Vệ Lạc đang chìm vào giấc ngủ, bỗng một thanh âm nói chuyện cố ý đè thấp đánh thức nàng.
Thanh âm vọng lại từ Hàn Uyển, hòa lẫn cùng tiếng kiếm khách đêm nay khắp nơi du tẩu, xa xa văng vẳng tiếng nói chuyện bình thường. Chẳng hiểu sao, chỉ riêng thanh âm này lại có thể kéo nàng ra khỏi cơn mơ màng.
"Phu nhân đã sớm ngủ yên."
Thanh âm đè nén của một kiếm khách đáp lời, sau đó một giọng trung niên khác vang lên: "Quân thượng, người đã ba ngày không chợp mắt, sao không nghỉ ngơi ở chính điện? Phu nhân mới vừa ngủ, không nên quấy rầy."
Thanh âm quen thuộc này, chính là vị tông sư hơn nửa năm qua luôn kề cận Vệ Lạc và Kính Lăng - Ổn Công.
Lời khuyên chân thành là thế, nhưng Vệ Lạc nghe xong chỉ khẽ hừ lạnh, thầm nghĩ: Phu nhân mới ngủ không nên quấy rầy? Nói hay lắm, từ bao giờ các ngươi lại biết nghĩ cho ta? Chắc chỉ sợ ta đuổi hắn ra ngoài, chủ thượng của các ngươi lại mất giấc ngủ.
Thanh âm khàn khàn mà thiếu kiên nhẫn của Kính Lăng vang lên: "Đừng nói nữa, lui ra!"
Tiếng quát vừa dứt, tiếng bước chân của hắn đã tiến về lầu các.
Vệ Lạc nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, bất giác mím chặt môi, tay nắm thành quyền, đến cả hơi thở cũng vô thức chậm lại.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân Kính Lăng đã dừng trước cửa phòng.
Hắn bước thật nhẹ, thật khẽ, không kinh động đến thị tỳ ở trắc điện.
Cánh cửa mở ra, hắn chậm rãi bước vào. Dưới ánh trăng mờ ảo, không chút do dự tiến về phía giường Vệ Lạc.
Vệ Lạc mím chặt môi hơn, mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Từ khi nghe thấy tiếng hắn, ít nhất năm lần Vệ Lạc đã định bật dậy cự tuyệt. Nhưng, nhưng, nhớ đến lời vị tông sư vừa rồi, "ba ngày không chợp mắt", lòng nàng lại mềm nhũn không thể cự tuyệt.
Trong không gian tĩnh lặng, Kính Lăng đã đến trước giường. Bước chân khựng lại, hắn cúi xuống nhìn Vệ Lạc.
Hắn cúi đầu, hơi thở ấm áp quen thuộc phả vào mặt nàng. Vệ Lạc cảm nhận được hắn nghiêng người, làn da nóng ấm chạm vào mình, bỗng chốc có chút bối rối.
Lúc này, nàng đang quay mặt ra phía ngoài giường.
Vệ Lạc do dự, có nên đột ngột tỉnh dậy, đuổi hắn đi không?
Kính Lăng cúi nhìn Vệ Lạc chằm chằm một lát, rồi đứng thẳng dậy. Tiếng sột soạt vang lên, hắn đang cởi bỏ áo ngoài cùng giày.
Trong bóng tối, Vệ Lạc nắm chặt bàn tay nhỏ bé bên cạnh chân: Có nên ngăn hắn lại không? Nhưng mà, hắn đã ba đêm không chợp mắt rồi...
Vệ Lạc còn chưa quyết định, hắn đã cởi áo ngoài nằm xuống bên cạnh nàng. Vệ Lạc nghĩ hắn sẽ chỉnh lại tư thế rồi ngủ, nhưng hắn lại mạnh mẽ mà tự nhiên kéo nàng vào lòng.
Chỉ trong nháy mắt, Vệ Lạc đã nằm gọn trong vòng tay hắn.
Tên này, hắn chẳng sợ làm nàng tỉnh giấc chút nào!
Vệ Lạc vừa kinh ngạc vừa bực bội. Kính Lăng lại nâng eo nàng lên, rồi đặt xuống, mặt nàng đã áp sát vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Hai người chóp mũi chạm nhau, môi gần kề.
Kính Lăng khẽ cười, "Tiểu Nhi, đừng giả bộ ngủ."
Vệ Lạc đỏ bừng mặt, lông mi dài
khẽ chớp, vừa e thẹn vừa mắc cỡ nhưng không lập tức mở mắt ra.
Bỗng nhiên, tai nàng ngưa ngứa, hắn áp sát bên tai nàng, giễu cười: "Tiểu Nhi lục thức hơn người, chắc đã biết ta đến gần! Sao còn giả vờ không hay?"
Mặt Vệ Lạc càng đỏ hơn, nàng mở mắt ra.
