏi chuyến du lịch tình nhân của cậu sao rồi, mẹ còn nhắc khéo rằng cậu mau đính hôn với Phi Phi đi.

Thật ra mẹ cậu đã muốn cậu đính hôn với em ấy từ sớm rồi.

Cậu thấy quá vội, em lại không muốn.

– Nếu vừa quen nhau mà kết hôn luôn, thì Phi Phi như túi thuốc di động bên con – chứ không phải là một con người độc lập nữa. – Lúc đó, cậu trả lời mẹ như thế.

Thật ra, cậu hiểu ý mẹ cậu mà. Do pheromone của em ấy xứng với cậu, nếu cậu và em ấy thành kết, chứng pheromone hỗn loạn kia sẽ biến mất.

Có điều, kể từ khi cậu biết cậu bị mất trí nhớ, mọi thứ với cậu quá mơ hồ, cũng không ngờ cậu đã quyết định mọi chuyện của mình chóng vánh đến vậy.

Hơn nữa…

Cậu nhạy bén nhận ra rằng kể từ khi cậu sống chung với Quan Nghị, tình trạng pheromone ổn định một cách phi thường. Nhớ lúc trước, kể cả khi có Phi Phi ở bên, thi thoảng chứng bệnh của cậu vẫn xuất hiện, giờ đỡ nhiều rồi. Thế nên, cậu không rõ tình trạng pheromone hỗn loạn của cậu thuyên giảm, ấy là nhờ Quan Nghị, hay nhờ Phi Phi nữa?

Hay là đều nhờ có cả hai người họ?

Cậu không nói cái “nhận ra” này cho mẹ cậu làm gì, vì thái độ của mẹ với anh lạ lắm. Nếu mẹ quý anh, sao mẹ thường tránh giao lưu với anh? Nếu mẹ ghét anh, sao mẹ lại ân cần khuyên cậu rủ anh về sống chung?

Cậu còn nghĩ, sau khi cậu đi du lịch tình nhân với em ấy rồi, quan hệ cứng nhắc giữa cậu với anh sẽ bớt lại.

Kết quả: không hề.

Lần đầu gặp lại nhau sau khi cậu đi du lịch về, cậu còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh cũng là Alpha, y như cậu.

Thế mà anh thích cậu…

Lạ thật. Nào có Alpha lại thích một Alpha khác bao giờ chứ.

Nhân lúc anh ngẩn người, cậu lén nhìn anh.

Anh lại gầy đi, như lần trước cậu thấy anh vậy…

Cậu cau mày, chần chừ muốn nhắc anh tự chăm sóc bản thân anh cho tốt mà chưa biết nên nhắc thế nào cho uyển chuyển, bỗng anh hỏi cậu:

– Em với Phi Phi ổn chứ?

Cậu khựng lại, ngẩng đầu, nhìn mặt anh. Vẻ mặt anh bình thản, giống như hỏi han xã giao “em khỏe không?” thôi.

Cậu ngoan ngoãn trả lời anh, rằng cậu sắp đính hôn với em ấy rồi.

Kế đó, lòng cậu mơ hồ về tình trạng giữa cậu với anh trong tương lai lẫn quá khứ, cậu chìm vào thế giới riêng của cậu, không chú ý được cậu đang cho anh một khoảng lặng dài.



Bác sĩ Mộ dẫn theo Phi Phi đến nhà cậu, kiểm tra sức khỏe cho cậu.

Phi Phi nhai kẹo cao su, đứng kế bên, nhìn một lúc, rồi thấy chán. Em nói, em ra phòng khách chơi game đây.

Em ấy ra ngoài, trong phòng chỉ còn cậu và bác sĩ Mộ.

Bác sĩ Mộ lấy máu của cậu, đồng thời do dự mở lời:

– Nghe nói, dạo này tình trạng pheromone của cậu ổn định rồi.

Mặc dù cậu không rõ vì sao bác sĩ lại do dự, nhưng vẫn lịch sự ứng lời:

– Đúng là không có dấu hiệu phát bệnh gì.

Bác sĩ Mộ thở phào nhẹ nhõm.

– Tốt quá. – Bác sĩ nghĩ một lúc, rồi nói tiếp – Mẹ cậu nhắc chuyện đính hôn với tôi, tôi thấy… cậu khá hợp với em tôi, vì pheromone của hai người xứng nhau lắm, 90% lận mà… Độ tương xứng Alpha – Omega để kết đôi ở mức này đã ít thấy rồi, lại còn đảm bảo chất lượng gen đời sau nữa.

Nhà họ Mộ hiện tại chỉ có em ấy là Omega thôi, bác sĩ Mộ với mẹ cậu nóng lòng muốn em với cậu thành kết nhanh chóng.

Cậu cụp mắt, cười nhạt, hỏi:

– Chẳng lẽ đời sau của tôi… không được truyền chứng pheromone hỗn loạn này à?

Bác sĩ Mộ bật cười, ra vẻ suy nghĩ rất nhiều:

– Sẽ không. Theo kết quả đo lường trước mắt, chỉ cần cậu và em tôi đánh dấu lẫn nhau xong, chứng bệnh cậu biến mất hoàn toàn, tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến đời sau hết.

Chợt, bác sĩ Mộ dừng một chút, rồi nói tiếp:

– Mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Cậu hơi hoảng.

