Việt Cơ

Chương 354: Cảm động




Một đêm này, Kính Lăng vô cùng ôn nhu. Hắn chỉ muốn nàng một lần liền ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Lạc bị một trận ngứa ngáy trên người làm cho tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt ra, liền đắm chìm trong từng đợt li3m hôn của Kính Lăng, trong lúc mơ màng, hắn xoay người đè nàng dưới thân, một lần nữa tiến vào bên trong nàng.

Trong nháy mắt, mười mấy ngày trôi qua.

Hai người hàng đêm h0an ái.

Những ngày này, Vệ Lạc cảm thấy có chút buồn chán khi ở trong phủ công tử. Điều khiến nàng ngạc nhiên là, kể từ hôm nàng tuyên bố trước mặt chúng quý nữ rằng muốn độc chiếm Kính Lăng, không một ai đến gây phiền phức, thậm chí trong phủ cũng không có lời đồn đại nào.

Sự yên ắng này khiến Vệ Lạc dần dần thả lỏng tâm tình. Cộng thêm việc được chữa trị bởi đại phu giỏi nhất, vết thương ở phổi của nàng cũng thuyên giảm rõ rệt. Hiện tại nàng đã có thể đi lại như người bình thường, tuy vẫn chưa thể vận võ công hay kích động mạnh.

Chiều hôm đó, Vệ Lạc ngồi lên xe ngựa hướng Tấn cung mà đi. Ban ngày Kính Lăng bận rộn chính sự, nàng khó có thể gặp hắn.

Vệ Lạc có chút nhớ hắn. Hơn nữa, nàng cũng thấy buồn chán khi ở trong phủ, nên muốn ra ngoài dạo chơi một chút.

Xe ngựa lắc lư, Vệ Lạc nhắm mắt tận hưởng cảm giác chập trùng khi xe lăn bánh.

Xe ngựa ra đến đường phố.

Sự xuất hiện của xe ngựa Tấn phu nhân, như thường lệ thu hút vô số ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường.

Trong tiếng ồn ào náo động, xe ngựa của Vệ Lạc đột ngột dừng lại.

Vệ Lạc giật mình, vén rèm nhìn ra. Nàng vừa ló đầu, như mọi khi lại đối mặt với vô số ánh mắt kinh ngạc.

Vệ Lạc đưa mắt về phía nam tử đang chặn trước xe ngựa của nàng. Đó là một hán tử chừng ba mươi tuổi, sắc mặt xanh xao nhưng ngũ quan thanh tú, bên hông đeo một thanh trường kiếm thể hiện thân phận sĩ nhân.

Hắn ta là một hiền sĩ.

Người này nhìn thấy Vệ Lạc, thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Vệ Lạc mỉm cười, lên tiếng hỏi: "Quân có chuyện gì muốn bẩm báo?"

Theo lẽ thường, thời đại này, cho dù là một bách tính bình thường chặn đường, bậc quyền quý cũng nên ứng xử cung kính, khách khí, và trả lời nghiêm túc câu hỏi của đối phương.

Vị hiền sĩ chắp tay hướng Vệ Lạc, cao giọng nói: "Thần là người Sở."

Lời hắn ta vừa dứt, trong đám đông vang lên một loạt tiếng xì xào bàn tán.

Vệ Lạc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, mỉm cười nhìn hắn ta.

Thấy vậy, vị hiền sĩ thở phào nhẹ nhõm, lần nữa cất cao giọng nói: "Thần tuy ít học, nhưng xin phu nhân hãy trọng dụng!"

Thì ra là tự tiến cử! Người Sở này, vậy mà lại tự tiến cử với Vệ Lạc, muốn trở thành thực khách của nàng.

Đám đông càng thêm kinh ngạc. Nhưng trong sự kinh ngạc đó, không ai nghi ngờ thành ý của vị hiền sĩ này, ngay cả Vệ Lạc cũng không.

