Việt Tinh Kỳ Truyện

Chương 55: Bạn thân




-“Đúng, nếu như tên người nhện kia tự nhận mạnh nhất đội Tây Nguyên thì hắn hẳn không phát đi phi tiêu truyền tin, rất có thể là phi tiêu yêu cầu cứu viện, nếu đúng như vậy tên kia ít nhất là mạnh ngang ngửa hoặc mạnh hơn tên Kỳ Đào, mà chúng ta vừa mới tổn thất đội hình, thương thế chưa bình phục, trong đó chúng ta vừa chiếm được 20 thẻ bài bên Tây Nguyên, đương nhiên không chỉ lôi kéo sự chú ý của riêng những người còn lại của đội Tây Nguyên, mà đương nhiên các đội khác cũng được thông tin rồi, cho nên chugns ta phải nhất định cẩn thận”

Bỉnh Tinh cũng không còn vẻ mặt cười cợt nữa, thay vào đó là một nét bình tĩnh, điềm đạm vốn có. Nhẹ gật đầu với Bão, điều này thì hắn đã tính tới trước rồi, cho nên đêm nay mới tới gặp Doom để bàn việc này:

-“Việc này ta cũng có tính tới, về vấn để nhiều đội khác sẽ chú ý đến chúng ta, sau đêm nay tôi sẽ dẫn mọi người di chuyển sớm sau khi tạm thời bình phục, “

Bão gật đầu, 

-“Thế còn việc tên còn lại của Tây Nguyên??”

Bỉnh Tinh đang đi đi lại lại, bỗng đứng lại như đã suy tính xong, xoay người hướng Doom nói chuyện:

-“Điều này phải làm khó ngươi rồi, tạm thời ta đem 20 thẻ bài đội Tây Nguyên tới đây đưa cho ngươi giữ, dù sao đội Tây Nguyên có thể cảm nhận được khí tức này, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng tạm thười để nơi ngươi vậy”

-“Được rồi, dù sao thì cũng không thể để bọn này tìm đến mọi người đang bị thương được, tạm thời ta giữ trước, nhưng như vậy ngươi đã tính tới bước tiếp chưa, như vậy tạm thời ta phải rời đội, liệu người và Băng có thể đảm bảo cho những người còn lại sao”

Bỉnh Tinh vẫn trầm ngâm, nhưng vẫn nhẹ trả lời,

-“Có thể, chỉ cần chúng ta đi tìm thẻ bài cẩn thận một chút nơi ít người tới, chủ yếu là tìm thẻ bài đội, hạn chế tranh đoạt thẻ bài tự do chắc sẽ đối phó được, theo ta dự tính, các đội khác cũng tiến hành tranh đoạt, lực lượng chắc chắn cũng không trong lúc mạnh nhất”

Suy tính một chút, Bão đồng ý vơi Bỉnh Tinh, rồi trở về nghỉ ngơi.

Tờ mờ sáng, chờ mọi người chuẩn bị rời đi, Bão tiến vào trong rừng gần đó vài cây số, lấy ra 20 thẻ bài đội Tây Nguyên, hắn quyết định không bỏ rơi đội được, nhưng cũng không thể để mọi người quá dựa dẫm vào hắn, hắn làm toàn bô việc này cũng chỉ là theo lời hứa với lão đầu bạc, không cần phải quá nghiêm túc, như giao kèo trước chri cần thứu hạng không quá thấp là được, với số thẻ bài hiên tại, không cần tranh đấu nữa, chỉ cần tiếp tục tìm đủ thẻ bài đội thì đội hắn gần như nắm chắc xuất nhì hoặc cao hơn là nhất chugn cuộc rồi, điều Bão không yên tâm nhất chính là Băng với Diễm a, trận chiến chiều qua Diễm bị đánh ngất di đến giờ mới tỉnh.Còn Băng thì bị thương nghiêm trọng, nhất định không để hai nàng chiu jthieetj thêm chút nào nữa, cho nên Bão mới trốn ra đây,

Bão chia thẻ bài thành 2 phần, 1 phần 15 chiếc và một phần 5 chiếc, phần nhiều được Bão gói lại, đánh lên cấm chế cùi bắp của hắn. Theo Bão nghĩ, sĩ tầng tu vi thần niệm sẽ không quá mạnh mẽ, cao nhất cũng chỉ hơn hắn một chú, đây là hắn đã đề cao lắm rồi bởi vì hắn đâu chỉ có riêng thần niệm, mà còn có thần niệm riêng biệt là giác quan thứ 6 nữa. Cho nên đối với sĩ tầng, cấm chế cùi mía của hắn cũng là rất tự tin a, cũng thầm cảm ơn lão đầu bạc, không biết cố ý hay vô tình, hắn cũng là học được từ lão a.

