Tôi cố gắng không nhớ lại quá khứ ngọt ngào.
Sâu thẳm trong tôi vẫn ý thức được, rằng em ấy tồn tại, em ấy đáng được tôi khắc vào tâm khảm.
Chỉ là đoạn hồi ức ấy chỉ còn mỗi mình tôi gặm nhấm, nên tôi mới đau khổ, giống như tôi bị vứt lại giữa chốn hoang vu quạnh quẽ, không còn chút hy vọng nào cả.
Tôi bắt đầu nghĩ về chuyện đó theo hướng tích cực hơn…
Ngay từ lúc đầu, một đoạn tình tuyệt vọng.
Tôi thầm thương người, thời gian tính bằng năm.
Đến tận bây giờ, người cần tôi để sống.
Nhân danh tình yêu, nghe cũng hơi gượng gạo.
Nhưng người cần tôi, chỉ thế thôi là đủ.
Thanh Nghiễn và Phi Phi vẫn như bao người trẻ tuổi khác, gắn bó keo sơn mãi chẳng rời. Chỉ là sau đêm nọ trò chuyện với tôi, hình như em tin tưởng tôi nhiều hơn nên em thường giới thiệu các tác phẩm mới của em với tôi, hoặc là tâm sự chuyện tình cảm với tôi.
Dần dà, tâm trạng tôi ổn định lại, tôi có thể thoải mái giao lưu với em.
– Ngày nào Phi Phi cũng ồn ào muốn đi nước ngoài chơi. Tôi định dắt em ấy đến… nước mà lúc trước anh đi đó. Chẳng rõ vì sao, tiềm thức tôi cứ thúc giục tôi phải đến đó. – Em lải nhải với tôi – Anh có gợi ý chúng tôi nên đến nơi nào vui chơi không? Alo, Quan Nghị?
Nghe tên mình bị réo, tôi sực tỉnh.
Tính ra thì tôi và em còn chưa đi du lịch xa với nhau bao giờ… lúc đó tôi thường ở trường, trường tôi cách nhà cũng đủ xa, thêm nhiều lý do khác nữa, chúng tôi còn muốn giấu mẹ em nữa nên chúng tôi chỉ đi quanh quẩn trong thành phố này, cỡ hai ngày là kết thúc chuyến du lịch rồi.
Chúng tôi cũng từng lên kế hoạch rằng mình sẽ đến nước nào.
Ngắm cực quang, ngó sa mặc, tham quan các công trình kiến trúc cổ…
Chỉ là hiện tại, vị trí của tôi có người khác thế vào rồi.
Lòng ngực tôi đau nhói, tôi muốn rít một điếu cho qua nỗi sầu. Sự thay đổi lớn lao nhất giữa tôi-trước-khi-ra-nước-ngoài và tôi-sau-khi-về-nước là chứng nghiện hút thuốc hiện hữu trong tôi, lại còn nghiện nặng – nhờ nicotine, đại não tôi có vài giây ngắn ngủi để trống rỗng, mọi phiền muộn trôi hết ra theo làn khói độc hại kia.
Trước giờ em vẫn luôn ghét mùi thuốc lá. Nếu em biết chuyện, em sẽ mắng tôi, thậm chí em sẽ mắng rất to để tôi bỏ thuốc.
Tiếc là em không mắng.
Tay tôi chạm hộp thuốc, lịch sự hỏi ý em:
– Có phiền không, nếu anh hút một điếu?
Em hơi cau mày, môi mấp máy, như muốn nói lại thôi, rồi chẳng dám vì sợ thất lễ, đành lắc đầu.
– Hút thuốc… không tốt đâu. – Em do dự nói ra.
Tôi khẽ nhắm mắt, từ bỏ ý định.
– Trước đây anh chỉ lo làm việc thôi, – tôi bình thản giải thích – kể cả cuối tuần, nên anh cũng chẳng biết nên gợi ý gì nữa.
Em ngạc nhiên:
– Thật hả? Anh ra nước ngoài hơn hai năm mà chẳng đi du lịch bao giờ?
– Ừ. – Tôi thật sự rất muốn hút một điếu song lại nỗ lực kiềm cơn nghiện thuốc lại, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chia sẻ thêm – Lúc đó anh chỉ muốn về nước thật lẹ thôi.
