3 ngày sau, Bão đã chuẩn bị ổn định mọi thứ để lên đường, vì đi mua một số thứ vật dụng thiết yếu nên cũng mất kha khá thời gian, cộng với Bão cũng đợi cho hai lão đệ tử làm cho xong mấy bộ phận của động cơ phản lực. Bước ra khỏi cửa phòng, khép lại mà không cần khóa, nhà cũng chả có gì để trộm, cũng đỡ mua ổ khóa a, hít một hơi thật sâu, một cảm giác khoan khoái dâng tràn, Bão đã sẳn sàng cho một chuyến phiêu lưu mới, mỗi lần có cái cảm giác này hắn cảm thấy hưng phấn lắm, đôi chân như nhẹ bẩng bước đi.
“Lộc cộc, lộc cộc….”
Tiếng vó tê ngưu chạy đều đều vang lên, đít lại được ê ẩm một trận nữa, mới vài ngày mà phải ngồi xe 2 chuyến đúng là cực hình mà, 2 tiếng sau, Bão đã đứng trước cái cửa tiệm cũ kỹ hôm nọ, vẫn chưa được sửa sang gì khác, có lẽ hai anh em Cam Tai, Cam Tiên còn bận bịu làm mấy thứ mà Bão giao cho, bước vào trong tiệm, qua con hẻm chật chội vòng ra lò rèn phía sau, tiếng đinh đong vẫn đều dều vang lên, rõ ràng là bên trong vẫn có người làm, Bão cũng cảm thấy có chút tội lỗi, không ngờ việc mình giao có vẻ khó khăn đến vậy, mất thời gian lâu như vậy vẫn chưa xong.
Bão vừa bước vào trong, mùi mồ hôi sộc vào mũi, hai thân ảnh một đan quyết, một vung búa đập, linh lực xoáy cuồng, cực kỳ thuần thục, rõ ràng là 2 người quá có kinh nghiệm trong việc này. Từng dòng kim loại đỏ, từng miếng vụn thép nhẹ nhàng văng ra, nhuần nhuyễn không chút sai sót, vừa liếc qua bên cạnh xem thử những chi tiết mình giao đã làm xong chưa thì thầm giật mình, trên chiếc bàn gỗ bên kia đễ gọn gàng các chi tiết Bão giao, cực kỳ sạch sẽ, tinh xảo, không những thế còn được làm bằng chính công thức làm dao hôm bữa, không ngờ hai người này có thể thanh thục công thức chế tạo đó nhanh như vậy, không làm phiền hai người trong mẻ rèn, vì Bão biết không như rèn ở thế giưới cũ, mà rèn ở đây còn dùng cả linh lực, cả thủ quyết, cho nên chỉ một chút gián đoạn cũng có thể làm hư cả mẻ rèn.
Bước đến chiếc bàn gỗ nhỏ, các chỉ tiết Bão giao làm cũng không to lắm, Bão chỉ tính toán dùng đủ cho 2 động cơ, to chỉ cỡ 2 quả dừa thôi, dù sao cũng mang trên người, to quá thì không ổn, nhỏ quá thì sợ bản thân không đủ kỹ thuật để làm, tay nhẹ sờ lên bề mặt mấy thứ này làm Bão sửng sốt, không chỉ đơn giản là kim loại a, không chỉ là cái công thức chế tạo ba ngày trước, mà trên bề mặt còn có trận văn lườn lờ, đây là gì a,
-“Cam Tai, Cam Tiên bái kiến sư phụ, người không biết thứ đó cũng bình thường thôi, đây cũng là tại vì sau khi sư phụ về, chúng ta đêm hôm đêm trắng nghiên cứu bên trong trong cấu trúc thép mới này, mới nhận ra các vân kim loại này không hề tầm thường, nó có tính chất giống như kinh mạch trên cơ thể người vậy, thậm chí nói nó là kinh mạch của vũ khí vậy, mà khi gia cố thêm trận văn linh lực, sức bền của vật liệu tăng lên rất nhiều, thậm chí ta dự đoán nếu có đủ trình độ về trận đạo, trận văn thạm chí có thể tạo nên một sức mạnh riêng cho vũ khí nữa, tất cả đều do su phụ trao cho chúng ta công thức chế tạo mới này, chúng ta vô cùng cảm tạ”
Nói xong hai anh em lại ôm quyền cúi đầu trước Bão với hết lòng tôn kính, về phần Bão, hắn càng là bất ngờ không thôi, tùy tiện nói ra một chút kiến thức thế kỷ 21 lại có tác dụng lớn như vậy, đúng là chó ngáp phải ruồi mà, thế này Bão lại càng sâu sắc tác dụng của khoa học kỹ thuật to lớn tới mức nào, và đương nhiên là thế mạnh duy nhất của hắn khi đến thế giới này rồi.
