Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa

Chương 28: Bức tranh đẫm máu (2)




Màn đêm nhanh chóng bao trùm Hattusa, Yuuri mở mắt ra từ trong vòng tay của Kail, Kail đã ngủ say bên cạnh cô vì những mệt mỏi của cả ngày dài. Cô gái nhỏ rón rén bước xuống giường, cô phải đi tìm cho bằng được bộ đồ đó. Bộ đồ mà cô đã mặc đến thế giới này và nó hiện đang bị Vương phi Naki giữ. Nếu không có nó cô không thể trở về Nhật Bản được, Kail đã nói như thế, bằng mọi giá cô phải lấy lại.

Khi cô gái nhỏ rời đi, cô làm sao biết được, việc Kail ôm cô trong lòng chính là vì anh muốn bảo vệ cô khỏi ma thuật của Vương phi Nakia. Cô bỏ anh lại mà hành động một mình đồng nghĩa với việc cô đã lọt vào tầm ngắm ma thuật của Nakia.

Nakia ở trong thần điện của mình, tức giận bẻ gãy cây gậy làm phép khi không thể nhìn thấy Yuuri xuất hiện trên mặt nước. Nhưng rồi những gợn sóng lăn tăn làm dấy lên sự chú ý của bà, hình ảnh của Yuuri hiện ra mỗi lúc một rõ ràng. Nụ cười man rợ nở trên môi: “Urhi, nó muốn đến đây, hãy chuẩn bị để đón tiếp nó.” Urhi cúi người vâng lệnh: “Tuân lệnh vương phi.”

Dù Yuuri bước rất khẽ nhưng cô không thể qua mặt được Tito, người đã để ý đến biểu hiện kỳ lạ ban ngày của cô. Khi cô nghe điện hạ Kail nhắc đến ba điều kiện để đưa cô về nhà. Cô gái này đến phủ hoàng tử đã được mấy ngày, trong mấy ngày đó liên tục xảy ra những chuyện không thể lường trước được. Cậu bé gọi cô: “Yuuri, cô tính đi đâu vậy?”

Tiếng gọi của cậu làm cô giật mình, cô quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tito đang đứng khoanh tay dựa vào cột đá sau lưng. Cô chắp hai tay lại với nhau cầu xin cậu bé: “Xin cậu đấy Tito, xin hãy để tôi đi lấy lại bộ đồ đó, cậu biết nó là một trong ba điều kiện để tôi có thể trở về nhà mà. Tôi nhất định phải lấy lại được nó.” Tito nhìn thấy được sự khẩn khoản trong mắt cô, nhưng mà. . . Cô gái này có biết tự lượng sức mình không vậy?

“Chẳng phải hoàng tử đã hứa với cô là sẽ nghĩ cách lấy lại bộ đồ sao? Chuyện cô làm bây giờ là không tin tưởng ngài ấy?” Tito nheo mắt lại, điệu bộ của Tito làm Yuuri chần chừ, không phải cô không tin Kail mà cô rất nôn nóng muốn được về nhà. Kail nói sẽ nghĩ cách nhưng đến bao giờ mới có thể lấy lại được bộ đồ kia chứ, nếu bây giờ cô đi lấy thì có thể trộm về được. Đến lúc đó Kail chỉ việc làm phép vào ngày sao Kim mọc để cô trở về nhà!

“Không phải tôi không tin Kail, nhưng tôi đã gây quá nhiều phiền phức rồi, nếu còn. . . tiếp tục nhờ cậy vào anh ấy, tôi thấy mình thật sự quá vô dụng đến bản thân của mình cũng không lo được.” Yuuri cúi đầu xuống, mái tóc đen ngắn phủ xuống khuôn mặt nhỏ bé, sự bất lực thoáng qua trên khuôn mặt cô. Trong tích tắc trước mặt Tito như hiện lên ảo ảnh, người đứng trước mặt cậu không phải là Yuuri mà là Inari. Mỗi khi nàng bị đại nhân Ilvani trách mắng, nỗi buồn của nàng cũng sẽ được biểu lộ như vậy. Những lúc này, cậu không thể làm gì để nàng mỉm cười cả, nàng sẽ ngồi yên lặng cả ngày mà không nói gì.

