Việt Cơ

Chương 344: Kính Lăng biết tin




Tân Điền, nước Tấn.

Từ khi biết tin Vệ Lạc gặp chuyện chẳng lành, Kính Lăng luôn chìm trong trầm mặc.

Hắn không về công tử phủ, ngày ngày túc trực ở doanh trại chuẩn bị cho chiến tranh. Dĩ nhiên, với danh tiếng lẫy lừng của hắn, mọi việc đều được sắp xếp đâu ra đấy, hắn chỉ cần ra lệnh là có người lo liệu chu toàn. Nhưng hắn vẫn luôn bận rộn, đích thân giải quyết từng việc đến tận nửa đêm. Sáng hôm sau vừa hừng đông, hắn lại có mặt ở doanh trại.

Nhóm cận thần đều biết, mỗi đêm thư phòng của hắn đều sáng đèn, chỉ khi mệt đến kiệt sức, hắn mới tựa vào giường chợp mắt một chút.

Nhưng dù ngủ không sâu, hắn cũng thường gặp ác mộng, giật mình tỉnh giấc nước mắt đầm đìa. Mỗi lần được cung tỳ đánh thức, đều ngơ ngẩn không nói, rất lâu cũng không nhúc nhích.

"Quân hầu, theo lời Ôn Công, lần này phu nhân bị bại lộ thân phận khi đến thăm Việt cung vào ban đêm, là người Việt đã báo cho người Sở."

Một hiền sĩ đứng trước sập cẩn thận báo cáo, ngước mắt nhìn Kính Lăng.

Vừa ngẩng lên, hắn ta đã thấy Kính Lăng nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt đó mười phần uy nghiêm, như cũ mang theo sát khí.

Hiền sĩ tái mặt, vội cúi đầu.

"Lui ra đi."

"Vâng."

Hiền sĩ chắp tay trước ngực cúi chào, thối lui. Ra đến cửa, hắn ta thầm nhủ: Quân hầu vẫn điềm tĩnh như vậy, không giống lời đồn, hễ cứ việc gì liên quan đến phu nhân là lại thất thường.

Đợi hiền sĩ đóng cửa, Kính Lăng mới nhắm hai mắt tựa vào sập.

Hắn nhíu chặt mày, sau một hồi lâu, môi mấp máy lẩm bẩm: "Sở, Việt?"

Nói tới đây, hắn đưa tay lên chống trán, thở dài: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi... Nàng làm thế nào có thể bỏ ta?" Thanh âm nghẹn ngào chứa đầy đau thương cô độc, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

*****

Thời gian luôn trôi nhanh khi bận rộn.

Một ngày này, Kính Lăng rửa mặt bằng nước lạnh, gột bỏ đôi mắt đỏ hoe sau một đêm mất ngủ, sau đó nhanh chóng đi đến doanh trại.

Trong doanh trại, quân sĩ xếp hàng chỉnh tề, chiến xa, giáo mác, ngựa chiến đứng yên dưới ánh mặt trời, tỏa ra khí thế lạnh lẽo đặc trưng của hắc giáp quân.

Kính Lăng đứng trên đài cao lẳng lặng nhìn cảnh tượng này.

Dược công đi đến sau lưng hắn, chắp tay cung kính: "Quân thượng."

Kính Lăng không quay đầu lại.

Hắn cũng không hỏi Dược công vì sao đến đây. Thực ra, từ khi Kính Lăng lên ngôi Tấn Hầu, Dược công trở về Tân Điền, vì lo lắng cho Kính Lăng, ông ta đã từ chối trở về đất phong.

Lần này ông ta đến, cũng như những ngày trước là để khuyên can Kính Lăng. Kính Lăng rõ ràng lý do nhưng vẫn phớt lờ.

Dược công bước đến gần Kính Lăng nhìn xuống hàng ngàn quân sĩ phía dưới, chắp tay nói: "Quân thượng, mười vạn giáp sĩ này giờ đã là hùng binh vô địch. Vinh dự của họ gắn liền với quân thượng, tính mạng cũng vậy! Quân thượng, vì những trượng phu này, ngài cũng nên bảo trọng thân thể!"

Nói đến đây, Dược công lấy tay áo che mặt, giọng nghẹn ngào: "Quân thượng đối với Tấn có ân đức như trời đất, như thái sơn, nay quần thần lo lắng, quân thượng sao nỡ nhẫn tâm?"

"Im miệng!"

Kính Lăng vẫn không quay đầu lại, quát lớn: "Nói nhảm có ích gì!"

"Quân thượng! Lão thần không thể không nói, dù có bị chém đầu!"

Kính Lăng nghe vậy, môi mỏng mím chặt, nhàn nhạt nói: "Ân quốc gia, tình cha mẹ, Kính Lăng khắc cốt ghi tâm! Nhưng tình không thể dứt, lòng không thể nguôi! Ngươi đừng nói nữa, mọi việc Kính Lăng tự biết."

