Vệ Lạc theo sau thái giám kia đi về phía trước, nàng vẫn cúi đầu, cũng không tâm tình nào để ý phong cảnh bên cạnh. Một phút sau, bước chân thái giám kia dừng lại, quay sang nói với nàng: "Công tử ở bên trong, tự động đi vào đi."
Giọng Vệ Lạc run rẩy, trầm thấp nói: "Vâng."
Nàng cúi đầu, chậm chạp đi qua bậc thềm ngọc trắng noãn, quẹo qua cung điện bên trái. Rèm buông trước cửa, hai cung nữ mỹ lệ đang cung kính đứng thẳng, Vệ Lạc biết, công tử Kính Lăng đang ở bên trong.
Nàng thoáng do dự một hồi, rồi vẫn cất bước về trước. Khi tới cửa phòng thì nàng cúi đầu, nhích từng bước nhỏ vào trong phòng.
Thư phòng này rất lớn, có thể chứa trăm người cùng lúc. Vệ Lạc đi được mấy chục bước, khoé mắt quét qua mấy tháp kỷ trống hai bên, nhìn thấy phía trước một ghế chủ toạ. Tại đó, một mảnh bào phục kéo trên đất, màu đen viền vàng sáng loá đâm vào mắt nàng.
Vệ Lạc dừng bước, cúi đầu, vái chào thật sâu, giọng có chút run rẩy nói: "Tiểu nhân Vệ Lạc, ra mắt công tử."
Không có âm thanh truyền ra.
Nhưng Vệ Lạc lại càng căng thẳng, nàng cảm giác được, một ánh mắt sáng quắc đang đánh giá nàng.
Tận đến một lúc rất lâu, Vệ Lạc mới nghe được giọng nói trầm thấp từ tính của công tử Kính Lăng chậm rãi truyền ra, "Vệ Lạc? Ngươi là người Việt?
Tim Vệ Lạc đập bắn lên, suýt nữa vọt ra khỏi vòm họng. Nàng không ngẩng đầu, trầm thấp đáp: "Vâng."
Lại yên tĩnh một hồi.
Một lát sau, giọng nói trầm thấp của công tử Kính Lăng, "Ngẩng đầu lên nhìn ta."..."Vâng."
Vệ Lạc chậm rãi, từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ thô đen của nàng trắng bệch, thân thể hơi lung lay.
Đôi mắt của công tử Kính Lăng đen láy sâu thẳm, tựa như màn đêm. Lẳng lặng nhìn chăm chú Vệ Lạc, lần này, hắn làm như không thấy sự hoảng sợ rõ rệt nơi Vệ Lạc.
Lẳng lặng đánh giá nàng trong chốc lát, công tử Kính Lăng trầm giọng nói: "Ngươi nhìn rất quen mắt."
Ngươi nhìn rất quen mắt!
Lời nói như sấm sét chín tầng mây! Trực tiếp nổ tung trong đầu Vệ Lạc vang ong ong.
Nhưng mặt ngoài Vệ Lạc vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ hơi có chút kinh ngạc, nàng giương mắt đối diện với công tử Kính Lăng, bốn mắt nhìn nhau trong phút chốc lại hoảng sợ vội vã cúi đầu. Vệ Lạc gằm mặt, ấp úng nói: "Tiểu nhân, tiểu nhân có tài cán gì..."
Công tử Kính Lăng liên tục nhìn chòng chọc nàng, nghe vậy khoé miệng thoáng cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt đến nỗi gần như không thấy được.
Hắn im lặng nhìn Vệ Lạc, nhìn nàng ấp úng, lắp ba lắp bắp nói, tận đến khi nàng líu lưỡi, hắn mới cười cười, nụ cười này hơi lạnh, có chút trêu tức, Vệ Lạc nghe hắn cất lời: "Tiểu nhi thật là giả dối!"
Quăng ra một câu này, trực tiếp khiến Vệ Lạc nổ oành suýt nữa ngã oặt xuống đất, giọng nói công tử Kính Lăng trầm xuống, "Làm sai vặt thư phòng này đi."
Hắn thực sự hoài nghi mình rồi!
Tim Vệ Lạc "thình thịch" vọt lên vòm họng, trong đầu đầy tiếng ong ong, một giọng nói không ngừng vang lên: Hắn hoài nghi mình rồi, thế mới tự bản thân tiếp kiến mình, lại còn lưu mình trong thư phòng hắn làm một gã sai vặt! Hắn còn nói mình rất giả dối, mình rõ ràng rất cẩn thận, đến cùng là chỗ nào khiến hắn hoài nghi?
Vô số tâm tư rối rắm tràn vào trong đầu, vào lúc này, Vệ Lạc không ngừng cảm giác trong đầu mình có mười bảy mười tám mặt trống đánh cùng lúc, ầm ĩ khiến nàng muốn rít lên.
Lúc này, bào phục màu đen lay động, công tử Kính Lăng bước xuống tháp.
Hắn đang đi tới chỗ mình!
Tức thì, đầu óc vừa rồi còn ầm ĩ không ngớt chợt im, Vệ Lạc không nhúc nhích cúi đầu, không chớp mắt nhìn người kia chậm rãi tiến gần về phía mình.
Công tử Kính Lăng chậm rãi đi tới trước mặt Vệ Lạc, hắn nhìn chăm chú nàng một lát, đột nhiên, duỗi ngón tay trắng nón thon dài ra.
