Việt Cơ

Chương 59: Công chúa Hòa Khương




Ở thời đại này, người biết chữ rất ít, mà người khôn khéo càng ít, những người này lại ít khi đem trí tuệ của mình biểu hiện thành tác phong cá nhân. Do đó, rất ít người nhìn thấy người có chút hài hước giống Vệ Lạc. Nếu không thực sự hiếm thấy, Thái Sử công cũng sẽ không chĩ vì những người này đơn độc viết một cuốn truyện ký (1).

Trong tiếng cười lớn, ánh mắt mọi người nhìn Vệ Lạc cũng khác đi, nhóm quý nữ rỉ tai thì thầm, đánh giá nàng không ngớt, các quý nhân quyền cao chức trọng ngồi ở phía trước, cũng có mấy người nhìn thẳng đánh giá nàng.

Không tới một hồi, một quý nhân phất phất tay, quay qua người chủ trì mập mạp nói rằng: "Kẻ này được! Lưu."

Người chủ sự vội vã đáp: "Vâng."

Đáp xong, ông ta phất phất tay, ý bảo Vệ Lạc đứng sang một bên.

Vệ Lạc đến lúc này mới thở dài một hơi, nàng vừa mới nhấc chân lên, liền cảm giác một cơn mệt mỏi vô lực, hít sâu một hơi, mới khiến bản thân vững vàng tránh sang một bên. Mãi đến lúc đã đứng vững, nàng mới phát hiện mình toát mồ hôi ước đẫm.

Từ sau khi đến thế giới này, Vệ Lạc phát hiện tuyến mồ hôi của mình đặc biệt phát triển, mỗi lần bị kinh sợ thì liền tuôn như mưa. Nàng có chút hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy, trái tim nàng cũng sẽ khoẻ y hệt một tên đồ tể giết heo không chớp mắt.

Vệ Lạc vừa lui, thì tới việc sắp xếp nhóm tạp dịch. Những nam nhân cường tráng như thế này, không nhiều quý tộc cảm thấy hiếm lạ, vẫn là mấy quân sĩ tới mang toàn bộ họ đi, chắc là chuẩn bị đưa ra chiến trường.

Sau khi xử lý xong nhóm tạp dịch, tiếp theo là xử lý các đồng nam xử nữ còn sót lại, các quý nhân không ai hứng thú, cuối cùng chủ sự mập mạp phất phất tay, sai người dẫn xuống. Vệ Lạc thính tai, nghe được ông ta nói thầm, "Điều dưỡng mấy ngày, có thể bán cho các thương nhân."

Bất tri bất giác, giữa sân chỉ còn lại một mình Vệ Lạc.

Thực tế, Vệ Lạc có chút kỳ quái, bản thân chẳng qua tự giễu một phen, mặc ai cũng có thể mang đi, cần phải làm khó dễ thế này sao?

Nàng cúi đầu, vô cùng nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng thấp thoáng có một giọng nói truyền đến, "Kẻ này rất được! Không bằng tặng cho Quân Hầu để mua vui?"

Tặng cho Tấn Hầu? Làm lộng thần cho ông ta? Vệ Lạc không khỏi nhíu mày, tỉ mỉ suy nghĩ việc này là có lợi hay có hại.

Đúng lúc này, một giọng nữ khàn khàn có chút the thé, tựa lưỡi dao đang mài trên đá vang lên, "Tiểu nhi này quy về ta đi."

Lời nói vừa dứt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Vệ Lạc cũng ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nói.

Là một phụ nhân vô cùng to béo, nhưng chỉ cao một thước rưỡi, Vệ Lạc nhìn thể tích núi thịt kia, ước chừng không ít hơn một trăm sáu mươi cân đâu.

Thông thường, người to béo đều sẽ mang tướng Phật, mặt mũi hiền lành. Phụ nhân này lại không như thế, trên khuôn mặt nung núc thịt mỡ, mọc ra một cặp mắt nhỏ hẹp thành một đường, khi đôi mắt nhỏ nhìn về phía Vệ Lạc, không biết tại sao khiến nàng rùng mình một cái.

Hơn nữa, phụ nhân mập như thế, mà môi y thị lại rất mỏng, hầu như không có môi trên, nếu không nói gì thì dường như chỉ là một đường môi, gây cho người ta một cảm giác mạnh mẽ về sự tàn bạo và độc ác.

Vệ Lạc vừa nhìn thoáng qua, trong lòng liền cảm thấy bất an.

Nàng vội vàng xoay qua nhìn mọi người, phát hiện tất cả các quý nhân khác đều không lên tiếng, mấy quý nhân vừa rồi có thiện ý với nàng, đối diện với ánh mắt nàng lại càng mang theo thương hại và đồng tình.

Lòng Vệ Lạc trầm xuống.

