Việt Cơ

Chương 78: Dự tiệc




Lúc này, một hồi tiếng bước chân thong thả truyền đến, trong chốc lát, tiếng kêu cực kỳ mừng rỡ của một nữ tử mềm mại truyền đến: "Bát huynh?"

Tiếp theo là một thiếu nữ vóc người cao gầy kiện mỹ, mặt tròn mắt to, làn da trắng nõn lộ màu nâu nhạt khoẻ mạnh như một cơn gió cuốn tới. Nàng ta vội vàng vọt tới trước người công tử Kính Lăng, bước chân dừng lại cách hắn không tới nửa thước, ngửa đầu nhìn hắn, hai mắt rưng rưng, cực kỳ vui mừng kêu lên: "Bát huynh!"

Thiếu nữ này, chính là vị công chúa mà Vệ Lạc đã từng gặp qua. Hiện tại nàng đã biết đây là Thập Tam công chúa nước Tấn, một năm trước đây, dưới sự an bài của công tử Kính Lăng nàng ta đã gả cho tam lư đại phu (1) Văn Thích.

Chiếu theo việc nàng ta là một công chúa, bình thường sẽ gả đi xa nước, làm thê tử một trong những vị chư hầu hoặc công tử. Thập Tam công chúa nước Tấn lại là mỹ nhân nổi tiếng đương thời, thanh danh mỹ mạo đã sớm lan xa, Tấn hầu chẳng thể nào chưa nghĩ tới việc sử dụng tốt nhất sự hữu dụng của nàng ta.

Xem ra, đây chính là kết quả ván cờ giữa công tử Kính Lăng và Tấn hầu.

Thập Tam công chúa ngẩng mặt, vô cùng vui sướng nhìn Bát huynh của nàng, nghẹn ngào cả nửa ngày, nhưng vẫn chỉ thốt được hai chữ: "Bát huynh!"

Kính Lăng hơi buồn cười, hắn đưa tay vỗ bả vai nàng ta một cái, thản nhiên ngồi lại trên tháp, sau đó, hắn lắc chén rượu không về phía Vệ Lạc.

Vệ Lạc vội vàng tiến lên một bước, dừng lại cách hắn nửa thước, cẩn thận kính cẩn cầm bình rót rượu, theo dòng rượu đục vàng ồ ồ chảy vào trong chén, Thập Tam công chúa đảo mắt quan sát Vệ Lạc.

Đây là lần đầu hai người gặp nhau sau hai năm rưỡi, Thập Tam công chúa hiển nhiên không nhận ra Vệ Lạc. Nàng ta cảnh giác nhìn chằm chằm đôi mắt như mặc ngọc của Vệ Lạc, quay đầu hỏi công tử Kính Lăng: "Bát huynh, người này là?"

Kính Lăng không trả lời, trái lại sử quan đứng bên cạnh đang cầm bút ghi chép thân phận mới của Vệ Lạc tiến lên một bước, khom người đáp: "Bẩm Thập Tam công chúa, người này vừa được công tử phong làm thực khách tam đẳng kiêm hạ thần bên người."

"Hạ thần bên người?"

Cặp mắt vốn to tròn của thập tam công chúa lúc này trợn tròn xoe, nàng ta không dám tin nhìn chòng chọc Vệ Lạc, lại nhìn sang công tử Kính Lăng, môi anh đào giật giật, thấy hắn mặt vẫn bình tĩnh, dáng vẻ cũng không muốn trả lời, lập tức đem nghi vấn vừa mới phát sinh nuốt xuống.

Thập Tam công chúa lại nghiêm túc quan sát Vệ Lạc, một mạch nhìn chăm chú nàng rót rượu, lui về phía sau cúi đầu đứng hầu, nàng ta mới thu hồi tầm mắt, quay sang công tử Kính Lăng.

Nàng ta nâng chén rượu vừa được một thị tỳ rót đầy lên, hai tay khum lại, nhấp một ngụm nhỏ hỏi: "Bát huynh, nghe nói phụ hầu vì huynh bố trí yến hội trong cung, đón gió tẩy trần, huynh không muốn đi à?"

Công tử Kính Lăng hơi ngửa người về sau, lười biếng nói: "Sao muội biết?"

Thập Tam công chúa cười hì hì đáp: "Tiểu muội nghe nói Bát huynh trở về, liền vội vã chạy gấp tới Tân Điền. Vừa nãy trên đường gặp được hai vị sứ thần, bọn họ thấy tiểu muội thì vô cùng mừng rỡ, tới gần tố khổ, bởi vậy tiểu muội mới biết được việc này."

Công tử Kính Lăng nhàn nhạt cười, nhìn thấy nụ cười này của hắn, Thập Tam công chúa không khỏi nghiêng người về trước, đầu tiên là hoa mắt mê mẩn nhìn mặt hắn một hồi, chốc sau mới nói: "Bát huynh, yến hội đêm nay?"

Kính Lăng cười cười, chậm rãi đứng dậy, nói: "Nếu Thập Tam công chúa đã tới khuyên, tất nhiên là phải đi."

Tức thì, Thập Tam công chúa ửng hồng hai má, mắt lộ vẻ vui mừng vô hạn.

Vệ Lạc ở một bên liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của công tử Kính Lăng, miệng hơi bặm, nghĩ thầm: "Lại nói xạo, cái tên này, chắc chắc đã dự định tham dự từ sớm rồi."

Nói ra cũng kỳ quái, bản thân nói dối, Vệ Lạc luôn cho là đương nhiên. Nhưng mà Kính Lăng nói dối, nàng lại cảm thấy hắn quá mức giảo hoạt, cực kỳ quá trớn! Với thân thế cùng thủ đoạn của hắn, không cần lừa người khác họ cũng đã chống không lại rồi, hắn lại còn muốn đánh lừa. Quan trọng nhất chính là, còn luôn lừa gạt mình.

