Vệ Lạc dọc đường thao thao bất tuyệt, không ngừng khoác lác tâng bốc lại an ủi, khi dẫn đám người này đi tới chỗ ở của họ, thì trong ánh mắt của Việt công chúa nhìn về phía nàng đã mơ hồ có chút ỷ lại.
Về tình về lý, Vệ Lạc phó nội sự kiêm thực khách tam đẳng không có tư cách thu xếp cho một quý nhân như Việt công chúa. Bởi vì sân viện thượng đẳng không nằm trong phạm vi quản hạt của nàng.
Nhưng Vệ Lạc là người nào chứ? Nàng mới chẳng để ý tới những quy tắc này đâu, lâu các nàng đang đưa họ tới đã là nhất đẳng trong phủ Kính Lăng, hoàn toàn có thể xứng với thân phận nhóm người Việt công chúa.
Lúc đoàn người Việt công chúa bước vào tòa tiểu lâu bằng gỗ thì thấy kết cấu trong tinh xảo lộ ra đại khí, bốn phía hoa viên bao quanh, trong hoa viên còn thêm một sân viện có hồ nhỏ, trong lòng đều thả lỏng.
Bất tri bất giác, kể cả trong ánh mắt các kiếm khách nhìn Vệ Lạc đều thêm ba phần thân mật. Dưới cái nhìn của bọn họ, tuy rằng công tử Kính Lăng rất ngạo mạn vô lễ, nhưng tiểu nhi thân phận thấp hèn này lại vẫn có mấy phần lễ nghi quy củ.
Bọn họ thật sự không biết nếu cũng bị loại người ti tiện này nhục nhã, bọn họ có thể phẫn nộ rút kiếm, gây hậu quả không thể vãn hồi nữa hay không?
Thu xếp cho đoàn người như thế không phải việc đơn giản, điều phối nô bộc, phân phát các loại vật phẩm, liên quan tới rất nhiều phương diện. Có thể nói, công việc như vậy chỉ có đại quản sự mới có thể xử lý tốt.
Chẳng qua vì Vệ Lạc là cận thần của công tử Kính Lăng, các quản sự lớn nhỏ trong phủ lại không biết đến cùng ý muốn của công tử Kính Lăng là thế nào. Bèn mặc nàng điều động.
Nàng thậm chí nhân cơ hội tiếp nhận công việc của Yêu cô, từ trong đám xử nữ đồng nam điều một nhóm người đến hầu hạ Việt công chúa.
Dùng những người này hầu hạ lại là một cách thể hiện thân phận. Đến lúc Việt công chúa chú ý trong viện ra vào đủ mọi khuôn mặt thanh tú, thì tâm tình lại khá hơn nhiều.
Với thân phận công chúa bậc này, nhạc âm tấu khi dùng cơm, thứ loại chén rượu sử dụng, đều có quy tắc cả. Vệ Lạc không hiểu, nhưng nàng sẽ hỏi, dọc đường đi không ngừng thỉnh giáo các vị quản sự, thái độ cực kỳ ôn hòa có lễ, khiến người ta vừa thấy liền thoải mái. Không quá nửa ngày, Vệ Lạc đã xử lý tất cả sự vụ sạch sẽ.
Đến sau bữa tối, Vệ Lạc cùng các thiếu nữ nước Việt đã là có gì nói hết.
Vệ Lạc chớp cặp mắt đen huyền ngây thơ, mê mẩn thưởng thức sắp đẹp của chúng nữ một hồi, lại thở dài nói: "Sắc đẹp của Việt nữ, không ngờ lại tới mức này! Than ôi! Thật không thể tin thế gian này có sắc đẹp nào hơn được công chúa."
Nàng than thở tới đây, khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Công tử nhà ta đối với Việt tứ công chúa quá cố tuy nói tình sâu mãi mãi, nhưng từ trước tới giờ cũng không thấy nhắc qua nàng ta. Ta thực sự không tin, vẻ đẹp của nàng vượt qua công chúa người!"
Vệ Lạc vừa nhắc đến công tử của mình, chúng nữ lập tức yên tĩnh lắng nghe. Các nàng đang trong tuổi hoa xinh tươi, ai mà chẳng mộng mơ? Ở trong cung nước Việt, các nàng thường gặp đều là đám quý nhân béo mập đáng ghét, thiếu niên lang qua lại đùa vui, đa phần cũng chỉ là tướng mạo đoan chính mà thôi, tuấn tú cực kỳ hiếm thấy. Dung mạo như công tử Kính Lăng, dứt khoát nghe cũng chưa từng nghe, mơ cũng chưa từng mơ qua. Bởi vậy vừa nhắc tới người xem thường các nàng này thì, đều cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Vệ Lạc vừa dứt lời, phía sau Việt công chúa, muội muội khác mẹ của nàng lập tức cười vang nói: "Tứ nữ? Ả ốm yếu b3nh hoạn đó thì có gì mà xinh đẹp chứ? Thật chẳng ra sao!"
Vệ Lạc ngạc nhiên nhìn về phía nàng ta, ha ha nói: "Người mà công tử nhớ nhung, sắc đẹp lại bình thường sao?" Trong giọng nói của nàng tỏ rõ vẻ không tin.