Dù sao đây cũng là một thời đại coi trọng sự quang minh lỗi lạc. Vị hiền sĩ này đã công khai tự tiến cử trước mặt mọi người, có thể thấy là người trọng danh dự. Một người như vậy, một khi đã trở thành thực khách của Vệ Lạc, sẽ không phản bội hay hãm hại nàng. Phản phúc, hai mặt, ở thời đại này tuyệt đối không phải là lựa chọn của một sĩ nhân trọng danh dự.

Vệ Lạc nhìn chăm chú, ôn tồn hỏi: "Thiếp và nước Sở có mối thù cũ, quân có tài, vì sao lại muốn theo thiếp?" Ngươi có bản lĩnh, vì sao không tự tiến cử với những bậc quyền quý khác, mà lại muốn theo ta, một người có thù oán với nước Sở?

Vị hiền sĩ nước Sở ngẩng đầu nhìn nàng, cao giọng đáp: "Sự việc người Sở tên Võ tự vẫn vì phu nhân, phu nhân đã vì thế quỳ xuống khóc thương. Nếu phu nhân có thể phân rõ ân oán, thần sao có thể chấp nhặt?"

Vệ Lạc nhìn hắn ta.

Nàng đã hiểu. Người Sở trước mắt quả nhiên thông minh. Nếu hắn ta tự tiến cử với những bậc quyền quý khác, người ta sẽ chỉ coi như một thực khách bình thường. Nhưng khi tự tiến cử trước mặt Vệ Lạc, điều này đối với cả hai đều vô cùng có lợi! Vệ Lạc sẽ có thêm tiếng thơm nhờ hành động của hắn ta, còn hắn ta sẽ được Vệ Lạc trọng dụng!

Vệ Lạc mỉm cười, hỏi: "Quân tên gì?"

Vừa nghe câu hỏi này, vị hiền sĩ liền cười.

Hắn ta ngẩng cao đầu, ánh mắt sáng ngời, giọng nói hào sảng đáp: "Thần tên Hoành."

Vệ Lạc đáp lại bằng giọng nói cũng hào sảng không kém: "Hay lắm!" Nàng bước xuống xe ngựa, cúi chào Hoành, nói: "Mời quân theo ta, làm trợ thủ cho ta!"

Đây là nói rõ, nàng đồng ý thu nhận.

Vị hiền sĩ trang trọng đáp lễ Vệ Lạc, rồi lui về bên cạnh xe ngựa của nàng, đứng cạnh những kiếm khách khác.

Vệ Lạc lên xe.

Vừa lên xe, nàng đã nghe thấy trong đám đông hai bên đường có người khen ngợi: "Tấn phu nhân thật nhân hậu!"

Sau màn dạo đầu này, xe ngựa của Vệ Lạc tiếp tục hướng về Tấn cung.

Vừa đến nơi, Vệ Lạc liền xuống xe thong thả dạo bước. Hoạt động đi bộ này có lợi cho việc hồi phục vết thương của nàng.

Trong Tấn cung, chúng kiếm khách thấy nàng đến gần, đều đồng loạt cúi đầu hành lễ.

Nàng vừa đến bên ngoài chính điện, đã nghe thấy giọng nói hùng hồn của Kính Lăng vọng lại từ xa.

Vừa nghe thấy giọng hắn, trên mặt Vệ Lạc liền nở nụ cười hạnh phúc. Không biết vì sao, mỗi khi nghe thấy giọng nói của hắn, lòng nàng lại thấy ấm áp tràn đầy, quên hết mọi thứ, chỉ muốn được đến gần hắn hơn, gần hơn nữa...

Vệ Lạc bước nhanh hơn, mắt sáng long lanh, cả người rạng rỡ.

Chỉ vài bước, nàng đã đến bên ngoài Nghị Sự Điện.

Vừa thấy nàng xuất hiện, chúng võ sĩ liền khom người hành lễ.

Trong điện, chúng đại thần đang ngồi quỳ trên sập thì thầm với nhau. Kính Lăng ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt nghiêm nghị. Vệ Lạc từ bên cửa hông chậm rãi bước vào.