Chúng thị tỳ nghe thấy công tử Kính Lăng nói chuẩn bị dự tiệc, mắt thấy lúc này thái dương đã chìm vào đường chân trời, đèn lồ ng vừa được treo lên, liền ngẩn người: Gấp gáp như vậy, chắc không có thời gian tắm rửa thay y phục đâu.

Công tử Kính Lăng vừa dứt lời, liền rời khỏi tháp kỷ xoay người định đi, hắn đi được hai bước thì quay đầu nhìn Thập Tam công chúa, cười nhạt nói: "Không phải dự tiệc sao? Cớ gì còn chần chờ?" Thập Tam công chúa thướt tha đứng dậy, nàng ta chậm rãi bước đến cạnh Kính Lăng, ngước nhìn hắn, giọng điệu cực kỳ sùng kính nói: "Vâng!" Nàng ta nhìn công tử Kính Lăng, thầm nghĩ: Trên đời này, cũng chỉ có thái tử Bát huynh của ta nghe được quân hầu cho vời, muốn đi thì sẽ đi, không muốn đi thì sẽ không đi, ngay cả muốn đi, thì tắm rửa thay y phục cũng chẳng làm.

Đám người đi chưa được mười bước, mấy thị tỳ đã vội vàng chạy tới, bọn họ vây quanh công tử Kính Lăng, khoác thêm ngoại bào cho hắn, đổi một đai lưng khác nạm đầy vàng ngọc lộ vẻ đường hoàng phú quý, lại đeo bên hông hắn một thanh bảo kiếm hoa lệ cũng nạm đầy vàng ngọc.

Sau khi Kính Lăng thay đôi giày có cẩn hai viên dạ minh châu ở trên mũi giầy xong, cả người đã sáng rực lên!

Vệ Lạc khâm phục nhìn những thị tỳ này, thầm nghĩ: Bọn họ chắc đã đoán được tối nay Kính Lăng vẫn sẽ dự tiệc, những thứ đồ này đã sớm chuẩn bị một bên rồi.

Bằng không, tốc độ cũng sẽ chẳng nhanh như vậy.

Chuẩn bị thỏa đáng toàn bộ xong, công tử Kính Lăng đã ăn vận điển hình một vị vương thái tử.

Đang khi Kính Lăng cất bước rời đi, Vệ Lạc hơi do dự, lặng lẽ nghiêng đầu, xem xét biểu cảm từ bên mặt hắn, thấy hắn lạnh lùng liếc mình, vội vã bước nhanh theo sau.

Đoàn người đi đến quảng trường ngoài chính viện thì xe ngựa của thực khách kiếm khách đều đã chờ sẵn một bên. Điều này khiến Vệ Lạc không khỏi lần nữa cảm thán tốc độ của bọn họ.

Từng người lên xe ngựa, Vệ Lạc mới vừa nhậm chức hạ thần bên người, tự nhiên là lên xe ngựa của công tử Kính Lăng, đi cùng xe với hắn. Lúc nàng nhảy lên xe ngựa thì Thập Tam công chúa đã ngồi trên một chiếc xe ngựa hoa lệ khác với đầu ra ngoài, chăm chú đánh giá Vệ Lạc thật lâu.

Kiếm khách cưỡi ngựa mở đường, xe ngựa bắt đầu lăn bánh, chốc lát đã ra khỏi cửa phủ, chạy trên đường Tân Điền.

Vệ Lạc đáng thương, vẫn hai ba năm trước mới từng ra khỏi cửa phủ này, hiện tại nàng thấy cái gì cũng mới mẻ. Bởi vậy, nàng lặng im ngồi quỳ chân ở trên tháp, ưỡn người thẳng tắp, hai tay an phận đặt ở đầu gối, chỉ là một đôi mắt lại chớp chớp xuyên qua màn xe nhìn người đi đường qua lại bên ngoài.

Theo ánh chiều rơi rớt cuối cùng biến mất, trời đất bắt đầu xuất hiện một tầng sương đêm, trên đường phố ánh đuốc thắp lên rần rần, vô số ngọn đèn lồ ng lay động.

Nhìn thiếu nam thiếu nữ vừa đi trên đường vừa đùa giỡn rầy la nhau, Vệ Lạc không khỏi lộ ra một tia ước ao: Điều này làm nàng nhớ tới những lúc tan trường trước đây, khi đoàn người lao ra khỏi phòng học, chẳng phải cũng hân hoan thế sao?

Dọc đường đi, công tử Kính Lăng vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không hề chú ý tới Vệ Lạc. Dần dần, đoàn xe chạy vào đường chính Tấn cung. Trên đường chính xe ngựa chen chúc nhau, xếp thành một đội ngũ thật dài, nhưng khi mọi xe nhìn thấy xe ngựa của công tử Kính Lăng, tất cả đều lùi sang hai bên, cung kính chờ hắn đi trước.

Bởi vậy xe ngựa của bọn họ có thể nói là đi qua không gặp trở ngại gì, chỉ chốc lát đã xuất hiện trong Tấn cung. Trên xe ngựa bên cạnh ở phía sau một chút, Thập Tam công chúa đang với đầu ra ngoài, liên tục chào hỏi mọi người, tiếng cười vui vẻ reo vang của nàng ta không dứt bên tai.

(1) Tam lư đại phu: chức quan đặc biệt của nước Sở, trông coi tế tự và sự vụ công tộc nước Sở (Khuất thị, Cảnh thị, Chiêu thị), chức năng tương đương với Tông Chính của Trung Nguyên.