Ngón tay trắng nõn ấy dần dần tới gần Vệ Lạc, trong ánh mắt trừng lớn của nàng, ngón tay hắn nắm lấy cằm Vệ Lạc, bắt nàng ngẩng phắt đầu lên.
Bốn mắt lần thứ hai đối diện!
Vệ Lạc đối diện với hai con mắt sâu không lường được của hắn.
Môi nàng run rẩy mấy cái, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt chẳng hề che lấp khẩn trương và hoảng loạn. Mặt ngoài hoảng loạn, còn trong lòng Vệ Lạc thì đang liều mạng hò hét: Nhanh buồn nôn tôi đi! Mắc ói tôi đi! Tên khốn nhà anh nhìn quen đủ loại mỹ nhân, khoảng cách gần quan sát người xấu xí tầm thường như tôi, nhất định sẽ buồn nôn. Anh thể nào cũng mắc ói hơn đó!
Đang lúc Vệ Lạc khẩn cầu, công tử Kính Lăng yên lặng đối diện với đôi mắt hạnh của nàng, khoảng cách gần như vậy yên lặng đánh giá nàng, một lát sau hắn cũng không như Vệ Lạc chờ mong, lộ ra vẻ mặt căm ghét, trái lại khoé miệng cong lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo như tượng điêu khắc lộ ra một nét cười nhàn nhạt, trong còn mang theo ba phần hứng thú, "Người sợ ta có nhiều rồi! Nhưng đây là lần đầu tiên thấy, một tiểu nhi rõ ràng chẳng sợ ta cho lắm, lại nguỵ trang ra vẻ, chỉ vì muốn tránh xa ta?"
Lời hắn còn chưa hết, áo lót Vệ Lạc đã ướt lạnh, mồ hôi ra như tắm, nàng thống khổ thầm nghĩ: Cái tên này thực sự là khôn khéo đáng sợ!
Môi mỏng công tử Kính Lăng cong lên, hắn đánh giá hai mắt Vệ Lạc, lại nói: "Ngược lại lại có được một đôi đẹp, thật giống mắt nữ nhân!"
Hắn nói mắt mình giống mắt nữ nhân!
Nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc lại trắng thêm hai phần. Chẳng qua mặt nàng bôi chất dịch làm đen quá nhiều, cho dù giờ khắc này mặt rõ ràng trắng như tờ giấy, nhưng không hề lộ ra.
Nói đến cũng có chút kỳ quái, có thể là quá sợ hãi, Vệ Lạc bỗng dưng phát hiện nhịp tim mình chẳng nhanh hơn nữa, mồ hôi ròng ròng nơi áo lót cũng ngừng chảy. Nàng ngược lại thấy bình tĩnh.
Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm hai mắt nàng đánh giá một chút, chậm rãi buông bàn tay đang nắm cằm nàng ra. Nháy mắt lúc bàn tay thả xuống, lần thứ hai Vệ Lạc không nhịn được thở khẽ một hơi.
Nàng không chú ý rằng, nghe được tiếng nàng thở phào, công tử Kính Lăng vừa quay đầu đi lại cong cong khoé môi, có điều hắn cũng không quay lại, mà là cất bước ra khỏi phòng.
Vệ Lạc cúi đầu, vẫn đợi tiếng bước chân hắn đi xa, nàng mới giật giật ngón tay và hai chân cứng ngắc.
Một lúc lâu sau, Vệ Lạc ngẩng đầu lên, nhìn hướng công tử Kính Lăng rời đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, trước nay đều một bộ bình tĩnh không gợn sóng, ít khi lại lộ vẻ thống khổ buồn phiền như thế.
Nàng thật sự chẳng hề nghĩ ra, mình đã làm chuyện gì lại khiến công tử Kính Lăng để mắt tới. Chẳng lẽ, là lần tranh luận lần trước để công tử Kính Lăng chú ý, nàng biểu diễn thái quá, khiến hắn sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng? Nhưng mà, nhưng mà, nàng rõ ràng cảm giác mình biểu diễn cũng khá mà. Aiz!
Vệ Lạc không hề động đậy đứng trong phòng, thẳng một lúc lâu nàng mới giật giật hai chân mất cảm giác, quay đầu nhìn chung quanh.
Phòng này rất lớn, trong không gian hơn một nghìn mét vuông chất đầy giá sách, trên giá sách tất cả đều là thẻ tre chồng chất. Thư phòng bảo quản rất khá, ngẩng đầu nhìn không thấy lấy một hạt bụi, hết thảy thẻ tre đều lau chùi cực kỳ sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương.
Vệ Lạc lại quay sang nhìn hướng cửa, sau khi công tử Kính Lăng rời đi, hai cung nữ hầu ở cửa cũng đã lui xuống. Xuyên thấu qua bức rèm châu to nhỏ bằng lóng tay, ngay ngắn đều đặn, Vệ Lạc có thể thấy bốn quân sĩ khôi giáp đầy đủ, nắm thương đứng ở cửa đại điện.
Ngơ ngác nhìn mấy quân sĩ kia, một lát sau, Vệ Lạc mới lấy tay vỗ vỗ trán, cắn răng nghĩ thầm: Vừa nãy đã gây nên sự chú ý của hắn, lại có thêm bất kỳ động tác nào đều không thích hợp. Mình vẫn nên cố gắng biểu hiện bình chút. Dạng quý nhân này đều chỉ hứng thú một chốc, chẳng được mấy ngày hắn sẽ quên ngay tiểu nhi xấu xí đen đúa mình đây thôi.