Khi nàng xuất hiện, chúng đại thần đồng loạt ngẩng đầu lên, rồi cúi đầu hành lễ.

Khóe môi hắn khẽ nhếch, một làn hương thơm thoang thoảng ập đến, Tiểu Nhi đã tựa vào hắn trên sập phía sau.

Vệ Lạc ngồi trên sập, vốn chỉ định đi dạo một chút, nên nàng nghiêng đầu, không có ý định lắng nghe cuộc thảo luận giữa chúng đại thần và Kính Lăng.

Một lát sau, chúng đại thần lần lượt cáo lui.

Kính Lăng ngả người ra sau, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Hai bàn tay ấm áp chạm vào nhau, không nói một lời, cũng không quay đầu lại nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.

Một lúc sau, Kính Lăng trầm giọng nói: "Tiểu Nhi, sau khi bình định nước Sở, ta sẽ triệu tập chư hầu, khi đó, nàng hãy từ Vệ thành gả cho ta."

Vệ Lạc sững sờ.

Đôi môi anh đào của nàng khẽ mấp máy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đến lúc này, hắn vẫn còn nhớ rõ bọn họ chưa từng cử hành hôn lễ, điều này khiến Vệ Lạc rất vui. Nhưng nút thắt trong lòng nàng vẫn chưa được tháo gỡ, dù yêu hắn sâu đậm đến đâu, nàng cũng không muốn chia sẻ phu quân với những nữ nhân khác.

Nàng khắc sâu trong lòng: Tình yêu, vĩnh viễn không phải là tất cả của cuộc sống! Dù là lúc yêu say đắm nhất, hay là khi tuổi già không còn tình yêu, nàng cũng sẽ không cho phép mình trở nên quá xấu xí, sẽ không để mình đánh mất bản thân! Vì vậy, dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không chung phu quân với ai, sẽ không để mình biến thành một người khác trong sự ghen tuông, oán hận và tự vệ bất đắc dĩ!

Nàng cúi đầu, không thể trả lời.

Kính Lăng quay đầu lại.

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, tay phải nhẹ nhàng kéo nàng từ trên sập vào lòng mình.

Dựa vào lồ ng ngực quen thuộc ấm áp của hắn, Vệ Lạc nhắm mắt lại.

Dần dần, hoàng hôn buông xuống, ánh nắng vàng từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên hai người ấm áp.

Trong khoảnh khắc yên lặng, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một đại thần cất tiếng: "Thần cầu kiến quân thượng."

Vệ Lạc nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Kính Lăng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở nụ cười xinh đẹp với hắn, rồi khẽ lùi lại, ôn nhu nói: "Thiếp đi dạo một chút."

"Ừ."

Vệ Lạc vừa ra khỏi cửa điện, thanh âm trầm thấp của Kính Lăng truyền đến: "Vào đi." Vị đại thần kia vâng dạ rồi bước vào.

Vệ Lạc thong thả bước đi.

Chẳng mấy chốc, nàng đã đến bên hồ nước trong veo, dường như nối liền với dãy núi xa xa. Dưới ánh chiều tà, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, thi thoảng lại có vài con cá nhỏ nhảy lên.

Vệ Lạc đứng dưới một gốc liễu rũ, lặng nhìn mặt hồ, mải mê suy nghĩ. Gió khẽ thổi qua mơn man làn tóc nàng.

Đang lúc nàng mỉm cười, một loạt tiếng bước chân dồn dập vọng lại.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng có phần vội vã, đang tiến về phía nàng.

Chỉ chốc lát, thanh âm của Việt Đích công chúa vang lên từ khoảng cách hơn ba mươi bước: "Thiếp bái kiến phu nhân."

Vệ Lạc chậm rãi quay đầu lại.

Dưới ánh chiều tà rọi xuống, khuôn mặt thanh tú của Việt Đích công chúa có phần ảm đạm. Dưới mắt nàng ta còn có quầng thâm.