Sau khi phụ nhân kia nói câu nọ, quay đầu nhìn chủ sự mập mạp sau lưng Vệ Lạc. Vệ Lạc vừa thấy ông ta định mở miệng đáp lời, lòng căng thẳng, cũng không quản nhiều liền tiến lên một bước, chắp tay trước ngực cười với phụ nhân kia, chuẩn bị mở miệng.

Miệng của nàng vừa định mở, phụ nhân đã âm u tàn bạo quét qua Vệ Lạc, khiến lời nàng vừa đến khóe miệng thì rụt lại.

Phụ nhân nhìn chằm chằm Vệ Lạc như nhìn heo chó, nhếch mép, khàn khàn the thé nói: "Tiểu nhi, phủ công chúa Hoà Khương ta có quy củ. Điều thứ nhất, không được ta cho phép, không thể lên tiếng." Nói đến đây, y thị dán mắt vào thân thể nhỏ bé của Vệ Lạc, âm u nói, "Thiếp xưa nay chán ghét nhất hạng người cười đến tự cao tự đại, không biết cao thấp!"

Y thị không hề che giấu chán ghét và thống hận với Vệ Lạc.

Vệ Lạc kinh sợ.

Nàng ngơ ngác nhìn công chúa Hoà Khương, suy nghĩ chuyển thật nhanh.

Công chúa Hoà Khương tiếp tục khàn khàn the thé nói: "Người đê tiện như ngươi, có thể vào phủ của ta thực sự là ơn trời. Từ hôm nay trở đi, ngươi bất cứ lúc nào cũng phải lấy lòng ta. Ta cho ngươi mở miệng, ngươi phải nói khiến ta cười ngay mới được."

Sắc mặt Vệ Lạc trắng nhợt, vẻ mặt vẫn ẩn nhẫn, thành thật rốt cuộc hiện ra mấy phần giận dữ.

Công chúa Hoà Khương thấy nàng một bộ muốn phẫn nộ phất áo mà đi, không khỏi cực kỳ hưng phấn. Cái mũi cao to đầy đặn của y thị bắt đầu phập phồng thở, còn vươn cái lưỡi to dầy li3m li3m môi, bộ dạng kia, tựa như Vệ Lạc đối diện là một bữa ăn ngon, một bữa ăn ngay tức khắc muốn chạy đi.

Biểu hiện của y thị thực sự quá hưng phấn, hoàn toàn nóng lòng muốn Vệ Lạc lập tức nổi giận. Vệ Lạc cả kinh, sắc mặt có chút xanh chậm rãi hòa hoãn.

Công chúa Hoà Khương thấy nàng còn có thể kiểm soát bản thân, hiển nhiên càng cảm thấy hứng thú, y thị híp cặp mắt nhỏ vốn chỉ là một đường kẻ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt, nhìn chằm chằm Vệ Lạc như rắn, nói: "Thiếp xem ra thì, ngươi cũng có thể làm tửu khí (đồ đựng rượu)."

Hai chữ "tửu khí" của y thị vừa vang lên, đám quý nữ phía trước và sau lưng y thị đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt chán ghét. Vệ Lạc còn đang kỳ quái thì công chúa Hoà Khương đã hăng hái bừng bừng bổ sung thêm: "Đối với nô lệ phạm tội, thiếp rất thích bổ đầu chúng làm tửu khí! Tiểu nhi có thể đắc dụng đây."

Dùng đầu người làm tửu khí?

Dùng đầu người làm tửu khí!

Chớp mắt, Vệ Lạc đã hiểu rõ.

Nàng cắn răng, hít thật sâu hai lần, đại não hoạt động với tốc độ chưa từng có. Thật rõ ràng, nếu bước vào phủ của công chúa Hòa Khương, nàng chỉ có một con đường chết.

Nàng phải nghĩ cách cứu chính mình, nhất định phải nhanh nghĩ cách, ngay lập tức!

Trong lúc Vệ Lạc vừa vội vừa hoảng, chủ sự mập mạp kia đã chấp tay cười nịnh nọt nói: "Được!"

"Chậm đã - "

Chữ "được" của ông ta vừa ra khỏi miệng, Vệ Lạc đã cao giọng quát dài. Nàng lần thứ hai tiến lên một bước, dưới ánh đuốc đang cháy hừng hực, lặng lẽ nhìn công chúa Hoà Khương, hai tay chấp lại, lanh lảnh nói: "Hồi bẩm công chúa, tiểu nhân thực là người trong phủ công tử Kính Lăng, trước khi tới đây, mới vừa được ngài phong làm sai vặt bên người. Lại do một vài sai sót bị kẻ xấu hãm hại, lôi vào chuyện của Mi cơ."