Chưa hết, Bão nhìn ra phía sau còn thấy vài thứ vũ khí có vân kim loại, có lẽ là loại được hai người này làm ra để buôn bán, vì mật độ các đường vân rất thưa, cả với không hề có gia cố đạo văn chút nào, dùng để buôn bán rất thích hợp rồi, không ngờ hai người này lại có thể làm nhanh như thế, vừa làm xong cho mình, đã lại làm ra một số vũ khí này, cũng là quá nhanh a.
-“vậy cảm ơn hai người nhé, chuyện ở nhà mở tiệm giao cho 2 người cùng lão bản, ta phải đi Trường Sơn một chuyến tìm hắc linh thạch, mong ngày ta trở về cái tiệm này ngày càng khang trang”
Cam Tiến lên tiếng:
-“Sự phụ yên tâm, chúng ta sẽ không không làm người thất vọng, về hắc linh thạch nó có hình dáng giống các loại thường, nhưng màu sắc không phải màu đen như tên gọi đó đâu, màu nó như màu đất đá vậy, khá là khó phân biệt, nó có tên hắc linh thạch bởi vì linh khí bên trong đậm đặc cùng rất nhiều loại trộn lại nên có màu đen, độ đậm đặc không chỉ gấp vài chục lần loại thường, mà trọng lượng cũng nặng lắm, “
Bão gật đầu hiểu, thắc mắc:
--“Rồi, cái này ta hiểu, vậy còn mấy chi tiết máy này, nếu ta cần lắp lại với nhau thì ta chỉ cần dùng kim linh lực huyễn hóa ra là được sao??”
-Đương nhiên là không ổn, cho dù kim thuộc tính cao phẩm thì cũng khó để lắp các chi tiết lại với nhau, nhưng vấn đề hôm nay lại rất đơn giản, thép mới chúng ta làm ra có các đường vân, các đường vân này đã được chúng ta gia cố đạo văn, cho nên người chỉ cần dùng cùng loại đạo văn là lắp lai cực kỳ chắc chắn rồi”
Cam Tai lên tiếng giải thích, sau đó tiến đến chỉ cho Bão cách tạo đạo văn kết nối các bộ phận của động cơ phản lực lại.
Đã hiểu, Bão nhận lấy các chi tiết máy rồi lên đường, lại bắt một chiếc tê ngưu đi về hướng bắc, hơn 10 ngày đường thì xe bỗng dừng lại, bác tài gọi ới vào
-“Cháu ơi, đường đi Trường Sơn tới đây phải đi bộ rồi,, ta có muốn đi tiếp cũng không được”
Bão gửi tiền sau đó bắt đầu chuyển qua đi bộ, đường đi còn khá dài, nhưng từ xa đã thấy bìa rừng rồi, theo bản đồ thì đây đã là khu người ít lui tới, chủ yếu là các loài linh thú cấp thấp sinh sống, còn có vài loại linh dược cấp thấp.
Vừa tiến vào bìa rừng, linh khí tràn ngập đã ập tới, mùi cây cỏ non mơn mởn thoang thoảng trong không khí, mùi thơm từ những chiếc hoa dại, màu xanh trải xa ngút ngàng mát ánh nhìn, tiếng chim hót đâu đó vang vọng, đúng là một cái khung cảnh yên bình, tách biệt với cái Đại thành náo nhiệt ồn ào mà, Bão hai kiếp người đều là người từ DakLak, là đứa con của núi rừng, cho nên cái giá trị của môi trường này Bão rõ hơn ai hết, truyền cho hắn cái cảm giác quen thuộc, như được trở về nhà vậy.
