Việt Cơ

Chương 369: Mệnh lệnh




Hai tháng thoắt cái trôi qua. Nhờ sự kiên trì của Vệ Lạc, cuối cùng nàng cũng được chuyển đến tẩm cung kế bên Thái Nhất điện của con trai, chỉ cách một bức tường. Hiện giờ, nàng có thể ngắm nhìn hài nhi của mình bất cứ lúc nào.

Hôm nay, Vệ Lạc ăn vận giản dị trong bộ thâm y, đầu đội mũ sa đen che kín mặt, bế con trai lặng lẽ rời khỏi cung. Thị lực của nàng hơn người, có thể nhìn rõ mọi vật trong đêm tối, nên chiếc mũ sa không hề gây trở ngại gì.

Diện mạo nàng lúc này chẳng khác nào một phụ nhân bình thường, thong thả dạo bước trên phố Tân Điền. Sau khi sinh, nàng tăng cân đôi chút, nên bây giờ giống như kiếp trước, nàng muốn vừa tản bộ giảm cân, vừa ngắm nhìn phố phường.

Không có thị tỳ hay kiếm khách nào đi theo Vệ Lạc.

Với võ công cái thế của nàng hiện tại, không ai phải lo lắng cho sự an toàn của nàng. Vì vậy, nhóm kiếm khách sẽ đi theo nàng từ xa, đối với tình huống như thế, cho dù là thuộc hạ của nàng hoặc Kính Lăng, đều không có lời nào để nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hài nhi hai tháng tuổi đã hết nhăn nheo hơn phân nửa, thay vào đó là vẻ tuấn mỹ, sạch sẽ, ngũ quan giống Kính Lăng như đúc, nhưng đôi mắt mặc ngọc tròn xoe lại giống Vệ Lạc, đôi lúc mang theo vài phần lạnh lùng.

Tiểu gia hỏa đang mở to đôi mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy ê a nói những điều không ai hiểu.

Vệ Lạc cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, yêu thương khôn xiết. Nàng cắn nhẹ lên chiếc mũi nhỏ của cậu bé.

Khi dấu răng hiện rõ trên mặt tiểu gia hỏa, Vệ Lạc ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt trừng trừng của con trai. Cậu bé luôn như vậy, dù có vô tình ngã cũng không khóc, chỉ trừng mắt nhìn người bên cạnh một cách lạnh lùng. Hai tháng qua, Vệ Lạc chỉ nghe thấy con trai khóc đúng một lần, đó là lúc cậu bé chào đời.

Bốn mắt nhìn nhau, Vệ Lạc bật cười khúc khích, "Sao con không khóc?

Tiểu gia hỏa trừng mắt nhìn nàng một lúc rồi khép mắt lại, ngủ thiếp đi.

Con trai đã ngủ, Vệ Lạc khẽ thu tay lại, tiếp tục mỉm cười bước về phía trước. Tân Điền ngày một thêm náo nhiệt.

Vệ Lạc thong thả dạo bước, chẳng mấy chốc đã đến khu vực sầm uất nhất trong thành.

Đúng lúc này, một tràng tiếng cười nói từ phía sau vọng tới.

Vệ Lạc quay đầu lại, bắt gặp một kiếm khách ăn mặc theo kiểu nước Sở đang vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp nước Tấn, cất tiếng hát vang: "Nhược hữu sở hề thành chi khuếch, bị trầu cổ hề mang nữ la. Kỷ hàm liếc hề hựu nghi tiếu, tử mộ dư hề thiện yểu điệu."

(Xin lỗi mọi người mình bó tay ko dịch được bài hát này rồi!)

Đáp lại kiếm khách nước Sở là tiếng cười vui vẻ, đắc ý của thiếu nữ nước Tấn, "Thiếp có đẹp không? Có đẹp hơn Vệ Lạc không?"

Không ngờ lại nghe thấy tên mình ở đây, Vệ Lạc không khỏi lắng tai nghe.

Câu hỏi của thiếu nữ Tấn khiến kiếm khách Sở ngẩn người.

