Việt Cơ

Chương 375: Phiên Ngoại 2: Đại Nhi Tử Thành Sư (2)




Edit: Frenalis

Khi Thành Sư lên bốn, Vệ Lạc lại mang thai.

Lần này Vệ Lạc không hề có chút ốm nghén khó chịu nào, bụng bầu đã bốn tháng, nàng tay dắt một đứa, bụng mang một đứa thong thả dạo chơi Tấn cung.

Nhuận hơn một tuổi, đi đường còn chưa vững, cứ đi một lúc lại bịch một cái ngã ngồi xuống đất.

Ngã xuống rồi, cậu bé cũng không tự đứng dậy được, chỉ mở to đôi mắt nhìn ca ca Thành Sư.

Thành Sư nhìn thấy ánh mắt của đệ đệ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, khẽ hừ một tiếng từ mũi.

Thấy Thành Sư không để ý đến mình, Nhuận lộ ra một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt tròn trịa, lớn tiếng gọi: "Ca!"

Gọi rồi mà Thành Sư vẫn không để ý, Nhuận ngồi dưới đất duỗi tay, lại gọi: "Ca, bế."

Thành Sư nhíu mày, cậu bé chậm rãi quay đầu lại.

Sau một hồi suy nghĩ, Thành Sư bước về phía đệ đệ, bước đi rất chậm.

Chẳng mấy chốc, Thành Sư đứng trước mặt Nhuận, cậu bé vừa đứng lại liền nghiêm nghị nhìn đệ đệ: "Đệ là trượng phu, mau đứng lên!"

Lời Thành Sư vừa dứt, Nhuận đã cười toe toét. Cậu bé cười rạng rỡ, đôi mắt nhỏ híp lại thành một đường. Cười xong, Nhuận chống tay đứng dậy, đột ngột nhào vào người Thành Sư, ôm chặt lấy ca ca làm nũng. Nhuận không hề để ý đến khuôn mặt lạnh lùng của Thành Sư, chỉ vui vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn Thành Sư gọi lớn: "Ca, ca, ca..."

Nghe tiếng gọi liên tục của Nhuận, Thành Sư nhỏ bé thở dài, lấy khăn tay trong túi ra lau nước mũi nước miếng trên mặt Nhuận.

Cảm nhận được sự gần gũi của ca ca, Nhuận càng vui hơn, hai tay nhỏ mũm mĩm ôm chặt eo Thành Sư, dụi dụi vào người ca ca, không ngừng gọi, "Ca, ca, ca."

Lúc này, hai huynh đệ đều không để ý đến mẫu thân Vệ Lạc đang đứng bên cạnh.

Vệ Lạc nhìn hai huynh đệ, bực bội lẩm bẩm: "Không coi mẫu thân ra gì!"

Lời nàng vừa dứt, Ổn công từ phía sau cười: "Huynh đệ hòa thuận, rất tốt." Ổn công quay sang nhìn Vệ Lạc, nghiêm túc nói: "Phu nhân và quân thượng ngày ngày ân ái, trong mắt làm sao còn có con cái?"

Vệ Lạc hổ thẹn cúi đầu, một lúc sau mới nói: "Ta khá hơn quân thượng mà."

Không ai đáp lại.

Vệ Lạc quay đầu lại thì thấy Ổn công đã dắt tay hai công tử đi xa.

*****

Nước Tấn trở thành bá chủ thiên hạ đã vài năm, trong những năm này, mỗi năm đều có chiến tranh xảy ra.

Vệ Lạc biết, một trong những nguyên nhân khiến chiến tranh thường xuyên xảy ra là vì người thời này quá coi trọng lễ nghi. Khi quân Tấn chinh phạt những nước không tuân phục, họ sẽ không giẫm đạp ruộng tốt của đối phương, bất kỳ quý tộc nào bị bắt đều được đối xử tử tế, được rượu ngon và mỹ nữ hầu hạ. Vì vậy, khi gặp những nước mặt dày không biết xấu hổ, thường thường là quân ta vừa đến, họ đã đầu hàng, quân ta vừa rút, họ lại trở về như cũ.

Gặp phải những kẻ như vậy, cách tốt nhất chỉ có một, đó là đánh cho họ đau, khiến họ không dám trở mặt. Nhưng Vệ Lạc sẽ không nhúng tay vào, nàng rất thích cuộc sống hiện tại, không muốn mạo hiểm bị người đời mắng chửi độc ác, để thay đổi một số quan niệm của thời đại này.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Một ngày nọ, Vệ Lạc nằm lười biếng dưới gốc cây lớn, gối đầu lên chân Kính Lăng, nhắm mắt dưỡng thần.

Kính Lăng cúi đầu, vừa lật xem thẻ tre, vừa thỉnh thoảng vuốt v e mái tóc đẹp của Vệ Lạc.