Nàng không tin khiến chúng nữ đều muốn tranh luận một phen, cuối cùng, vẫn là Việt công chúa thở dài nói: "Tứ nữ là con thứ, mẹ tuy được phụ hầu sủng ái, nhưng từng có quan hệ bất chính với người khác. Lúc phụ hầu xử tử tên gian phu đó thì bà ta nguyện lấy cái chết cảm tạ ơn ân sủng của phụ hầu, chỉ cầu phụ hầu tha cho con gái. Khi bà chết thì Tứ nữ mới có hai tuổi. Mười mấy năm qua, Tứ nữ vẫn sống im lặng trong một góc, ít qua lại với người khác. Nghe nói nàng ta yếu đuối nhiều bệnh, thường tự mình đi sâu vào rừng hái thảo dược để ăn."
Việt công chúa rủ rỉ thuật lại rõ ràng lai lịch xuất thân của cơ thể Vệ Lạc.
Thì ra mẫu thân thân thể này vụng trộm với nam nhân khác nên bị xử tử! Hơn nữa đã chết chừng mười năm rồi! Vệ Lạc cố gắng đè nén chua xót khó hiểu đang trào ra trong lòng, vui sướng nghĩ thầm: ôi chao, chết rồi ư? Thân thể này vẫn sống im lặng nơi lãnh cung sao? Nói như vậy, người biết nàng chắc là rất ít?
Việt công chúa vừa nói xong, Vệ Lạc lập tức chớp chớp mắt, hít vào một hơi, cả kinh nói: "Lại có việc này sao?" Tiếp đến, nàng lại khinh thường chép miệng, lẩm bẩm nói: "Thực còn xa mới bằng công chúa!"
Lời này Việt công chúa thực sự rất thích nghe.
Ngay sau đó hai tay nàng xoắn chặt lại, trong cặp mắt phượng lệ châu vòng quanh, cắn chặt răng ngà, cố nhẫn nhịn chua xót trong lòng.
Một quý nữ mắt nhỏ phía sau hai công chúa than thở: "Đúng vậy, Tứ nữ thực sự không xinh đẹp."
Vệ Lạc hiếu kỳ hỏi lần nữa: "Tứ nữ kia, dung mạo của nàng ta thật sự bình thường không có gì đặc sắc sao?"
Mấy thiếu nữ suy nghĩ một hồi, thứ công chúa kia nhanh miệng tiếp lời: "Ba năm trước cô ta trang điểm gả sang Tấn ta từng gặp qua, chẳng qua chỉ là phường xoàng xĩnh, so với xử nữ bình thường không có gì khác."
Vệ Lạc nghiêng đầu, cười nói: "Mẹ nàng ta chắc là một giai nhân?"
Thứ công chúa hừ một tiếng, chép miệng đáp: "Giai nhân nước Việt nhiều lắm! Mẹ cô ta đã chết nhiều năm, ai còn nhớ tới dung mạo của một ả cơ chứ? Tứ nữ sống lặng lẽ, hiếm qua lại với ai, không biết lễ nghi, không học văn tự, hoàn toàn là một tiện phụ."
Hiếm qua lại với ai, không biết lễ nghi, không học văn tự?"
Quá tốt rồi!
Lần này, Vệ Lạc hoàn toàn yên tâm.
Nàng rất muốn reo hò, nàng rất muốn hát vang!
Bởi vì nàng an toàn rồi!
Nguy hiểm lớn nhất của nàng, đơn giản chính là công tử Kính Lăng hoài nghi lai lịch xuất thân của nàng rồi sẽ thuận tay giết. Bây giờ lại nghe rằng, nàng cùng Việt Tứ công chúa kia chẳng hề có điểm nào giống nhau!
Nàng bây giờ, không chỉ chẳng giống với Tứ nữ chúng nữ nhắc đến, cũng cùng hai vị Việt công chúa này không chỗ tương tự. Cho dù là khuôn mặt, hay là ngũ quan, hoặc là cử chỉ thần thái, Vệ Lạc nàng đều hoàn toàn khác các nàng!
Nàng an toàn rồi!
Kiềm nén vui mừng, Vệ Lạc lại cùng chúng nữ chuyện phiếm nửa ngày. Đợi đến khi nàng hoàn toàn xác nhận những người Việt này sẽ không trở thành gánh nặng của bản thân, nguy cơ của nàng đã bị hóa giải, thì đêm đen đã buông.
Màn đêm thăm thẳm, sanh nhạc bắt đầu phiêu đãng.
Sau khi Vệ Lạc cáo lui với chúng nữ, bước chân thơ thới quay trở về.
Khi nàng đi về phòng mình, đuổi hai thị tỳ ra ngoài, đóng chặt cửa phòng thì không hiểu tại sao, nàng vốn nên vui mừng cực điểm, im lặng cười một hồi xong thì lệ đã rơi đầy mặt.
Nàng bưng miệng thật chặt, từ từ trượt người ngồi trên mặt đất sau cửa, lại một lần nữa reo hò: Ta an toàn rồi!
Ta thực sự an toàn rồi!
Trái tim nàng đang reo hò, tinh thần nàng đang phấn chấn, bước chân thơ thới, nàng cầm một thanh đao đồng, tay rung rung, cười khúc khích, liên tục vót mười thanh kiếm trúc, mới hơi bình tĩnh lại.
Một đêm này, Vệ Lạc vừa ngã xuống giường liền ngủ, nàng ngủ rất say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Từ khi xuyên qua đến nay, không, từ khi cha mẹ chết đến nay, Vệ Lạc lần đầu tiên nếm trải mùi vị của mộng đẹp dài lâu.