Một lúc sau, hắn ta cười nói: "Kia là Tấn phu nhân, sao có thể so sánh?"

"Vệ Lạc, phụ nhân ghen tuông này! Nàng ta đuổi tỷ tỷ của ta, cự tuyệt muội muội của ta. Tỷ tỷ và muội muội của ta thật đáng thương, các nàng đã ái mộ quân Hầu từ lâu."

Thiếu nữ Tấn thở phì phì nói đến đây, giọng nhỏ dần, có chút bất lực nói tiếp: "Thôi, đừng nhắc đến nàng ta, đừng nhắc đến nàng ta nữa!"

"Được, không nhắc đến nàng ta nữa."

Hai người lướt qua Vệ Lạc hướng về phía bên kia quan đạo. Chẳng mấy chốc, tiếng cười của thiếu nữ Tấn lại vọng đến từ xa.

Đứa bé trong lòng Vệ Lạc khẽ cựa quậy.

Vệ Lạc cúi xuống nhìn, thấy con trai đổi tư thế, phun ra một cái bong bóng nước miếng rồi lại ngủ tiếp.

Ừ, ra ngoài cũng được hai khắc rồi, lát nữa con sẽ đói, nên về thôi.

Vệ Lạc xoay người quay lại.

Đi được một đoạn, Vệ Lạc nhìn thấy một quán ăn được dựng lên từ những cây đại thụ. Vỏ cây vẫn còn nguyên, một số vách tường được tạo thành từ những cành cây nhỏ mọc ra từ thân cây.

Từ quán ăn thô sơ này, mùi thơm ngào ngạt bay ra khiến người ta mê mẩn. Vệ Lạc dừng lại một chút, nhìn thấy bên ngoài cửa lớn có một người Tề gầy gò đang làm món Tấn Cơ xào trên một chiếc chảo đồng.

Bao nhiêu năm qua, theo tiếng tăm của Vệ Lạc ngày càng vang xa, món Tấn Cơ xào cũng được nhiều người biết đến. Hương vị của nó cực kỳ thơm ngon, được chúng quý tộc ưa chuộng. Nhưng vì là món xào, lượng mỡ và muối sử dụng rất lớn, nên chỉ những người giàu có mới có thể thưởng thức.

Vệ Lạc nhìn món ăn thơm phức vừa được xào xong, không khỏi nuốt nước miếng. Nàng bước nhanh về phía quán ăn.

Vừa bước vào cửa, đột nhiên, "vèo" một tiếng, một thanh kiếm lạnh lẽo kề ngay trên ngực nàng!

Vệ Lạc khựng lại.

Nàng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, không nhúc nhích. Có lẽ vì đã sống trong nhung lụa nhiều năm, giờ phút này bị một người lạ mặt chĩa kiếm vào người, trong nháy mắt đó toàn thân nàng tỏa ra một luồng khí lạnh.

Người dùng kiếm chặn đường nàng là một kiếm khách trẻ tuổi, vạm vỡ. Hắn ta trừng mắt nhìn Vệ Lạc, quát: "Kê Hạ Cung hiền sĩ đang tụ họp bên trong, thất phu thất phụ, mau lui ra!"

Vệ Lạc nhíu mày, thản nhiên nói: "Quán ăn không tiếp khách lạ, sao không đóng cửa lại?"

Vừa dứt lời, kiếm khách đã không kiên nhẫn quát lên: "Đồ phụ nhân lắm mồm!"

Hắn ta vừa nói vừa giơ thanh kiếm dài trong tay lên, vèo một tiếng, không chút do dự đâm thẳng vào đứa bé trong lòng Vệ Lạc!

Nhát kiếm này cực kỳ hiểm ác, nếu bị đâm trúng, đứa bé chắc chắn sẽ mất mạng!

Vệ Lạc nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Nàng vừa ngẩng đầu, đã thấy kiếm khách kia nhếch môi cười, nụ cười mang theo một tia ngoan độc cùng khoái ý.