Dược công cứng họng.

Quân thượng của ông ta luôn thẳng thắn như vậy. Ông ta biết, tất cả quần thần đều biết, quân thượng luôn cố gắng muốn quên phu nhân. Nhưng chính là, "tình không thể dứt, lòng không thể nguôi".

Thực ra, đây không phải lần đầu Kính Lăng nói rõ điều này. Nhưng Dược công vẫn cảm thấy, nếu ông ta cố gắng thêm chút nữa, khuyên nhủ thêm chút nữa, có lẽ quân thượng sẽ quên được người phụ nhân kia, sẽ trở lại như xưa.

Trong lúc Dược công không biết nói gì, Kính Lăng cau mày, thanh âm trầm lãnh mà quát: "Mọi việc ta tự có chủ trương, đừng nhắc lại nữa!"

Nói xong lời cảnh cáo nặng nề, Kính Lăng bước nhanh xuống đài.

Một vị tướng quân tiến đến.

Hắn ta hướng Kính Lăng chắp tay cúi chào, cao giọng nói "Bẩm quân thượng, quân mã đã sẵn sàng, lương thảo đã đủ, bói toán cũng đã xong, ba quân có thể tuyên thệ xuất chinh!"

"Tốt!"

Kính Lăng cười lạnh, trầm giọng quát: "Lần này nhất định phải khiến Sở hối hận không kịp!"

Vị tướng quân cười lớn, chắp tay nói: "Quân thượng nói chí phải."

Cười xong, vị tướng quân liếc nhìn Kính Lăng, không nhịn được khuyên nhủ: "Quân thượng, đêm qua lại thức trắng sao?"

"Việc này không liên quan đến ngươi! Ngươi chỉ cần làm tròn trách nhiệm với ba quân!"

"Vâng!"

Vị tướng quân cúi đầu đáp lời, lùi sang một bên lắc đầu với Dược công đứng trên đài đá, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập vang đến. Tiếng vó ngựa mạnh mẽ, kiêu hãnh như hổ dữ xông thẳng vào doanh trại!

Ngay khi kỵ sĩ xông vào, một tiếng quát như sấm vang lên: "Lớn mật! Quân doanh trọng địa, kẻ nào xâm nhập sẽ bị chém!"

Chữ "chém" vừa dứt, vèo vèo vèo, mấy ngọn giáo lao ra, ánh sáng lạnh lẽo đồng loạt chĩa về phía trước, chặn đường kỵ sĩ!

Kỵ sĩ đang phi nước đại bị chặn lại, ngựa hí vang dựng đứng lên.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, mấy quân sĩ nhanh chóng lao ra ghìm cương ngựa, kéo áo kỵ sĩ. Chẳng mấy chốc, họ đã lôi được kỵ sĩ cao lớn xuống ngựa.

Sau đó, hai quân sĩ kẹp kỵ sĩ áp giải lên đài hành hình bên phải!

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt. Kỵ sĩ còn chưa kịp nói nửa lời đã bị chặn lại, lôi xuống ngựa chuẩn bị hành hình!

Hành động dứt khoát thuần thục, sát khí đằng đằng khiến Dược công không khỏi rùng mình. Ông ta quay lại nhìn Kính Lăng, vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm.

Khi hai binh sĩ áp giải kỵ sĩ đi được ba bước, kỵ sĩ bỗng giãy ra, nhìn về phía Kính Lăng gào lên: "Quân thượng, quân thượng! Thần có việc quan trọng bẩm báo!"

Vị tướng bên cạnh Kính Lăng quát lớn: "Thả hắn ra, để hắn lại đây!"

"Vâng!"

Hai quân sĩ buông tay, kỵ sĩ vội vàng xoay người, loạng choạng chạy về phía Kính Lăng.

Hắn ta chạy nhanh như vậy, gấp gáp đến nỗi bước chân lảo đảo suýt ngã mấy lần.

Nhưng trong tình huống đó, trên mặt kỵ sĩ lại là nụ cười mừng rỡ như điên. Nụ cười lạc lõng đó khiến mọi người, kể cả Kính Lăng đều cau mày nhìn kỵ sĩ, ánh mắt không giấu vẻ tò mò.

Kỵ sĩ lảo đảo chạy đến trước mặt Kính Lăng, cách bảy tám bước thì ngã xuống đất. Vừa bò dậy vừa ngẩng đầu lên, hướng về Kính Lăng vui mừng kêu lên: "Quân thượng, quân thượng, là phu nhân, là phu nhân ạ..."

Quá vui mừng, hắn ta chỉ nói được vài chữ rồi nghẹn ngào t hở dốc.

Vẻ mặt Kính Lăng lạnh lùng như băng, cúi đầu nhìn chằm chằm người vừa ngã. Hắn sải bước tới, nắm lấy vạt áo kỵ sĩ kéo hắn ta dậy.

Kính Lăng nhìn thẳng vào mắt người kia, giọng run run hỏi: "Phu nhân sao rồi?"