Trong khi Vệ Lạc quan sát nàng ta, Việt Đích công chúa ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng ánh mắt vừa như gặp lại người thân, vừa yêu thích, mong đợi, gần gũi, nhưng lại có chút sợ sệt.

Tuy nhiên, chiêu trò này không mấy tác dụng với Vệ Lạc.

Nàng chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu với Việt Đích công chúa.

Cái gật đầu của Vệ Lạc như tiếp thêm sức mạnh cho Việt Đích công chúa, nàng ta vội vàng đứng dậy, uyển chuyển bước về phía nàng.

Đến sau lưng Vệ Lạc, Việt Đích công chúa u oán nói: "Muội muội chưa từng nói với ta."

Nàng ta đang trách móc Vệ Lạc, trách nàng là muội muội mà không báo cho nàng ta biết.

Vệ Lạc khẽ cười, nàng không có hứng thú với chủ đề này, nên chỉ cười nhạt một tiếng không đáp lại.

Việt Đích công chúa cẩn thận quan sát nàng, thấy nàng có vẻ lạnh nhạt, hơi giật mình. Nàng ta thở dài: "Trong số những nữ nhân trên thế gian này, muội muội chắc hẳn là người hạnh phúc nhất."

Nàng ta vừa nói vừa cảm thán, thấy Vệ Lạc vẫn thờ ơ, lại thở dài: "Tấn Hầu là một trượng phu tuấn mỹ như vậy, lại còn yêu thương muội muội sâu đậm. Nghe nói khi muội muội gặp nạn, ngài ấy đã hộc máu!"

Ban đầu nàng ta chỉ nói bâng quơ, nhưng về sau nàng ta thật sự xúc động, trong giọng nói đã chất chứa sự ngưỡng mộ cùng ghen tị mơ hồ.

Vệ Lạc sững sờ! Nàng không dám tin quay đầu lại nhìn Việt Đích công chúa, trầm thấp hỏi thăm: "Chàng, vì nghĩ là ta đã chết mà hộc máu?"

Việt Đích công chúa kinh ngạc hỏi: "Muội muội thật sự không biết sao?" Rồi chợt nhớ ra, nàng ta nói: "Đúng rồi. Chư thần sợ có điềm xấu, nên đã phong tỏa tin tức này."

Khi nói hai chữ "không biết", nàng ta cố ý nhấn mạnh giọng.

Tuy nhiên, Vệ Lạc vẫn không để ý.

Đôi môi anh đào của nàng run lên không ngừng. Trong đôi mắt mặc ngọc nước mắt chực trào ra, nhưng khóe miệng nàng lại cong lên, mỉm cười.

Vệ Lạc run rẩy đôi môi, lẩm bẩm, không rõ là khóc hay cười: "Thì ra chàng đã hộc máu. Chẳng trách, hôm đó ta tuyên bố như thế trước mặt mọi người mà không ai đến chất vấn! Chẳng trách, ngay cả Dược công khi gặp ta cũng chỉ trầm mặc không nói."

Nàng vừa lẩm bẩm, vừa xoay người lướt nhanh qua Việt Đích công chúa, sải bước về phía Nghị Sự Điện.

Việt Đích công chúa thấy nàng bỏ đi không thèm để ý đến mình, vội vàng gọi: "Muội muội?"

Vệ Lạc không nghe thấy.

Bước chân nàng càng lúc càng nhanh, môi anh đào run rẩy càng thêm dữ dội.

Nàng vội vã đến bên ngoài Nghị Sự Điện.

Lúc này, Kính Lăng đang đứng trên bậc thềm ra lệnh. Mấy kiếm khách vừa cất bước, hắn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Vệ Lạc đang hớt hải chạy về phía mình.

Kính Lăng nhìn Vệ Lạc với vẻ mặt như khóc như cười, nhướng mày hỏi: "Tiểu Nhi, làm sao vậy?"

Vệ Lạc không trả lời.