Trước mặt Vệ Lạc, đại nhi tử Thành Sư đang ngồi quỳ thẳng người cầm thẻ tre, tỉ mỉ phủi bụi trên chiếc bình gốm miệng rộng. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu bé, quả thực còn cẩn thận hơn cả người phụ thân đang xử lý quốc sự.

Nhuận ngồi bên cạnh ca ca, tay phải nắm lấy vạt áo cậu bé, ngón tay trái ngậm trong miệng.

Cũng lạ, tuy Vệ Lạc và trượng phu thường chỉ lo ân ái, không mấy khi gần gũi với các con, nhưng hai đứa trẻ đều thích ở bên cạnh họ, đặc biệt là Thành Sư, gần như lúc nào cũng quanh quẩn bên phụ mẫu, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc chơi đùa một mình.

Vệ Lạc ngủ không ngon giấc, đứa bé trong bụng thường xuyên đạp nàng, hơn nữa bụng cũng đã quá to, khiến nàng xoay trở thế nào cũng không thoải mái.

Một tràng tiếng bước chân vang lên.

Chẳng mấy chốc, Khánh quân xuất hiện cách Kính Lăng năm bước, dừng lại, cúi đầu thi lễ với Kính Lăng, cao giọng nói: "Quân thượng, Ngô phái sứ thần cầu kiến."

Kính Lăng không quay đầu lại, chỉ cười nhạt: "Xem ra, nước Ngô lại thua Sở rồi."

Khánh quân cười lớn: "Đúng vậy. Ngô vừa thua Sở, liền tôn nước Tấn làm bá chủ, khóc lóc cầu xin viện trợ."

Lời Khánh quân vừa dứt, Thành Sư liền quay đầu lại, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Khánh quân, hỏi: "Vậy nước ta có giúp không?"

Kính Lăng nhìn đại nhi tử, hỏi ngược lại: "Con cho rằng nên làm thế nào?"

Thành Sư im lặng một lúc, rồi nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên là giúp."

Lời này, Kính Lăng cảm thấy thú vị.

Không chỉ hắn, mà Vệ Lạc cũng mở mắt ra, nhìn con trai với vẻ thích thú.

Dưới ánh mắt chăm chú của mấy người lớn, Thành Sư mím môi nhỏ, thanh âm non nớt lên tiếng: "Con thấy phụ Hầu mẫu thân tranh cãi, nếu con giúp mẫu thân, mẫu thân sẽ nổi giận, nếu con giúp phụ Hầu, mẫu thân sẽ im lặng. Ngô và Sở cũng vậy, Ngô yếu, ta giúp Ngô, Sở yếu, ta áp Ngô."

Mấy người lớn nhìn nhau.

Vệ Lạc hít thở sâu vài lần, mới lấy lại bình tĩnh.

Nàng trừng đôi mắt mặc ngọc, phồng má ngồi thẳng dậy, tức giận nhìn con trai quát lên: "Đứa nhỏ này! Đứa nhỏ này! Mẫu thân với phụ Hầu con tranh cãi, con là một đứa trẻ thì biết gì? Còn nói, còn nói, nếu con giúp ta, ta sẽ nổi giận, ta khi nào nổi giận?"

Thành Sư lặng lẽ liếc nhìn Vệ Lạc đang thở hổn hển.

Nhìn nàng một cái, cậu bé quay sang nhìn phụ thân, ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi: "phụ Hầu nghĩ sao?"

Khóe miệng Kính Lăng không ngừng giật giật.

Ngay khi Thành Sư vừa hỏi, Vệ Lạc liền quay phắt lại, nàng trừng đôi mắt mặc ngọc giống hệt đại nhi tử, phồng má nhìn chằm chằm Kính Lăng, chờ đợi câu trả lời của hắn. Cái dáng vẻ đó, dường như chỉ cần hắn thừa nhận, nàng sẽ nổi trận lôi đình!

Khoé miệng Kính Lăng giật giật vài cái, không thèm để ý đến Vệ Lạc, quay sang nhìn đại nhi tử, nghiêm túc nói: "Ngô yếu, ta giúp Ngô, Sở yếu, ta áp Ngô. Lời con nói rất đúng."

Thành Sư cong môi, nở một nụ cười cực khẽ.

Tiểu tử này rất ít khi cười, nụ cười lúc này trông có vẻ đắc ý.

Ngay lập tức, Vệ Lạc hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm đầy bất mãn: "Đứa con này thật đáng ghét!"

Câu đầu tiên nàng còn lẩm bẩm nhỏ, đến câu thứ hai đã nói lớn tiếng.

Thế nhưng, cả Thành Sư lẫn Kính Lăng đều lạnh lùng không thèm để ý đến nàng, cứ như không nghe thấy sự bất mãn của nàng. Hai khuôn mặt, một lớn một nhỏ, không chỉ ngũ quan cực kỳ giống nhau, mà ngay cả biểu cảm lúc này cũng y hệt.