Biểu tình như thế, coi thường mạng người như thế, Vệ Lạc đã lâu lắm rồi không gặp.

Ngay khi trường kiếm sắp chạm vào ngực đứa bé, Vệ Lạc giơ tay phải lên, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên sống kiếm.

Kiếm khách kia nhếch môi cười như sói, trong mắt mang theo vài phần khát máu tàn nhẫn cùng vui sướng. Thấy bàn tay nhỏ của Vệ Lạc đưa ra, hắn ta cười lớn một tiếng, sau đó có lẽ là nhìn thấy bàn tay nhỏ của nàng trắng như ngọc, thanh kiếm của hắn ta liền khựng lại.

Ánh mắt hắn ta từ bàn tay của Vệ Lạc chậm rãi chuyển hướng lên tay áo nàng, lại dịch chuyển lên bộ ng ực cao ngất của nàng, nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng nõn như tuyết lộ ra, sau đó chuyển hướng đến gương mặt nàng giấu bên trong mũ sa.

Kiếm khách kia chuyển giao thanh kiếm từ tay phải sang tay trái, tay phải hắn duỗi ra vừa nhắm vào mũ sa của Vệ Lạc vừa toe toét cười nhe hàm răng vàng khè, nói: "Lại là một mỹ phụ nhân? Hừ, giết hài tử trước, sau có thể chơi đùa phụ nhân."

Kiếm khách kia ra tay rất nhanh, chỉ chốc lát, bàn tay thô đen của hắn ta đã với đến mũ sa, nhấc lên.

Lúc này, người đi lại trên đường đều quay đầu lại, cảm thấy náo nhiệt nên ngước nhìn, càng ngày càng nhiều người dừng lại, từ từ vây quanh.

Vệ Lạc không phản kháng.

Kiếm khách bắt lấy mũ sa của nàng, mạnh mẽ và nhanh chóng nhấc lên, những sợi tóc dài của Vệ Lạc bay trong gió, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra trước mắt mọi người.

Đó là một khuôn mặt nhỏ nhắn hoa mỹ tuyệt diễm, da thịt trắng nõn như ngọc lộ ra chút ánh hồng, đôi môi anh đào hồng nhuận, đôi mắt như ngọc thẫm, mái tóc đen như mây.

Kiếm khách không nhịn được si ngốc nhìn Vệ Lạc. Khoé miệng hắn ta lập tức trào ra một ít nước bọt.

Người si không chỉ một mình hắn ta. Những người đi đường đứng phía sau Vệ Lạc nhao nhao chen lấn lên phía trước, hướng nàng nhìn lại, tất cả đều ngây ra.

Kiếm khách kia si ngốc nhìn chằm chằm Vệ Lạc một hồi, một tay duỗi ra lau lau miệng, một tay muốn chụp cánh tay Vệ Lạc, kêu lên: "Mỹ nhân, theo ta về nhà!"

Đúng lúc này, hắn ta đột nhiên khựng lại. Hắn ta mở to hai mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt Vệ Lạc, đột nhiên nghi hoặc hỏi: "Phụ nhân, ngươi thật quen mắt. Chúng ta đã từng gặp nhau chăng?"

Vệ Lạc nhẹ nhàng thu hồi thanh kiếm từ tay hắn ta, nàng chậm rãi vỗ về ống tay áo nơi hắn ta đụng vào, bình thản nói: "Có lẽ vậy."

Kiếm khách nghe vậy càng nghi hoặc hơn, hắn ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Vệ Lạc, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lần nữa.

Vào lúc này, từ phía sau hắn ta đột nhiên vang lên một tiếng lắp bắp sợ hãi: "Nàng này, đây, phụ nhân này là Tấn phu nhân! Nàng là Vệ Lạc!"

Thanh âm từ trong quán ăn phát ra, là của một hiền sĩ trung niên đứng giữa nhóm học sinh Kê Hạ Cung.

Kiếm khách kia nghe vậy, mặt vàng tái đi, hắn ta gượng cười nói: "Sao, sao có thể có thể là Tấn phu nhân?"

