Vũ Kỳ loay hoay dọn dẹp lại góc làm việc của mình. Hôm nay anh có một cuộc hẹn khá quan trọng tại studio. Cuộc hẹn này do nhân viên báo lại. Nghe đâu là cô người mẫu khá nổi – Dương Á Như. Anh cũng không lạ gì về cô gái này. Cô được biết đến từ cuộc thi ảnh đẹp qua mạng, sau đó may mắn lọt vào mắt xanh của những đạo diễn ca nhạc và những ông bầu của mấy show thời trang trong nước. Những tai tiếng trong ngành về cô không ít, ai cũng nói tác phong làm việc của cô không mấy thân thiện. Điều đó anh không thể xác nhận vì trước giờ anh chưa từng hợp tác với cô người mẫu này. Có điều, anh thấy được một sự chuyên nghiệp vì cô không dùng thân phận người nổi tiếng để gặp anh ngay lập tức, mà dùng thân phận khách hàng gọi đến studio rồi lên lịch hẹn rất lịch sự.
“Xin lỗi, anh là nhiếp ảnh gia Vũ Kỳ đúng không?” – Một giọng nói vang lên đánh tan những suy nghĩ của Vũ Kỳ.
“Vâng, là tôi, nghe tiếng đã lâu, nay rất hân hạnh được gặp cô Dương” – Vũ Kỳ ôn hòa chào người trước mắt.
Dương Á Như hôm nay mặc một cái đầm cao cấp ôm sát cơ thể - tôn lên vóc dáng cao, gầy, chuẩn người mẫu của cô. Gương mặt cô trang điểm đậm, lộ rõ đôi gò má cao và đôi môi mỏng – một nét đẹp phải nói là rất đời. Cô có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy Vũ Kỳ. Cô đã nghe danh anh chàng nhiếp ảnh đẹp trai, tài giỏi này từ lâu nhưng cô không nghĩ anh lại đẹp đến vậy. Một vẻ đẹp đậm chất nghệ sĩ, cộng thêm sự trẻ trung cùng nụ cười tỏa nắng. Cô thật sự cảm thấy thất thần.
“Vâng, rất hân hạnh được biết anh Vũ!” – Vừa nói, Dương Á Như vừa đưa tay ra trước mặt tỏ ý muốn bắt tay, Vũ Kỳ hiểu chuyện đưa tay cầm lấy tay cô, nhưng vượt ngoài tưởng tượng của anh, Á Như tiến một bước, hôn lên má anh. Tuy bất ngờ nhưng Vũ Kỳ cho rằng đây là kiểu chào hỏi hay dùng của mấy cô người mẫu nên anh không phản ứng nhiểu, chỉ cười cười buông tay rồi chỉ ra cái ghế trước mặt.
“Mời cô Dương ngồi!”
“Cảm ơn anh!”
“Tôi rất vui khi nhận được cuộc hẹn từ cô Dương. Không biết cô Dương cần dịch vụ gì ở studio của chúng tôi?” – Vũ Kỳ vào câu chuyện.
“Anh Vũ không cần khách sáo. Tôi nghe danh anh đã lâu. Trên mạng những phản hồi về kỹ thuật cũng như chất lượng của studio anh đều rất tốt.”
“Cô Dương quá khen rồi. Cô vui lòng chờ một chút, tôi sẽ lấy danh mục dịch vụ cũng như bảng giá cho cô tham khảo rồi quyết định nhé!”
“À không, hôm nay tôi đến đây không phải chỉ muốn chụp hình đơn thuần. Mà đúng hơn là tôi muốn hợp tác.”
“Hợp tác?” – Vũ Kỳ ngạc nhiên hỏi lại.
“Đúng vậy. Tôi muốn hợp tác với anh Vũ. Tôi muốn anh làm nhiếp ảnh gia riêng cho những shoot hình của tôi từ bây giờ.” – Dương Á Như trình bày rõ ràng về ý định của mình.
“Cô là một người mẫu nổi tiếng. Chất lượng hình chụp của cô rất quan trọng. Tại sao cô lại chọn tôi trong khi cô chưa biết rõ về khả năng của tôi mà?”
“Biết chứ! Tôi đã tham khảo những tác phẩm của anh trên mạng. Dù chúng ta chưa làm việc chung bao giờ, nhưng khi gặp anh Vũ, tôi có lòng tin tôi không chọn sai người đâu.” – Dương Á Như khẳng khái xác định. Quả thật, lúc đầu cô cũng có chút lăn tăn nhưng khi đối diện với anh, cô lại có chút mê luyến muốn được nhìn thấy anh hoài.