Kỵ sĩ đỏ mặt thở hổn hển, cười ngây ngô: "Quân thượng, phu nhân không sao! Phu nhân đang ở Trung Sơn!"

Kính Lăng sững sờ!

Hắn nắm chặt vạt áo kỵ sĩ đến mức người kia khó thở.

Kính Lăng nhìn chằm chằm người vừa báo tin, môi run rẩy, cơ mặt giật giật, từ trong cỏ họng bật ra một tiếng vừa như khóc vừa như cười: "Đừng có lừa cô..."

Vốn là người dũng mãnh, tay Kính Lăng lại vô thức siết chặt vạt áo kỵ sĩ, càng siết càng chặt, thẳng đến gân xanh nổi lên, nắm chặt thành quyền tay bắt đầu run rẩy.

Kỵ sĩ há hốc miệng, mặt mày tím tái, tay quơ quào, lưỡi như muốn thè ra.

Vị tướng quân thấy vậy vội vàng tiến lên, nắm lấy tay phải Kính Lăng, hét lớn: "Quân thượng, đừng giết hắn!"

Kính Lăng bừng tỉnh, buông tay ra! Kỵ sĩ được tự do, vội vàng cúi đầu th ở dốc.

Kính Lăng nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt sắc bén. Thấy kỵ sĩ vẫn còn th ở dốc, hắn xụ mặt, cứng ngắc quay đầu lại, thấp giọng hỏi Dược công phía sau: "Hình như ta nghe nói, Tiểu Nhi vẫn còn sống?"

Dược công chắp tay, cao giọng trả lời: "Đúng vậy!"

Dược công vừa dứt lời, khuôn mặt thanh tuấn của hắn lập tức đỏ bừng lên, hai mắt sáng rực như sao. Hắn quay lại gắt gao nhìn chằm chằm kỵ sĩ, môi run rẩy nhưng không nói được lời nào.

Lúc này kỵ sĩ cũng đã hoàn hồn.

Hắn ta lùi lại hai bước, cung kính hành lễ với Kính Lăng, nghiêm trang vui mừng nói: "Thần xin bẩm báo quân thượng, phu nhân đã xuất hiện ở Trung Sơn vào ngày Giáp Bính. Hiện đang được Trung Sơn hầu an trí tại dịch quán!"

Kính Lăng lùi lại một bước. Yết hầu hắn giật giật, nhắm mắt lại.

Kỵ sĩ thấy vậy, tưởng Kính Lăng không tin, liền cao giọng nói: "Bạn thần tận mắt thấy phu nhân ở cung thành Trung Sơn. Vừa xác nhận được tin, thần lập tức phi ngựa đến đây, mười ngày đêm không nghỉ, mệt chết sáu bảy con ngựa!" Dứt lời, hắn ta quỳ xuống trước Kính Lăng, vui mừng nói: "Phu nhân bình an! Quân thượng bình an! Nước Tấn bình an! Thần tự biết đã tự tiện xông vào quân doanh, đáng tội chết. Nhưng thần xin chịu chết!"

Hắn ta nói xong, chậm rãi đứng lên, lui ra phía sau quay đầu hướng về vị tướng quân nói: "Xin hãy hành hình!"

Vị tướng quân trầm mặc nhìn kỵ sĩ, chắp tay hành đại lễ với hắn ta, rồi phất tay ra hiệu.

Hai võ sĩ theo lệnh bước ra, cũng vái chào kỵ sĩ, sau đó thẳng người kẹp hai bên trái phải kỵ sĩ, áp giải lên đài hành hình.

Lúc này, Kính Lăng mở miệng. Môi hắn run rẩy, đôi mắt sáng ngời, thanh âm hùng hồn hữu lực quát: "Tự tiện xông vào quân doanh, tội đáng chết! Nhưng vì cô mà đến, cô nguyện chịu tội!"

Kính Lăng vừa dứt lời, vị tướng quân hành lễ, cao giọng nói: "Nếu vậy, xin chém ngựa của quân thượng thay cho hắn ta! Hành hình!"

"Vâng!"

Trong nháy mắt, tuấn mã đã theo Kính Lăng nam chinh bắc chiến bị dẫn lên đài hành hình. Nghe tiếng hí thảm thiết của nó, Kính Lăng cố nén không quay đầu lại. Hắn biết, chỉ cần hắn quay đầu lộ ra chút không nỡ, những người trung nghĩa sẽ tình nguyện chết thay hắn.

Dĩ nhiên, sự trung nghĩa này của quân sĩ cũng hàm chứa một loại cao ngạo kiêu hãnh. Nhưng đối với Kính Lăng mà nói, những ý niệm đó chỉ như hạt bụi thoáng qua. Trái tim hắn giờ đây đang ngập tràn niềm vui sướng tột độ, đến mức tim đập như trống, cổ họng nghẹn lại, si ngốc không nói nên lời.