Bão cất bước tiếp tục di chuyển, nhưng khá chậm, chủ yếu ngắm cảnh, đôi khi xuất hiện vài loài thú rất lạ mà hắn không biết, khác xa các loài vật trên trái đất, đôi khi lại có chút tương đồng, trên cây bay nhảy vài chú sóc lớn ngang cả một con mèo, trên đuôi xù còn lích chích tia điện, rõ ràng là một loài sóc hệ lôi, nhưng con Bão thấy cao nhất cũng chỉ là cấp một, không có nguy hiểm gì mấy, lâu lâu lại thấy một con nhím kim hệ, hù nó một chút đã xù bộ lông đen lên, vài con trưởng thành còn biết gia cố kim linh lực thành các mũi gai màu vàng. Trên tầng cao lại thấy vài chú chim mỏ dài, thân 7 sắc chuyền cành kêu hắc hắc.
Đôi khi lại thấy vào con lôi báo đuổi theo con mồi đôi lúc là chú thỏ trắng, đôi lúc lại là vài con hươu, con hoẳng.
Đi như vậy hơn 5 ngày đường nữa, đêm xuống lại dựng trại nghỉ ngơi, sáng sớm lại tiếp tục, thêm 1 tuần chơi đùa với muôn thú, chơi với cây cỏ cũng làm Bão có hơi chút chán, hắn thèm nghe một tiếng con người, chửi nhau cũng được, giờ mới biết mấy người sống trong rừng là bậc nào cô đơn a.
Đã qua 22 ngày kể từ khi xuất phát, loài nhím trắng như miêu tả vẫn chưa có thấy, mà lương khô cũng vơi đi nửa, đôi chân bước đi có phần chút chán nản, cảnh vật cho dù nên thơ cũng đã quá quen mắt, bỗng nhiên Bão nghe thấy tiếng róc rách nước chảy phía trước, chắc hẳn là có sông suối gì ở đây rồi, cũng đã mấy ngày chưa tắm rửa, cơ thể đã đóng vài lớp cáu bẩn, hắn cũng muốn gột rửa một phát cho đã, tiến tới phía trước thêm gần 1 cây số nửa, nhìn qua khe hở bụi rậm đã thấy bọt nước trắng xóa rồi, thêm một chút nửa, vén tay vạch ra khe lá, trước mặt Bão không phải là một con sông hay suối đơn giản, mà là một cái hồ rất rộng, phía bên kia là một vách đá cao tạo thành một dòng thác nhẹ nhàng chảy xuống văng bọt nước trắng xóa, có lẽ ngọn nguồn con sông là từ trên kia,ven bờ hồ là hoa dại mọc tươi tốt, vài con thú rừng còn đứng đây uống nước, thành thơi dường như không hề sợ hãi điều gì,tiếng chim hót véo vọn trên các ngon cây ven hồ, không những thế tại đây linh khí rất thuần khiết, như những màn khói mỏng lượn lờ, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh mà, nếu có cơ hội, Bão sẽ cất một căn nhà ở đây sống với người thân, ngày ngày yên bình vui vẻ, thế là thỏa mãn rồi.