Tay liên tục đang quyết, từng tầng cấm chế cùi bắp đè lên nhau, Bão dừng lại khi thấp thóp đủ gần 50 tầng, gói 1 lớp khoogn được thì ta gói 50 chục lớp a, sợ đéo.

Về phần 5 chiếc còn lại, không thể cứ để im vậy được, nêu như không sợ bọn Tây Nguyên nghi ngờ thì hắn còn muốn để lại 1 thẻ bài thôi, nhưng ít quá sẽ gây nghi ngờ, không đủ thời gian cho đội rời đi, nhưng nếu để 5 tấm không không ra vậy, càng là nghi ngờ hơn, cho nên cũng tiện tay đánh lên 1 cái cấm chế đậy lên 5 tấm này, kiểu hờ hững vậy gọi, giống mấy em kín đáo lại hấp dẫn hơn mấy em sexy quá đà a.

Xong việc Bão nhanh chóng theo sau đội của mình một được, khoảng cách được giữ vững 2 km, với thực lực của Bỉnh Tinh thì khoảng cách này đủ để hắn không phát hiên ra hành tung của mình rồi.Sau đó cứ thể tiến theo đội của mình.

Một số người cũng có ý kiến, nhất là những người đội 2, kiểu như “tại sao Doom khoogn đi với đội,”, trong đó đội một cũng không ít người cùng chung thắc mắc bởi vì thấy sức mạnh của Doom ngày hôm qua,có thêm hắn rõ ràng là sức mạnh vượt trội của toàn đội a,nhưng cũng không nói ra vì ngại đội trưởng bên mình, 

Bỉnh Tinh cũng không phản bác gì, cũng không ganh tị, bởi rõ ràng thầy hiệu phó cho hắn làm đội trowngr toàn đội cũng bởi đức tính bình tĩnh, cẩn mật của mình, Bỉnh Tinh cũng đáp nhẹ:

-“Các ngươi yên tâm, Doom đi lo việc của hắn, còn việc của chúng ta là nhanh chóng tìm được những lá thẻ bài còn lại mới là cấp bách”

Nói xong, thân hình tăng tốc đi trước tiến vào rừng sâu, mọi người cũng không ý kiến nữa, vọt theo ngay sau.

Không như Bão dự tính, khi hắn rời đi, không có một ai đến đã động đến 5 thẻ bài đội Tây Nguyên kia cả, nhưng thay vào đó, một đôi mắt từ trên cao đang theo dõi động thái của hắn và cả đội Nam Bộ,nếu đẻ ý kỹ trên cao sẽ là một con đại bàng lông nâu có đốm đen không có vẻ gì đặc biệt ngoại trừ đôi mắt cực kỳ tinh sắc xảo thu hết mọi cảnh vật vào trong đôi mắt đó.

Ngày thứ 3 nhanh chóng qua đi, không gặp trở ngại gì lớn, chỉ là gặp vài con linh thú,tìm được thêm 5 tấm thẻ bài đội, thẻ bài ngày càng khó kiếm mà khó khăn dường như tăng lên nhiều.

Băng và Diễm tiếp tục chữa thương cho mọi người, nói đúng ra phần việc chính là của Diễm, Mộc thuộc tính, chính là thuộc tính thích hợp nhất làm nghề đan sư, tức là người luyện đan,bởi vì mộc thuộc tính sẽ có những cảm ngộ rất đặc bietj với thảo dược, linh thảo. SỰ nhận biết, mẫn cảm với chúng cũng là cao hơn với người khác rất nhiều. Và nhiều hơn hết là sự chính xác trong quá trình luyện đan.

Lúc này đây mới phát huy tài năng thiên phú của mình,nằng như say mê với coogn việc, ân cần chăm sóc mọi người, dáng vẻ ngây ngô đã thu liễm ít nhiều, chỉ còn vẻ đằm thắm của cô gái mới lớn, thương thế mọi người khang phục nhanh cũng làm cho nàng vui nhiều lắm, nặng nhất chắc là Bỉnh Tinh, nhưng tu chất hắn có chút đặc biệt, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn người thường một chút nên đã ổn, về phần Băng mới làm nàng lo nghĩ nhất, cô bạn thân từ cuộc chiến hôm qua cứ ảm đạm suốt,hỏi thì không trả lời thỏa đáng, cứ qua loa cho xong chuyện, nhìn dáng vẻ này Diễm xót xa lắm,cả đời có mỗi Băng là bạn thân, nào đâu nàng không hiểu cơ chứ, trên đời này còn chuyện gì làm Băng buồn phiền ngoại trừ Bão chứ, nhưng rõ ràng, đã từ lâu người đó đâu còn xuất hiện, đâu còn nói cười, chọc ghẹo 2 nàng nửa chứ, thầm trách một chút rồi cũng bỏ qua, nàng muốn tới thăm Băng một chút.