Nàng nói lanh lảnh một hơi không ngừng tới đây, nhếch hàm răng trắng nở nụ cười, "Vì là ý của công chúa, muốn tiểu nhân vào phủ, nên đến báo trước với công tử mới đúng."

Lời Vệ Lạc vô cùng vang dội, vô cùng có lý chẳng sợ. Nàng biết, nếu vào phủ công chúa Hòa Khương, sẽ sống không bằng chết, hiện tại chỉ có công tử Kính Lăng là cọng rơm nàng bắt được, nàng không còn cách nào khác, dù chết cũng phải đánh cuộc.

Vệ Lạc một lời vừa ra, công chúa Hoà Khương nhắm lại hai mắt, trong con mắt hầu như không nhìn tới được kia, bắ n ra ánh sáng xanh lục âm hiểm.

Vệ Lạc không nhượng bộ chút nào nhìn y thị, cũng không nhúc nhích.

Giằng co được một lúc, công chúa Hoà Khương bỗng dưng ngửa đầu cười.

Tiếng cười của y thị khàn khàn đứt quãng, chẳng khác gì đao cà vách đá, lại như gõ vào chiêng vỡ, khó nghe cực điểm.

Nhưng làm cho Vệ Lạc hoảng loạn chính là, tiếng cười của y thị ẩn chứa sự đắc ý, nực cười.

Công chúa Hòa Khương cười lớn khằng khặc, trong quảng trường to lớn, ngoại trừ tiếng cười của y thị chỉ còn tiếng gió, tiếng ngọn đuốc cháy. Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Vệ Lạc không khác nào nhìn người sắp chết.

Lòng Vệ Lạc thật sự trầm xuống.

Công chúa Hòa Khương cười to một lúc, chậm rãi ngừng cười, y thị phập phồng cánh mũi, chậm rãi nói: "Kính Lăng là ai cơ chứ? Người ở đây ai dám vào trong phủ hắn bắt ngươi, ắt là ngươi đã bị hắn vứt bỏ! Tiểu nhi thật to gan, dám lấy Kính Lăng lừa ta?"

Y thị nói tới đây, lại đưa đầu lưỡi đỏ đầy đặn li3m môi một cái, trong đôi mắt đang đánh giá Vệ Lạc mang theo vẻ hưng phấn đắc ý vô cùng.

Trong ánh mắt hết sức tuyệt vọng và sắc mặt xám xịt của Vệ Lạc, y thị khô khốc nói: "Tiểu nhi sợ ta đến vậy? Rất tốt, rất tốt!"

"Người đâu!"

"Dạ - "

"Xích thằng bé này mang về phủ."

"Dạ"

Từ trong góc tối, hai kiếm sư đi ra, bọn họ nhanh chân đi tới chỗ Vệ Lạc.

Vệ Lạc cầm thanh kiếm gỗ trong tay áo thật chặt, nàng hít sâu một hơi, âm thầm suy nghĩ: kẻ như thế sẽ không cho mình cơ hội lần thứ hai, mình vẫn nên tự vẫn đi!

Nàng nắm chuôi kiếm gỗ, vẫn rất ổn định, rất ổn định, chưa bao giờ ổn định như vậy.

Trong nháy mắt, hai kiếm khách đi tới trước người Vệ Lạc, bọn họ cùng lúc đưa tay chụp vào bờ vai của nàng.

Ánh mắt công chúa Hòa Khương tựa rắn độc hưng phấn cực điểm. Y thị không ngừng dùng cái lưỡi đỏ đầy đặn li3m môi.

Hô hấp Vệ Lạc chậm lại, nàng từ từ rút kiếm gỗ từ trong tay áo ra.

Ngay lúc tiếng gió cũng ngừng, mọi người không một tiếng động, một tiếng hô to vang dội bỗng dưng phá tan bầu trời đêm, "Công tử Kính Lăng đến - "

Công tử Kính Lăng đến!

Vệ Lạc thoắt quay đầu nhìn về phía một chiếc xe ngựa đang chầm chậm chạy vào quảng trường, không hề chớp mắt.

Trước giờ nàng chưa từng hay, bản thân có một ngày ao ước một người xuất hiện đến vậy!

Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, rằng có một khắc bản thân nghe được tên của công tử Kính Lăng, sẽ lại vô cùng cảm động, thoải mái và chờ mong đến thế.

(1) Là cuốn Sử kí Tư Mã Thiên: được viết từ năm 109 TCN đến 91 TCN, ghi lại lịch sử Trung Quốc từ thời Hoàng Đế thần thoại cho tới thời Tư Mã Thiên sống. Vì là văn bản lịch sử Trung Quốc có hệ thống đầu tiên, nó ảnh hưởng cực lớn tới việc chép sử và văn chương Trung Quốc sau này (search wiki để biết thêm chi tiết:">)