“Hây a”
Chủm
Bão như một mũi tên phóng từ trên vách đá xuống mặt hồ, cái trò này hắn lúc trước với đám bạn chơi không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng cùng nhau so tài, nào san tô, nào nổ nước…., thời đó vui biết bao nhiêu, bây giờ nếu mấy thằng ở đây, không biết sẽ vui bao nhiêu a, cảnh thì còn, mà người nào đâu có. Tiếng động do Bão gây ra làm mấy con thú ở đây chạy tán loạn, có bao giờ tại đây có một tên nào lạ hoắc tới nhảy ùm ùm mấy chục phát zậy đâu, mà cái tên này đúng là ở dơ thật mà, đứng giữa hồ kỳ kỳ cọ cọ muốn hôi cả nguồn nước, có vài con thú còn nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ rồi cất bước xoay đi. Hết bơi ngửa rồi bơi sải, hết bơi chó rồi bơi ếch, Bão không cho mặt nước một phút yên tĩnh, nhưng chơi mình mình mãi cũng buồn, Bão định đi lên bờ, khi bước gần tới bờ hồ thì bỗng nhiên một cơn đau truyền tới, con thốn làm Bão cũng phải hét lên:
-“dm thằng nào bẫy bố”
Vừa kéo chân lên, bàn chân phải đang chảy ra dòng máu đỏ, mà nguyên nhân là một quả cầu gai màu trắng, nhìn kỹ là mỗi cái gai đều có gia cố linh lực rất chắc chắn, có phần còn mạnh hơn linh lực gia cố của hắn, Bão cũng thầm tặc lưỡi, cái cục nhỏ nhỏ này còn mạnh hơn hắn sao,miệng xuýt xoa, tay nhẹ gỡ quả cầu trắng ra khỏi gang bàn chân, kèo theo tiếng la đau rát như vang vọng núi rừng của Bão là dòng máu đỏ phụt ra, đỏ cả một khoảng mặt nước,
-“AAAA, đau chết ta rồi”, tiện tay quăng cái quả bóng toàn gai này lên mặt đất, Bão tiến về phía tư trang của mình, tìm băng vãi băng lại cái chân của mình, mặc dù hắn lành lại vết thương rất nhanh, nhưng Bão cũng không muốn có đất cát nằm trong người sau khi vết thương lành lại a.
Khi đang băng vết thương, Bão cảm thấy sự di chuyển phía sau lưng, cảm giác nguy hiểm, trên huyễn hóa ra một thanh trường kiếm vàng óng ánh, linh lực gia cố cực hạn xoay người đứng lên nghênh tiếp, nhưng làm cho hắn bất ngờ là không có ai cả, mà cái thứ đang chuyển động là quả cầu toàn gai trắng kia, nếu để ý kỷ thì nó đang di chuyển bằng 4 chân, á à, thì ra là một con nhím trắng a, còn đâm ông nội mày chảy cả máu chân, đau chết đi sống lại, tối nay nếu không có món thịt nhìm thì ta không mang họ Võ rồi.
Ơ nhưng mà nhím trắng sao, là nhím trắng đó, là cái loài mà Cam Tai nhắc đến đó ư, hahaha, bao nhiêu ngày tìm kiếm không ra, thì ra loại các ngươi sống dưới nước, bố khỉ làm bố mày tìm hộc hơi, có ai tưởng tượng được một con nhím sống dưới nước a, Bão cố ý không gây ra tiến động, sát khí cũng thu liễm đi, lặng lẽ như trời trồng, Bão để im coi nhím trắng sẽ đi về đâu, để có thể tìm được nơi tồn tại hắc linh thạch chứ, điều làm Bão buồn bực không thôi là cái con nhím này không biết có phải bị Bão hù dọa đến sợ quá mà bị tê liệt hay không, nó đi còn chậm mấy con rùa nữa, gần nửa ngày trời nó mới đi được 500 mét đường rừng, vậy bao giờ nó mới tới cái tổ của nó, hay là tới nơi để láy hắc linh thạch chứ, mà nói không chừng nữa ngày vừa rồi là nó kiếm chỗ đi WC thì có mà chọc chết Bão a, liệu việc như thần, vừa mới nghĩ xong, nhím trắng dừng lại, chổng đít ị một bãi thật to xong thông thả quay lại 180 độ đi ngược lại về phía mặt hồ lúc trưa,
-“Cái đệch, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Hét lên như một con thú hoang trong rừng, như một con heo bị thiến, hai tay vò đầu bứt tai, mặt tím lại vì tức giận, ngay cả một con nhím vậy cũng đem hắn mà trêu đùa được sao. Nếu mà hắn tìm xong hắc linh thạch, tau thề sẽ nhổ hết gai nhà mày, dm.