Inari có cách chôn vùi nỗi buồn của mình, âm thầm và lặng lẽ đến mức tưởng như nó không hề tồn tại. Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ công chúa của chính mình, cả những nỗi buồn cũng vậy. Khi đó cậu chỉ có thể ôm nàng vào lòng xoa nhẹ lưng cho nàng, như muốn xoa dịu đi một phần nỗi đau trong lòng nàng. Càng nghĩ, cậu càng nhớ Inari, chưa bao giờ cậu phải xa rời nàng lâu như vậy, . . .

Tito vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, cậu nhắm mắt lại rồi thở dài một hơi: “Được rồi, nhưng tôi sẽ đi với cô.” Câu nói của cậu làm Yuuri bừng tỉnh, rũ bỏ vẻ buồn bã lúc nãy, cô hỏi dồn dập: “Thật ư? Thật ư? Cảm ơn cậu rất nhiều Tito.” Cô nắm chặt hai tay của Tito, gần như muốn nghiền nát nó vậy. Nhìn cô bé mới vừa rồi còn ủ dột nay lại vui mừng đến vậy, khóe miệng của Tito không nhịn cong lên thành một nụ cười. “Im lặng nào, cô muốn đánh thức hết tất cả mọi người trong phủ sao?”

Yuuri vội kiềm chế bản thân mình lại, im lặng gật đầu với Tito, hai người lặng lẽ rời khỏi phủ hoàng tử và tiến đến thần điện của Vương phi Nakia. . . Tito không biết rằng, ở cách cậu không còn xa nữa, Inari đang trên đường trở về Hattusa. . .

***

Inari ngồi trong lòng của Ramses, được cuốn trong chiếc áo choàng làm từ lông chồn tuyết thượng hạng. Chiếc áo choàng và vòng tay của Ramses ngăn cản mọi cơn gió sa mạc tốc vào nàng. Ramses cúi đầu nhìn Inari, khuôn mặt của nàng tái nhợt, bờ môi khô khốc nứt nẻ, hơi thở yếu đến mức dường như không thể nhận ra. Hắn cắn môi lại, ra sức đánh vào mông ngựa phi hết tốc lực về Hattusa, tình trạng này của Inari càng ngày càng tệ hắn không thể chần chừ được nữa.

Việc Nakia dùng máu người để hiến tế ác thần xâm nhập vào phong ấn đã gây ra xáo trộn trong việc kiểm soát sức mạnh mà Kail đã đặt lên nàng. Ngay cả Nerasofiti cũng chỉ có thể xóa bỏ ảnh hưởng thực thể của ma pháp Nakia gán lên nàng mà thôi, còn việc sắp xếp lại phong ấn bà không làm được. Người đặt phong ấn không phải là bà, mà là Kail, chỉ có anh mới có thể điều chỉnh lại sự bất ổn đang tranh đấu lẫn nhau trong người Inari.

Cộng thêm việc bị mất máu quá nhiều, và nỗi lo lắng bất an về Tito khiến nàng phát sốt, những cơn sốt như nhấn chìm Inari. Mặc cho bản thân vô cùng khó chịu, nàng vẫn cứ một mực nắm lấy tay Ramses, cầu xin hắn: “Ramses, hãy để ta về Hattusa, nếu không sẽ không kịp mất! Ta cầu xin ngươi, Ramses!” Với tình trạng như thế này, bình thường hắn sẽ không cho phép nàng rời khỏi Ai Cập cho đến khi nào sức khỏe đã được đảm bảo.

Nhưng Nerasofiti đã khuyên hắn, nên làm theo nguyện vọng của nàng, vì bà cảm nhận được rằng ngôi sao ở Hattusa đang bị che mờ. Bà không nhìn thấy chính xác đó là thứ gì, những hình như. . . cô gái của định mệnh đã xuất hiện, bà không muốn Inari vụt mất những thứ thuộc về mình. Bắt buộc cô phải trở về, bà cũng có sự ích kỷ của riêng mình, đứa cháu của Nerasofiti này nhất định phải kiên cường và mạnh mẽ.