Em im một lúc, rồi bá vai tôi. Chắc em nghĩ tôi đang nhắc đến việc người yêu quá cố của tôi, tuy em không biết nhiều nhưng em vẫn lịch sự kết thúc chủ đề trò chuyện này – em bảo em đi làm bài tập tiếp đây.
Em vẫn luôn chu đáo như vậy, chỉ là không biết tự khi nào em đã biết chăm sóc cậu ấy nữa.
Mặc dù trước kia chúng tôi đi những chuyến du lịch ngắn với nhau, nhưng người lên kế hoạch cho cả chuyến đi là tôi, vì em thích hưởng thụ chuyến đi theo cách tôi đã sắp xếp sẵn hơn.
Nói thì nghe có vẻ em không tốt mấy nhỉ, nhưng tôi cũng thích sự hưởng thụ ấy của em.
Có điều nhìn em thay đổi, tôi chỉ biết thở dài mà thôi.
– À, Quan Nghị này, – chợt em quay đầu về phía tôi, nói – gần đây… anh gầy đi nhiều.
Tôi ỡm ờ:
– Dạo này nhiều việc quá.
Sau khi em về phòng em, tôi rút một điếu ra, châm lửa, rít thuốc, nhả khói.
Tôi hơi vội vã, nên lực hút lớn, tôi ho sặc sụa. Tôi vừa che miệng, vừa đóng cửa phòng mình lại, tránh để em nghe thấy.
Rồi tôi khựng lại, buông bàn tay che miệng ra, thấy mảng máu trong lòng bàn tay như tôi đoán.
Dạo này thân thể tôi không khỏe lắm thật.
Tôi thấy tức ngực, đau đầu, hụt chân, thỉnh thoảng còn ho ra máu. Chưa kể các triệu chứng ngày một nghiêm trọng, không rõ là tôi bệnh thật rồi hay căng thẳng đến viêm do áp lực công việc nữa.
Lúc còn ở nước ngoài, tôi có từng bị như này một lần.
Tôi tưởng mình bệnh rồi, sợ Thanh Nghiễn trong nước đang lo lắng cho mình, tôi vội vàng đến viện khám, kết quả là bị viêm.
Không hẳn là bị viêm thì sẽ không chăm sóc sức khỏe cẩn thận. Hồi ở nước ngoài tốn thời gian trị viêm quá, nên sau đó tôi thấy triệu chứng tương tự thì tự tìm chút thuốc uống cho qua là xong, gì căng.
Việc khám chữa bệnh trong nước chắc tiện lợi hơn nước ngoài nhiều. Với lại, bệnh trạng lần này kéo hơi dài, tôi quyết định xếp lịch đi khám liền.
…
Dạo này, Thanh Nghiễn ít khi phát bệnh.
Gần như là không còn phát bệnh nữa.
Em nói với tôi, gần đây em đã đánh dấu Phi Phi tạm thời rồi.
Hình như là hai người họ đi chơi, thêm tí cồn, mơ màng hấp dẫn nhau.
Nghe bảo Phi Phi không vui lắm, mấy ngày rồi chẳng để ý Thanh Nghiễn. Thanh Nghiễn tự trách bản thân, em cảm thấy khả năng tự kiềm chế của em không tốt, em chân thành xin lỗi với tặng quà bồi thường cậu rất nhiều, rồi em và cậu lại hòa hợp như trước.
Tôi nghĩ đánh dấu tạm thời giúp tình trạng pheromone của em ổn định rồi, nên là, nếu em đánh dấu cậu hoàn toàn thì em chẳng cần tôi nữa.
Tôi phát ngốc, ngồi ngây người trên giường một lúc, rồi mở vali của mình ra, nhìn bức họa màu biển giấu dưới đáy vali, lồng ngực thắt lại, mắt tôi quét đến gương mặt u ám trong bức chân dung ấy, cơn đau ngực dịu đi một chút.
Nếu, em không còn cần tôi nữa…
Tôi nên vui mới phải, vì em khỏi hẳn rồi.
Có điều, giờ ai chữa tôi đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Thời gian sắp hết rồi, nghĩa là sắp đến hồi kết á.
(Tái bút: Đánh dấu tạm thời chỉ là một lần cắn nhẹ vào tuyến thể sau gáy nha, đây – không – phải – là – đáng – dấu – vĩnh – viễn)