"Đúng vậy, làm sao có thể là Tấn phu nhân?"

"Nghe nói sắc đẹp Vệ Lạc đẹp nhất chư quốc, quả nhiên là vậy."

"Nhìn dung nhan này, khí thế như vậy, chắc chắn là Tấn phu nhân."

"Bên cạnh phụ nhân này không có kiếm khách thị tỳ đi theo, chắc chắn không phải là Tấn phu nhân!"

Trong tiếng nghị luận lung tung ngổn ngang, Vệ Lạc ngẩng đầu lên.

Nàng nghiêng mắt nhìn cái trán bắt đầu tứa ra mồ hôi của kiếm khách, nhàn nhạt trả lời: "Đúng vậy, ta là Tấn phu nhân."

Đúng vậy, ta là Tấn phu nhân!

Lặng ngắt như tờ!

Không biết đã trải qua bao lâu, một thiếu nữ trẻ đột nhiên hân hoan reo lên: "Đúng là Tấn phu nhân đấy, ta cũng từng nhìn thấy Tấn phu nhân rồi."

Tiếng hân hoan của thiếu nữ trẻ phảng phất như một tiếng sấm mạnh, khiến mọi người đồng loạt tỉnh giấc.

Tức thời, vô số tiếng hoan hô đồng thời vang lên.

Một đám người qua đường vội vàng hướng Vệ Lạc chen đến, bọn họ vui vẻ hét lớn: "Tấn phu nhân, Tấn phu nhân" Tiếng kêu vang lên cùng với những lời quát tháo: "Vệ Lạc, Vệ Lạc......"

Tiếng reo hò chồng chất như đợt sóng cuồn cuộn, Vệ Lạc chậm rãi quay đầu, hướng về phía đám người nhẹ nhàng thi lễ.

Lúc nàng khom người xuống để hành lễ, tiếng hò hét đồng thời dừng lại, đám người vội càng cúi thấp người đáp lễ lại nàng.

Giữa sự yên lặng, Vệ Lạc quay đầu lại. Nàng nhìn chằm chằm vào kiếm khách đang muốn lặng lẽ bỏ chạy, thanh âm hơi cao, quát: "Quân là người Tề chăng?"

Kiếm khách dừng lại bước chân.

Hắn ta như đã suy nghĩ qua điều gì, quay đầu đối diện Vệ Lạc, hất đầu ưỡn ngực trả lời: "Đúng vậy, ta là người Tề."

Hắn ta nói đến đây, cúi đầu thật sâu với Vệ Lạc, lớn tiếng nói: "Người Tề tên Tước bái kiến phu nhân. Bẩm phu nhân, Tước từ nhỏ đã là võ dũng, mười bốn tuổi đã giết một ông lão, lúc cập quan gần đây đã vô địch trong cuộc thi săn thú hoang. Nghe nói Tấn Hầu trọng trọng dũng sĩ, Tước nguyện về trướng."

Thanh âm khoác lác của hắn ta vang lên giữa không gian sáng sủa mà không biết ngượng.

Hắn ta lúc này càng nói càng hứng khởi, trên mặt không thấy nửa điểm hổ thẹn, cũng chẳng có sự sợ hãi. Dường như hành động muốn gi ết chết hài nhi của Tấn phu nhân lúc nãy không phải là hắn ta.

Vệ Lạc nhìn chằm chằm hắn ta.

Nàng hiểu rõ, quốc quân chư quốc luôn coi trọng những dũng sĩ. Nhưng một quốc quân làm sao đánh giá cân nhắc một dũng sĩ mà mình muốn thu về trướng? Thứ nhất, có phải dũng sĩ đó có thể giết người, cho dù đó là một thứ dân bình thường hay một ông lão tay trói gà không chặt, hắn cũng sẽ không để ý?