Inari mở mắt ra, đưa mắt ra ngoài nhìn khung cảnh, trời đã hửng sáng, phía trước mặt nàng chính là bóng dáng của thành trì Hattusa. Cơn sốt đã lui lại đằng sau, không biết lấy đâu ra sức lực, Inari ngồi thẳng người dậy quay mặt lại nói với Ramses: “Dừng lại ở đây thôi, ngươi không thể tiến sâu hơn nữa.” Ramses ghì cương ngựa lại, cau hàng chân mày lại nhìn nàng: “”Nàng sẽ ngồi vững được bao lâu khi không có ta cơ chứ?’’ Inari cười nhạt: “Rất cảm ơn ngươi Ramses, nhưng mà. . . đừng quên đây là lãnh thổ Hittite, ngươi lại là một người Ai Cập, ta không muốn ngươi mạo hiểm nữa.”

Sau đó nàng nhoài người ra sau gọi: “Shubas!” Shubas nhanh chóng phi ngựa đến gần nàng, Ramses hiểu nỗi lo lắng ẩn giấu trong lời nói của nàng. Việc hắn đưa nàng đến tận thành trì Hattusa đã là một sự đánh cược rồi, nếu hắn tiếp tục đến gần không biết hậu quả sẽ như thế nào. Hắn trở mình xuống ngựa, đưa bàn tay lên trán của nàng, nhiệt độ đã hạ xuống rồi, hắn thở phào một tiếng rồi mới giao cương ngựa cho nàng: “Khi về đến nơi, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, trước tiên nàng nhất định phải nghỉ ngơi đến khi hết bệnh.”

Inari gật đầu với hắn, khi nàng định thúc dây cương thì như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng quay đầu lại mỉm cười: “Dù đã muộn nhưng chúc mừng sinh nhật ngươi, Ramses!” Sau đó, vó ngựa tung bay tiến thẳng về phía thành trì, bỏ lại đoàn người Ramses đứng đó nhìn theo nàng. Hắn nhận lời chúc của nàng mà lòng vui vẻ lạ thường, hắn cứ nhìn theo cho đến khi một tên thuộc hạ phải lên tiếng: “Chủ nhân.. .” Lúc này, Ramses mới giật mình nhanh chóng leo lên con ngựa do thuộc hạ mình đưa đến rồi quay đâu ngựa phóng ngược trở về Ai Cập.

Chỉ cần nàng đến được Hattusa, hắn tin chắc chắn nàng sẽ không sao, Hattusa là nhà của nàng, ở đó còn có cả những người đang ngày đêm bảo vệ nàng nữa. Hắn cũng có thể yên tâm về nàng hơn một chút, bây giờ hắn cũng cần phải trở về giải quyết chính sự rối ren ở Ai Cập. Vị pharaoh trẻ tuổi của hắn lại vừa gây chuyện với giới quý tộc rồi, hắn thở dài nhưng trên đôi mắt lại tràn ngập sự thoải mái. Tut vẫn luôn là Tut mà hắn biết, người anh em và vị vua mà hắn hết lòng kính trọng.

Về phần Inari, nàng cùng với Shubas càng ngày càng tiến gần về phía cồng thành, nhưng khi đi ngang qua phần tường thành phía đông. Lại có một đám đông níu chân nàng lại, đáng lẽ nàng phải phóng ngựa chạy ngang qua . . . nhưng. . . đôi mắt của nàng. . . đã nhìn thấy những thứ ấy. . . những vật thể đen ngòm mang đầy máu trên người nhảy múa như chào đón như gọi mời ai đó.

Nàng biết đó là gì, những linh thể ấy chỉ xuất hiện khi có ai đó đã chết, chúng đến đã kéo linh hồn người mới chết về với địa ngục. Vũ điệu chết chóc của chúng thu hút nàng, bất giác nàng ghìm cương ngựa lại, quay đầu về phía ấy. Shubas thấy nàng đã dừng lại, cậu vội vã quay đầu về phía nàng: “Công chúa!” Nhưng thứ cậu thấy được chỉ có khuôn mặt kinh hãi tột độ của Inari. Kail đứng đó, với những cận vệ và lính canh. . . xung quanh họ, máu tươi chảy thành dòng phủ kín mặt đất. . . ở giữa còn có một bóng hình nhỏ bé.