“Nếu cô Dương đã nói vậy thì tôi rất hân hạnh được hợp tác cùng cô. Bây giờ phiền cô ngồi chờ, nhân viên bên tôi sẽ soạn thảo hợp đồng. Cô có thể chọn một chủ đề mà cô thích, tôi xin tặng cô một bộ ảnh xem như là làm quen.” – Vũ Kỳ lịch sự đề nghị, trong lòng anh cảm thấy rất vui, một nhiếp ảnh gia được một người mẫu có tiếng tin tưởng ký kết hợp đồng như vậy là rất tuyệt.
“Cảm ơn anh Vũ nhiều lắm!” – Dương Á Như che miệng người. Cô thật sự bắt đầu thích anh chàng nhiếp ảnh đẹp trai, nhã nhặn này rồi.
Tất cả mọi người cũng như mọi việc ở studio lúc này diễn ra rất chuyên nghiệp và tất bật. Trái ngược hẳn với không khí căng thẳng ở phòng họp của công ty Gia Vỹ.
“Thưa Tổng giám đốc Lạc, gần đây những công ty đã hợp tác với chúng ta trong thời gian dài, khi tới ngày tái ký hợp đồng, họ đều từ chối hợp tác tiếp. Bên cạnh đó, có một số công ty đang hợp tác thì sẵn sàng thanh lý hợp đồng. Điều này ảnh hưởng không nhỏ đến doanh thu của công ty chúng ta hiện tại.” – Người đang nói lúc này là giám đốc kinh doanh.
Cuộc họp nội bộ khẩn cấp này diễn ra vì số lượng công ty lớn hủy hợp đồng cũng như từ chối tái ký tăng lên đột ngột. Đây quả thật không phải là chuyện nhỏ, phòng kinh doanh đang rất khốn khổ về vấn đề này.
Bên kia, Lạc Sở cũng chau mày nghe báo cáo. Công ty Gia Vỹ không phải là công ty nhỏ, những công ty đối tác của họ chắc chắn cũng không phải tầm thường nhưng để biến động trong thời gian ngắn như vậy là phải có nguyên nhân chứ?
“Vậy mọi người ai có thể cho tôi biết nguyên nhân từ đâu không?” – Lạc Sở nghiêm giọng. Cô tiếp lời : “Giám đốc Lý, anh làm bên mảng kinh doanh – chăm sóc khách hàng, anh phải nắm bắt được yêu cầu của họ chứ? Họ bỗng dưng từ chối hợp tác, vậy anh có tìm hiểu không?”
“Có ạ! Tôi đã cho nhân viên phòng mình tìm hiểu thì một số họ giữ im lặng, còn một số họ chỉ nói về giá cả, công ty của họ xuống dốc nên không đủ điều kiện hợp tác tiếp.”
“Vô lý! Không lẽ tất cả các công ty lớn đều sắp phá sản à?”
“Tôi nghĩ đó chỉ là cái cớ thôi thưa tổng giám đốc, tôi có một người em làm bên công ty thiết bị điện tử Minh Châu, hắn nói công ty hắn sau khi ngưng hợp đồng với công ty chúng ta đã ký kết với công ty quảng cáo Bá Thiên của Trịnh Âu Quốc.” – Giám đốc phòng dự án lên tiếng.
“Trịnh Âu Quốc?”
Cái tên quen thuộc này vang lên khiến Lạc Sở chợt nhớ lại một số nội dung truyện. Trịnh Âu Quốc chính là ba của Trịnh Âu Đường. Ông là chủ tịch của công ty quảng cáo Bá Thiên – một trong những đối thủ hàng đầu của công ty Gia Vỹ. Trong truyện, ông muốn thôn tính cả công ty Gia Vỹ nên lợi dụng lúc công ty Gia Vỹ gặp trục trặc, ông đề nghị một cuộc hôn nhân thương mại giữa Trịnh Âu Đường và Lạc Sở nhằm được làm một cổ đông lớn của công ty cô rồi sau đó khi cô được thừa kế, con trai ông đương nhiên có phần, lúc đó ông sẽ tính cách sát nhập hai công ty vào làm một và ông sẽ làm vua một cõi. Không ngờ, sau này, người thừa kế không phải là Lạc Sở, công ty lại rơi hoàn toàn vào tay của Vương Kiến Tường nên ông cũng nhanh chóng bị hắn gạt ra cuộc chơi rồi ôm tức giận.
Hiện tại, Trịnh Âu Quốc đúng là đang “thừa nước đục thả câu”, nếu trên đà công ty xuống dốc như vậy, không lâu sau ông ấy sẽ lại giở trò. Cô sẽ không để công ty sa sút, càng không để bản thân mình biến thành con cờ.
