Tiếng nhạc du dương cất
lên, một mỹ nữ diễm lệ trong trang phục áo dài thiên thanh bước ra. Những đường
cong mê người ẩn hiện sau tà áo, cái cổ thon dài trắng ngần, bộ ngực sữa tròn
cao vút mê người làm trái tim nam nhân xốn xang. Hai chiếc quạt gấm màu xanh của
nàng múa lượn theo tiếng nhạc, cổ tay xoay tròn dẻo như không xương, những bước
chân uyển chuyển như hoà trộn một cách mỹ diệu tinh tế vào từng nốt nhạc, không
gian và thời gian lúc này như lắng đọng, cả tửu điểm im ắng đến lạ thường, tất
cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người con gái ấy. Khuôn mặt diễm lệ thoát ẩn,
thoát hiện sau chiếc quạt khiến cho người khác phải căng mắt chăm chú chỉ sợ
mình bỏ lỡ dù là khoảnh khắc nhỏ nhất được nhìn khuôn mặt yêu kiều đó. Nhạc đã
tắt, mọi người trong Sông Diêm Quán phần hồn còn đang bay bổng tận mây xanh
ngao du tiên cảnh thì mỹ nữ đã rời đi khuất sau tấm rèm che để lại sự nuối tiếc
trong từng ánh mắt, trên từng khuôn mặt khách nhân. Lúc này bà chủ Phi Yến với
nụ cười tươi rói trên môi bước ra:
- Thưa các vị, mọi người thấy Phượng Hoàng của tửu điếm có xinh đẹp không ạ.
- Rất là xinh đẹp.
Tiếng trả lời đồng loạt của khách nhân làm nét mặt trên Phi Yến thêm rạng rỡ,
giọng nói càng thêm ngọt ngào:
- Thưa các vị, mọi người đến đây thì đều đã biết mục đích của buổi đấu giá tối
nay. Nhưng tiểu nữ sẽ nói lại một lần nữa cho mọi người được rõ trước khi chúng
ta bắt đầu. Vẫn như cũ thì vị đại gia nào ra giá cao nhất sẽ được hưởng đêm
xuân xanh cùng với đệ nhất mỹ nữ Lan Phượng Hoàng. Đặc biệt nếu hợp ý người đẹp
thì có thể chuộc nàng khỏi tửu điếm, cả đời ái ân bên nhau.
Ngừng lại một chút, bà ta khẽ mỉm cười lướt qua những khuôn mặt mất kiên nhẫn của
khách nhân,dừng lại một chút sau đó nói tiếp:
- Các vị đã rõ hết cả rùi thì chúng ta bắt đầu nhé. Mọi người phải thật bình
tĩnh đó nha.
Lập tức những âm thanh mất kiên nhẫn vang lên.
- Ta trả hai mươi nghìn lượng
- Năm mươi nghìn lượng
- Một trăm nghìn lượng
....
Không khí đấu giá trong tửu điếm dần trở lên gay cấn căng thẳng.
- Một trăm vạn lượng.
Đoa là một giọng nói có phần yếu đuối nhưng lại vô cùng phách lối. Ngay lập tức
ánh mắt mọi người đổ dồn về phía người thanh niên ăn mặc sang trọng vừa bước
vào. Hắn chính là đại công tử con trai của chủ Thành Nam, giàu có quyền lực bậc
nhất Vũ Tùng Lâm, cũng vì thế mà hắn ta cũng là tên công tử ăn chơi chác táng
không ai sánh kịp. Lúc này, rất nhiều người đã từ bỏ ý định tranh đoạt, khuôn mặt
trở lên bơ phờ thất vọng. Theo sau hắn tên đầy tớ tên Đức Nhân dáng đi khệnh khạng,
thân hình tròn béo, khuôn mặt nhiều lông vênh váo kiêu ngạo. Còn có bốn tên đại
hãn lực lưỡng, cao gần hai mét tạo lên khí thế bức người của đại thiếu gia họ
Vũ. Lúc này bà chủ Phi Yến đon đả chạy xuống mời Tùng Lâm lên sảnh tầng hai,
thái độ cực kỳ kính cẩn, yêu chiều. Ở trên lầu, hắn ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt
coi trời bằng vung của mình, ánh mắt khinh thường khẽ liếc xuống .Bà chủ Phi Yến
hơi lắc đầu sau đó lại cất giọng ngọt ngào:
- Thưa các vị, Tùng Lâm công tử đây đã ra giá một trăm vạn lượng . Có vị nào ra
giá cao hơn không nhỉ.
Ngừng một chút đảo qua toàn tửu điếm, vẫn chưa một ai có ý định ra giá.
Có lẽ phần lớn là mọi người sợ đắc tội với Vũ đại công tử. Dù sao hắn ta cũng
là tiểu vương của cái Thành Nam này.
- Nếu không có ai tiếp tục ra giá thì tiểu nữ đây xin được tuyên bố...
- Khoan.
Âm thanh khàn khàn vang lên, một nam nhân cao to khoắc một tấm choàng nâu sờn
rách, lưng đeo một thanh trọng kiếm dần dần bước vào, từng bước từng bước nặng
nề mà chắc nịch.