ĐI qua lều của Băng, nói là lêu của Băng chứu thực chất là Băng dựng lên cho 2 nàng ở chung, như thói quen vậy, không cần nhắc nhở, nhưng cả ngày Diễm lo chăm sóc mọi người, chưa có thười gian về kịp phụ Băng. 

-“Cậu lại buồn à”

-“Buồn gì chứ, chỉ tại mấy ngày nay căng thẳng quá, cậu có vẻ hăng hái hôm nay quá nhỉ”

Băng nhẹ lái câu chuyện, Diễm thì lại không muốn đụng vào niềm sâu kín của Băng nên cũng theo đà:

-“Ừa, mấy hôm học bên đan sư sơ cấp đại cương giờ mới thấy có tác dụng nè, có khi mình về Đại Học Viện lần này có thể thi đậu địa đan sư cấp 1 không chừng nè”

-“Thật á,địa đan sư sao???, câu jđã tiến bộ tới mức đó rồi à”

Băng như sực tỉnh, reo lên mừng giùm Diễm.

-“Thật mà, lúc trước mình học lý thuyets nhiều lắm, nhưng hôm nay mới thực hành thực tế, hiểu ra nhiều điều lắm, cho nên lần này về quyết tâm thi đậu, cho bằng bạn bằng bè chớ”

Nói xong Diễm lè lè lưỡi cười cười đáng yêu, Băng cũng phì cười với thái độ con nít của Diễm, ngoài kia nghiêm túc bao nhiêu, về với người quen là iz như rằng….

-“Hứ có mà bỏ xa bạn bè thì có, cậu còn lên địa đan sư thì tớ tính là gì hả?? hả hả???”

Vừa nói Băng vừa đuổi theo cù lét Diễm trong lều, tiếng cười khúc khích của con gái át đi cái hiu quạnh nơi rừng núi rất nhiều, ngọn lửa bên ngoài vẫn cháy phập phòng, Bão nhẹ mỉm cười cách nới đó không xa rời đi ra phạm vi xa trở lại.

Về phần Băng đang nằm ngủ, nàng vẫn thắc mắt lắm, như có như không, lúc ban chiều nằng cảm thấy một chút khí tức quen thuộc, một sự ba động linh lực hỏa thuộc tính đặc biệt, mà trước giờ nàng chỉ biết một người có, đó là cậu chủ cảu cô mà thôi.Chẳng lẽ cậu chủ ở gần đây sao.???

-“Nhưng tại sao cậu chủ lại đến đây??”

-“Tại sao cậu chủ không gặp mình chứ??”

-“Tại sao cậu chủ không cho mình một dấu hiệu nào chứ….”





Hàng loạt câu hỏi Băng như tự hỏi, như gửi gắm vào đâu đó màn đêm, mỗi câu hỏi cất lên như mỗi tiếng lòng của nàng, ngăn không được hai hàng lệ nhẹ lăn trên đôi gò má mịn màng, mặc dù nàng muốn khóc nấc lên, nhưng cũng ngại Diễm nên nàng cố kìm lại, nàng biết, Diễm cũng không cứng rắn, ngây ngô như vẻ bề ngoài, hình như nàng ấy cũng lo lắng cho người nào đó lắm, cùng là con gái, điều đó quá dễ nhận ra. Nếu đã vậy,thà rằng hai người vui vẻ chờ đợi, việc gì phải làm nhau nhớ về những lúc không vui, nghĩ xong Băng như được thưu thái hẳn, nàng nhẹ bước sang chỗ của Diễm, khẽ chui vào mền, ôm lấy thân hình mỹ miều kia mà thiếp ngủ đi, cũng hơn 1 năm rồi, 2 nàng không còn ngủ chung như xưa nữa.

Không thoải mái ôm ấp nhau như vậy, ngay trong đêm, một trận chiến lại diễn ra vô cùng ác liệt, màn hình lại tiếp tục trực tiếp phát ra trên kahns đài, mọi người lại tiếp tục điên cuồng gào thét, lại có lúc nín thở chờ đợi.

Một thân ảnh tay liên tục chém ra phong nhận với tốc độ cao, tiếng phong nhận xé rách không khí lao đi vun vút, chặt đứt hàng tá cây cớ vừa và nhỏ trên đường đi.

Đối đàu với hắn là một tên hỏa thuộc tính, liên tục dùng hỏa cầu tấn công và háo giải phong nhận, nhiệt độ nơi giao chiến là cực cao, luồng linh vận hảo lực làm sáng rực cả một vùng.