Thứ hai, dũng sĩ này không sợ chết. Từng có hai dũng sĩ gặp nhau, từng người lớn tiếng khoe khoang về bản thân mình. Sau đó, họ hẹn nhau uống rượu. Khi đã uống nhiều, họ nói rằng không có thịt để nhắm cùng với rượu. Vì vậy, họ cắt thịt trên người đối phương để nhắm rượu. Cuối cùng, cả hai người đều chết vì mất máu. Họ được quốc quân một nước khen ngợi là những dũng sĩ vô địch.

Thế nên, người Tề này có chút dương dương tự đắc khi tự giới thiệu về bản thân mình.

Về việc người này đắc tội với Vệ Lạc, trong mắt hắn ta điều này không quan trọng lắm. Nữ tử, ngay cả khi là phụ nhân của vương một nước, cũng có thể bị chạm vào. Huống chi hắn ta chưa thực sự đụng vào. Thứ hai, là kiếm khách, hắn ta có quyền giết người trên đường. Thứ ba, Tấn Hầu muốn xây dựng danh tiếng tốt, Vệ Lạc là Tấn phu nhân càng không thể quá so đo, quá nghiêm khắc với hắn ta.

Thế là, nét mặt hắn ta hiện giờ vẫn tỏ ra tự mãn, nhưng khi nhìn thấy đứa bé trong lòng Vệ Lạc, mới thoáng chột dạ một cái.

Vệ Lạc nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Ngay sau đó, một kiếm khách cao giọng quát: "Tản ra!" Vừa mới quát, kiếm khách đó liếc mắt nhìn thấy Vệ Lạc, vội vàng thi lễ, cung kính nói: "Bái kiến phu nhân."

Thanh âm vừa rơi xuống, mười giọng nói khác đồng thanh vang lên: "Chúng thần bái kiến phu nhân."

Những người này là đội phòng vệ chủ trì trị an của thành Tân Điền.

Vệ Lạc quay sang nhìn bọn họ mỉm cười, trong lúc mồ hôi trên trán Tước chảy càng ngày càng nhiều, thanh âm nàng vang lên, lạnh nhạt nói: "Kẻ này hành thích đại công tử, bắt lấy!"

Sắc mặt Tước trắng bệch. Khi hai kiếm khách tiến lên bắt hắn ta, hắn ta dắt cuống họng hét lớn: "Phu nhân, phu nhân, ta có vũ dũng, ta có vũ dũng có thể dùng mà!"

Vệ Lạc lạnh lùng nhìn hắn ta, giọng nói sắc bén: "Đức có thể thương người, võ có thể bảo vệ quốc gia. Dũng sĩ như ngươi mà hành xử như vậy, súc sinh không bằng!"

Vệ Lạc cố ý lên giọng, từng chữ từng chữ rõ ràng, vang vọng truyền ra khiến mọi người đều nghe thấy. Nàng liếc mắt, thấy không ít người lâm vào trầm tư, rồi quay về phía chúng kiếm khách, cao giọng quát: "Truyền lệnh, từ hôm nay, kiếm khách không được giết người vô tội! Kẻ giết người, chém đầu!"

Câu nói này của nàng tập trung mười phần nội lực hét ra, thanh âm vang vọng khắp thành Tân Điền, không ngớt hồi âm vọng lại.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai kịp phản ứng.

Từ xưa đến nay, đặc quyền giết người của kiếm khách đã là điều thế gian ngầm thừa nhận. Mệnh lệnh của Vệ Lạc thực sự là long trời lở đất.

Thấy chúng kiếm khách chần chừ, Vệ Lạc lớn tiếng quát: "Đại công tử nếu như tổn thương, các ngươi đều là tội chết! Truyền lệnh của ta, kiếm khách không được giết người vô tội, kẻ giết người, chém!"

Dùng sự tổn thương của đại công tử làm lý do, chúng kiếm khách không còn dám phản bác, đồng thời cúi đầu, chắp tay trước ngực đáp: "Vâng."

Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, Vệ Lạc phất tay áo dài, bước nhanh rời đi. Mãi đến khi nàng đã đi xa, phía sau vẫn còn một mảnh yên tĩnh.