“Vậy hiện tại, những công ty nào còn hợp tác với chúng ta?”
“Công ty lớn thì chỉ còn một vài công ty, trong đó lớn nhất là công ty Thiên Ân của chủ tịch Vương, các công ty còn lại đều là những công ty nhỏ với những gói hợp tác nhỏ, không đáng kể thưa Tổng giám đốc!” – Giám đốc kinh doanh trình bày.
Lạc Sở thoáng bất an khi nghe về công ty của Vương Kiến Tường, quả thật, cô đoán không sai, công ty của anh là nguồn thu nhập lớn nhất cho công ty cô tính tới thời điểm này. Trừ bỏ đi âm mưu thâm sâu của anh, trừ bỏ luôn chuyện tình yêu trai gái mà tác giả kia đã xây dựng, thì sự hợp tác giữa hai công ty không thể bị phá vỡ được. Theo tình hình hiện tại, công ty hắn chính là sự duy trì tạm thời của công ty cô.
“Không đáng kể? Như thế nào gọi là không đáng kể vậy?” – Lạc Sở trầm giọng.
“Dạ thưa đó là những công ty nhỏ, doanh thu họ đem lại cho công ty chúng ta không cao, chủ yếu chỉ là những gói quảng cáo giá thấp…”
“Công ty nhỏ? Giá thấp? Như vậy thì không phải là khách hàng của chúng ta à? Từ bao giờ những thượng đế lại được liệt vào hàng không đáng kể vậy?” – Lạc Sở nổi giận, cũng là cái kiểu phân biệt đối xử muôn thuở mà thế giới nào cũng tồn tại đây sao?
“Nhưng… nhưng trước giờ…. Không phải tổng giám đốc luôn… luôn…” – Giám đốc kinh doanh thất thần khi thấy Lạc Sở nổi giận, từ lâu thấy cô ôn hòa lại, không ngờ hôm nay lại nổi giận. Đó giờ không phải cô chẳng khi nào quan tâm đến những công ty nhỏ? Sao lại có thể tức như vậy?
“Luôn thế nào? Đến bây giờ mà mọi người còn muốn tôi chỉ cho cách làm việc với khách hàng sao hả?” – Lạc Sở nghiêm mặt, lớn tiếng. Cô không hẳn là một tổng giám đốc cao cao tại thượng nhưng tâm trạng của một người khách hàng nhỏ bé bị coi khinh cô đã trải qua rồi, cô ghét nhất là cái thể loại dịch vụ phân biệt đẳng cấp như vậy.
Không khí phòng họp trở nên im phăng phắt. Tất cả đều cúi đầu không dám lên tiếng. Lạc Lam tuy mới vào công ty nhưng anh cũng đã xem qua những bản thiết kế trước đây. Quả thật, những bản thiết kế cho những công ty lớn luôn hoành tráng, chất lượng hơn những công ty nhỏ. Điều này, có vẻ như rất thiệt thòi cho những công ty nhỏ, với giá tiền họ bỏ ra họ đáng có được sự phục vụ chất lượng hơn. Anh nhìn Lạc Sở lúc này, nghe cô nói, anh thấy ở cô tỏa ra một khí chất rất khác. Không sâu sắc như những lúc khuyên nhủ anh, không đáng yêu như lúc cười đùa, cũng không bối rối như lúc rơi vào vòng tay anh, mà là rất nghiêm nghị, chững chạc của một người lãnh đạo. Xem ra, còn rất nhiều khía cạnh của cô mà anh chưa nhìn thấy được. Anh không nhận ra rằng càng lúc ánh mắt anh hướng về cô không chỉ có sự tò mò, mà còn có sự ngưỡng mộ và thâm tình.
“Tôi không muốn nói nhiều. Hiện giờ, công ty như thế nào, mọi người hiểu rõ nhất. Chúng ta không thể để công ty chúng ta xuống dốc một cách mất kiểm soát như vậy được. Mọi người hãy hiểu công ty tồn tại tốt, thì công việc mọi người sẽ ổn định. Nội trong hôm nay, tôi cần bảng thống kê tất cả các công ty lớn nhỏ vẫn đang còn hợp tác với chúng ta từ phòng kinh doanh, tôi cần chi tiết tất cả những kế hoạch sắp tới của chúng ta với họ từ phòng dự án và tôi cần tất cả những bản thảo thiết kế từ phòng thiết kế. Ngoài ra, tôi muốn phòng dự án cho tôi một chương trình khuyến mãi đặc biệt cũng như tri ân các khách hàng lâu năm bất kể lớn nhỏ. Chúng ta phải bắt đầu chăm sóc lại từng khách hàng, tôi muốn dù họ là công ty với quy mô thế nào thì dịch vụ mà chúng ta cung cấp vẫn phải chất lượng nhất. Mọi người đã hiểu rồi chứ?” – Lạc Sở tuyên bố trước cuộc họp một cách mạch lạc, rõ ràng. Tuy cô còn mới mẻ trong lĩnh vực quản lý này nhưng về tâm lý khách hàng cô rất hiểu. Ai cũng cần một giá cả phải chăng và một chất lượng phục vụ tốt. Vấp ở chỗ nào thì phải đứng lên ở chỗ ấy.