Nàng chạy đến trước mặt hắn, dang hai tay ôm chặt lấy eo hắn trước mặt bao nhiêu thị tỳ và võ sĩ.

Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt vui mừng tuôn rơi, lớn tiếng nói: "Phu quân, xin hãy nghênh cưới ta ở Vệ thành! Thận trọng nghênh cưới!"

Nàng vừa dứt lời, Kính Lăng nhíu mày khó hiểu, nàng nhón chân lên vòng tay ôm lấy cổ hắn. Nàng áp mặt mình vào mặt hắn, mềm mại, dịu dàng gọi, "Phu quân, phu quân, phu quân..." Gọi liên tục bảy tám tiếng rồi im bặt, thanh âm trầm thấp, yếu ớt: "Phu quân, chúng ta đã từng có con, đã từng có con..." Nói đến đây, nước mắt nàng đã rơi như mưa, nghẹn ngào không thành tiếng.

Kính Lăng đáp lại bằng cách siết chặt hai tay, ôm nàng vào lòng, trầm giọng nói: "Ta biết."

Hắn ôm chặt nàng, chỉ ôm nàng thật chặt.

Cảm nhận được Vệ Lạc run rẩy trong lòng mình, âm thanh nghẹn ngào càng lúc càng lớn, hắn khàn giọng nói: "Tiểu Nhi, chuyện đã qua rồi, đừng đau lòng nữa."

Vệ Lạc vừa gật đầu, vừa khóc nức nở: "Được, không đau lòng nữa, không đau lòng nữa."

Nói là vậy, nhưng nước mắt nàng không sao ngăn được.

Giữa dòng nước mắt, Vệ Lạc chợt nghĩ: Chàng nói chàng biết rồi? Chuyện ta có con chưa nói với ai, chàng biết bằng cách nào?"

Nhưng lúc này, ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu nàng.

Chúng võ sĩ và thị tỳ xung quanh đã cúi đầu từ lâu, đứng im không nhúc nhích. Bây giờ đang ở bên ngoài điện, họ không được lệnh, không thể lui ra.

"Đóng cửa điện lại!"

"Vâng!"

Tiếng "két" vang lên, cửa điện được nhẹ nhàng đóng lại. Kính Lăng đặt Vệ Lạc đang khóc như mưa trên giường, thân mình phủ lên, vùi mặt vào cổ nàng hít hà hương thơm quen thuộc, giọng khàn khàn nói: "Tiểu Nhi, sinh cho ta một đứa con nữa nhé."

Vừa dứt lời, hắn đưa tay đến bên hông nàng, rút ra đai ngọc.

Cho đến khi cảm nhận được sự mát lạnh phía dưới, Vệ Lạc mới giật mình tỉnh lại khỏi nỗi đau xót. Nàng mở to mắt không dám tin, tức giận nói: "Ta, ta đang khóc mà."

Kính Lăng khẽ nhếch môi, ngậm vành tai ngọc của nàng mà li3m láp khiến Vệ Lạc run rẩy, mới đáp lời nàng: "Ta thấy rồi."

Dứt lời, hắn không kiên nhẫn mà cởi bỏ áo khoác ngoài của nàng, hừ một tiếng, tiện tay ném đi thật xa. Sau đó đưa tay phải ra, lần mò đến dây buộc áo trong của nàng.

Lúc này Vệ Lạc nào còn nhớ gì đến đau buồn? Nàng chỉ thấy ngượng ngùng, khuôn mặt nóng bừng, vừa giãy giụa vừa nói: "Nhưng, đây là Nghị Sự Điện."

Kính Lăng cúi đầu, môi mỏng nhẹ gặm xương quai xanh nàng, nghe thấy nàng không còn khóc thút thít, hắn nâng khóe miệng, hơi thở thô nặng nói: "Đôn luân chính là việc thường tình của con người, cũng như theo lẽ tự nhiên mặt trời mọc ở phía Đông và lặn về Tây. Tất nhiên cũng có thể đôn luân ở bất cứ đâu."

Vệ Lạc thực sự nghẹn lời.