Rõ ràng lúc trước đo lường, kiểm tra, bác sĩ Mộ có nói, kể cả khi cậu và em ấy đánh dấu lẫn nhau xong, con của cậu với em vẫn có thể mắc chứng pheromone hỗn loạn này mà.

Lúc này, giọng điệu bác sĩ khẳng định “không sao” một cách trôi chảy.

Có điều, nghi thì nghi thôi…

Có một bàn cân đặt sẵn trong lòng cậu rồi.

Phía bên trái là quá khứ hư ảo mà cậu đang quên.

Về bên phải có ba người, trọng lượng không hề thấp bé: mẹ cậu, bác sĩ Mộ, Phi Phi.

Cậu tự xua đi mớ suy nghĩ khiến chính cậu hoang mang, cậu nghĩ, quyết định này cũng ổn mà.

Quá trình cầu hôn với em còn thuận lợi hơn cậu tưởng nữa.

Cậu làm thủ tục, trao nhẫn đính hôn, kế là cầu hôn… từng phần đều tốn nhiều công nhiều sức, nhưng cậu chẳng cần nghĩ nhiều – đại não cậu tự bật tất tần tật về các ý tưởng về lễ, giống như… cậu đã sớm chuẩn bị cầu hôn với ai rồi.

Phi Phi thích lãng mạn. Sau khi thấy kế hoạch làm đám cưới tỉ mỉ của cậu, em vui vẻ nhảy cẫng hét lớn “em đồng ý” – chính lúc ấy mắt cậu va vào vẻ mặt cười hớn hở như trẻ con của em, cậu chợt thấy phấn chấn hơn hẳn, vì mấy ngày nay chuẩn bị các thứ theo quán tính cả.

Cậu cho rằng hết thảy những trạng thái lúc gần đây của cậu là khủng hoảng tiền hôn nhân.

Chờ chuyện lớn của đời người này kết thúc, cậu thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa hoàn thành sứ mệnh gì vĩ đại lắm vậy.

Người đầu tiên cậu muốn báo tin mừng này nhất – không phải mẹ cậu, cũng không phải bác sĩ Mộ.

Mà là anh, Quan Nghị.

Lúc đó cậu cảm thấy thả lỏng lắm, đến mức cậu quên mất một chuyện quan trọng vô cùng:

Anh thích cậu.

Đêm ấy, anh nói với cậu rằng anh quyết định dọn khỏi nhà cậu.

Giọng điệu của anh điềm đạm, như thường lệ.

Cậu mới nhận ra “tin mừng” cậu báo anh trong hôm nay, nó tàn khốc với anh đến nhường nào.

Bỗng cậu hoảng, cậu bực, cậu lo âu, cậu bất an, chứng bệnh lâu rồi không xuất hiện nay tái phát: đầu cậu đau dữ dội, pheromone tỏa mất kiểm soát, dường như cậu sắp trở nên hung bạo, phá phách.

Kế đó, cậu cảm nhận rõ rệt, rằng cậu thấy ánh mắt dạt dào tình thương của anh khiến cậu bình tĩnh lại.

Ánh mắt ấy thâm tình quá đỗi, rồi tay anh chạm vào má cậu, khoảnh khắc tiếp xúc ngoài da ấy làm tim cậu đạp nhanh trong vô thức…

Anh hỏi cậu, sao cậu lại thích Phi Phi.

Cậu mơ màng trả lời anh theo quán tính.

Vì Phi Phi là Omega hợp tôi nhất.

Không thì sao? Cậu và anh? Cả hai đều là Alpha mà, không thể có con, không được đón nhận. Anh… đang nghĩ gì vậy chứ?

Chỉ là, cậu thấy vẻ mặt anh tái đi sau khi nghe câu trả lời của cậu, ánh mắt nhạt dần.

Cậu ngoảnh mặt nhìn chỗ khác, chẳng dám nhìn anh thêm.

Anh hít một hơi thật sâu, ôm cậu một cái.

Dường như thân thể cậu sớm quen với hơi ấm nơi anh, ma xui quỷ khiến tay câu vòng qua người anh, chợt thấy áo mình ươn ướt, cậu cứng đờ, thu tay lại.

Anh, đang khóc…

Bỗng dưng anh khóc.

Có vẻ lòng cậu không thể chịu đựng cảnh anh khóc – lòng đau như cắt. Nước mắt anh rơi, nhưng miệng anh chẳng phát ra thanh âm nào cả. Cậu không biết cậu nên làm gì, chỉ có thể ngây người đứng im, chờ anh lấy lại tinh thần, tự lau nước mắt, rồi cười với cậu, chân thành chúc cậu hạnh phúc bên Phi Phi.

Lòng cậu trống rỗng, cậu kiềm nén khao khát ôm lấy anh đang sục sôi trong lòng, lý trí cậu cố nhắc cậu tỉnh táo lại, rằng hôm nay cậu vừa có một người bạn đời Omega hợp với cậu hơn bao giờ hết.

Chỉ là… sao cậu lại đau lòng đến thế?

Đại não cậu không thể vận hành thêm, để mặc lòng quặn từng cơn, yết hầu cứng đờ, ngăn cản mọi thanh âm lọt khỏi miệng cậu cũng như chặn mọi hành động của cậu.

Để rồi, cậu trơ mắt nhìn anh rời khỏi nhà cậu, anh còn chẳng buồn nói câu “hẹn gặp lại” với cậu.

Anh đi rồi.

Cậu không tìm nổi một cái cớ gì, để níu kéo anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Còn tiếp.