Nàng đã nhìn thấy cô bé này, chính là cô gái của định mệnh, nhưng điều làm nàng hoảng sợ không phải sự xuất hiện của Yuuri. Mà là điều cô ta đang làm, Yuuri ngồi bệt trên đất giữa vũng máu tươi ấy, trong tay cô ôm một cái xác không hồn. Nước mắt chảy ào ạt ra từ đôi mắt đen của Yuuri. . .Cảnh tương ấy đập tan niềm hy vọng cuối cùng của Inari, cô hét lên: “Không!” Tiếng hét của nàng làm Kail phải chú ý, khi anh quay đầu lại đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang lao đến chỗ này.

“Inari!?!” Anh kinh ngạc, đó là nàng, không phải nàng đang ở Ai Cập sao? Inari nhào khỏi lưng ngựa, cú ngảy làm nàng té ngã nhưng nàng mặc kệ bất chấp tât cả lao về phía ấy. Tiếng gọi thảng thốt của Kail làm Yuuri ngẩng đầu lên, người thiếu nữ đang chạy về phía cô dù có vẻ rất xanh xao, nhưng vẻ đẹp của nàng thì không thể nào bị che giấu. Rực rỡ như mặt trời đang dần nhô lên cao, nhưng lại không còn chút sức sống, Inari là tên vị công chúa, chủ nhân của Tito.

Đến khi nàng đến được chỗ đó, tận mắt nhìn thấy những gì mình đã thấy, đôi chân của nàng khụy xuống. Nàng đẩy Yuuri ra, gỡ những ngón tay của cô ra khỏi mảnh vải bao bọc thi thể. Nàng mặc kệ Yuuri là ai, nếu là khi khác có lẽ nàng sẽ có thể mỉm cười chào đón cô. Nhưng trong hoàn cảnh này. . . khi đôi tay nàng chạm vào thân xác người đã khuất. . . Inari nhìn thấy lý do tại sao. . . người ấy chết. Phong ấn lung lay khiến một phần sức mạnh theo đó thoát ra.

Nàng không dám tin, thật sự không dám tin. . . nước mắt không tự chủ được tuôn trào ra. . .Trái tim nàng đau quá. . . thật sự rất đau. . . máu tươi loang lỗ khắp nơi thấm vào mặt đất, nhuộm đỏ váy của nàng. Bàn tay của nàng toàn là máu. . . Nàng ôm chầm lấy thân xác trước mặt, những thổn thức bị kiềm chặt trong cổ họng, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tito, Tito. . . Nàng đã sai rồi đáng lý ra nàng không nên để cậu ấy ở lại. . .Bức tranh nàng vẽ cho Tito nằm trong ngực áo, cũng bị máu thấm đẫm nhìn không ra hình dáng ban đầu. . . nỗi đau này. . . ai có thể hiểu được đây.

Kail nhìn thấy dáng vẻ đau đớn cùng cực của nàng, anh tiến lại muốn ôm lấy nàng: “Không phải! Không phải như em đã nghĩ đâu . . .” Inari càng ôm chặt lấy thân thể kia , nước mắt và máu như hòa quyện cả vào nhau, anh nói không phải ư, không phải sao? Còn gì không phải nữa đây?. . . Mặt trời nhô lên, bao trùm những tia nắng đầu tiên lên bọn họ, những tia nắng ấy rất dịu dàng nhưng cũng không thể xóa đi nỗi đau đang tồn tại ở đây. Đứng giữa thứ ánh sáng chói lọi đó, Tito đứng đó mỉm cười với nàng: “Công chúa! Người về rồi.” Lời chào đón mà cậu luôn nói với nàng khi nàng đi đâu đó trở về. . . và nụ cười của cậu như thể Inari là tất cả những gì cậu có.

Thế giới của Inari sụp đổ trong ánh nắng rạng rỡ này, nàng không thể chịu đựng được nữa, hạnh phúc quá mong manh, tưởng chừng như không có thật vậy . . .