“Đã rõ thưa tổng giám đốc!” – Mọi người cùng đồng thanh. Trong thâm tâm họ ai cũng nhận ra được một phần trách nhiệm từ sự thiên vị trong cách làm việc của mình. Họ cảm thấy tổng giám đốc của họ nói rất chính xác. Nếu công ty không thể tồn tại thì bản thân họ cũng không có lợi gì cả.Họ phải cùng chung tay thôi.
Tan họp. Tất cả mọi người đều trở về phòng ban để chuẩn bị những tài liệu cho tổng giám đốc.
Lạc Sở bước vào phòng. Cũng như mấy hôm trước, hôm nay, cô cũng nhận được một bó hoa hồng lớn. Không hiểu sao, dạo này, ở nhà cũng như ở công ty, ngày nào cô cũng nhận được hai bó hồng rất đẹp với những tấm thiệp ghi những lời chúc và những câu nói về tình yêu rất ý nghĩa, kèm theo là một chữ ký “T.520”. Cô đọc ngôn tình nhiều nên dư biết “520” nghĩa là “anh yêu em” nhưng “T” là ai? Đây rõ ràng là một sự theo đuổi tình yêu, rất bí ẩn cũng rất lãng mạn. Cô cũng không biết mình nên thấy phiền hay thấy vui đây vì chi tiết này trong truyện chưa bao giờ có, chỉ có khi cô đến với thế giới này. Không lẽ là Vương Kiến Tường? Một tên khô khan như hắn có khả năng làm những điều như vậy sao? Cũng có thể, vì hắn mưu mô như vậy, rõ ràng là muốn chinh phục cô để biến cô trở lại thành con rối của hắn mà.
“Tôi vào nhé, Sở Sở!” – Giọng Lạc Lam vang lên ngoài cửa
“Anh vào đi!”
“Tôi mang cà phê cho em, uống cho khỏe rồi làm việc nhé!”
“Cảm ơn anh!”
Lạc Lam nhìn thấy bó hồng đỏ tươi trong góc phòng Lạc Sở. Anh không thấy ngạc nhiên vì mấy ngày nay ở nhà hay ở công ty đều như vậy. Trong tâm anh không vui. Tuy anh không biết ai đang theo đuổi cô nhưng anh biết với một người như cô, chuyện nhận được sự quan tâm như vậy là đương nhiên. Anh cũng rất tò mò, càng tò mò lòng anh lại càng bất an. Có điều, anh nhìn thấy sự không quan tâm trong mắt Lạc Sở dành cho những bó hoa đó, lòng anh lại giãn ra, có lẽ cô cũng chẳng chú ý hay muốn biết về người đó – chứng tỏ chẳng có gì quan trọng.
“Em đừng khách sáo! Tôi về phòng chuẩn bị tài liệu cho em!”
“Ok!”
Lạc Lam đi rồi. Lạc Sở ngồi vào bàn, cô không vội xem máy tính, cô cầm điện thoại lên gọi cho Vũ Kỳ, mấy hôm rồi cô vẫn chưa gặp anh, chỉ liên lạc chủ yếu qua điện thoại, công ty dạo này lại quá nhiều việc căng thẳng, cô cũng muốn nói với anh về việc không muốn phiền anh đưa đón hôm trước nhưng chưa có dịp thuận tiện. Chuông điện thoại đổ những hồi dài, không ai bắt máy cả, thật lạ, bình thường như mọi hôm chắc chắn anh sẽ nhắn tin hoặc gọi điện cho cô, hôm nay không thấy tin nhắn, cuộc gọi nhỡ, cô gọi lại cũng không thấy trả lời. Có chuyện gì sao?
“Em gọi cho tên nhóc đó à? Hắn đang bận với người mẫu của hắn rồi, thời gian đâu mà nghe điện thoại?”
Cửa phòng cô mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên, một hình bóng mà có nằm mơ cô cũng không muốn gặp lại – mắt kính, mí lót, môi mỏng và nụ cười đễu xếch lên – Vương Kiến Tường.