Vừa mở mắt, Vệ Lạc bắt gặp Kính Lăng đang nhíu mày nhìn xà ngang, ánh mắt sáng ngời không chút buồn ngủ. Khuôn mặt tuấn tú của hắn có phần gầy đi so với lần gặp trước. Nhìn hắn như vậy, Vệ Lạc bớt ngượng ngùng, nàng ôn nhu nhìn chiếc cằm thanh tú của hắn, thầm nghĩ: Sao lại gầy đi thế này?
Vệ Lạc đưa tay chống lên thành giường, định dịch người ra xa thì bị Kính Lăng giữ chặt eo.
"Tiểu Nhi, đừng động." Giọng hắn khàn khàn có chút mệt mỏi.
Vệ Lạc nhìn hắn, trong lòng mềm nhũn, cứ như vậy nằm yên trong lồ ng ngực hắn, không nhúc nhích.
Kính Lăng cảm nhận được sự ôn nhu của nàng, cúi xuống nhìn, liền đối diện với ánh mắt né tránh ẩn chứa ngượng ngùng của nàng.
Kính Lăng vuốt v e khuôn mặt nàng, khẽ nói: "Tiểu Nhi, chúng ta đã hoan hảo, có lễ phu thê, sao còn ngại ngùng?"
Vệ Lạc đỏ mặt, quay mặt đi chỗ khác, không thèm để y đến hắn.
Kính Lăng bật cười, một tay ôm eo nàng, một tay vuốt v e khuôn mặt nàng. Tiếng cười trầm thấp của hắn khiến lồ ng ngực rung lên, Vệ Lạc nằm trên người hắn cũng cảm nhận được.
Tiếng cười làm Vệ Lạc càng thêm xấu hổ buồn bực. Nàng hừ nhẹ, tiếp tục quay mặt đi.
Tiếng cười của Kính Lăng làm thị tỳ ngủ bên ngoài trắc điện tỉnh giấc. Một giọng nói vội vàng vang lên: "Phu nhân, sao có tiếng động vậy?"
Vệ Lạc chưa kịp phản ứng, Kính Lăng đã quát khẽ: "Là ta! Lui ra ngoài!"
Lúc này, thị tỳ khác cũng bừng tỉnh, các nàng hiểu ra quân thượng đã trở lại. Hai thị tỳ không dám nhiều lời, vội vàng đáp:: "Vâng, vâng." Tiếng bước chân vội vã rời khỏi.
Kính Lăng vuốt v e lông mày, đôi mắt, chiếc mũi nhỏ nhắn của Vệ Lạc. Khi đến đôi môi nàng, ngón tay hắn dừng lại, nhẹ nhàng phác họa đường nét.
Động tác của hắn rất ôn nhu, không hề có chút d ục vọng nào, chỉ là một sự tiếp xúc thuần khiết.
Vệ Lạc không kháng cự, nàng yên lặng áp mặt vào mặt hắn, cảm nhận hơi thở và hơi ấm từ cơ thể hắn. Một cảm giác thỏa mãn khó tả dâng lên trong lòng.
Hai người cứ như vậy dựa vào nhau, im lặng hồi lâu.
Qua một hồi lâu, Kính Lăng trầm thấp thở dài thoả mãn: "Tiểu Nhi bình an trở về, thật tốt."
Thì ra, hắn vẫn luôn lo lắng cho nàng. Đã muộn như vậy mà vẫn trở về phủ, kiên trì đến đây là vì lo lắng cho nàng.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, khiến Vệ Lạc lâng lâng như say.
Trong bóng tối, nàng lặng lẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn.
Dưới ánh trăng chiếu rọi vào phòng, tay Kính Lăng vuốt v e gáy ngọc của nàng. Khi ngón tay thô ráp của hắn chạm vào tai và gáy nàng, động tác dừng lại một chút, đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua, vẽ một vòng tròn trên đó.
Theo động tác của hắn, Vệ Lạc rùng mình.
Tên đáng ghét này! Hắn rõ ràng biết đó là điểm nhạy cảm của nàng, vậy mà còn cố ý! Vệ Lạc xấu hổ đưa tay ra giữ chặt tay hắn.
Kính Lăng khẽ cười. Hắn nghiêng đầu, há miệng cắn một cái lên chóp mũi nàng.
Cú cắn không nhẹ, Vệ Lạc đau điếng vội đưa tay che mũi, ngẩng đầu nhìn hắn đầy phẫn nộ, nước mắt rơm rớm: Cái mũi đáng thương của nàng, chắc hiện giờ đã hằn đầy dấu răng.
Kính Lăng nhìn vẻ mặt đầy trách móc của Vệ Lạc, lại bật cười.
Tiếng cười của hắn vui vẻ cùng nhẹ nhõm. Những khoảnh khắc hắn vui vẻ như vậy không nhiều. Vệ Lạc khẽ giật mình, nỗi bực dọc tan biến. Nàng cúi đầu áp mặt vào mặt hắn.
Nàng không nhân cơ hội mà vùng vẫy tránh ra. Hắn rất hài lòng, cánh tay thu lại siết chặt nàng hơn.
Kính Lăng một bên cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi nàng, một bên trầm thấp cười nói: "Tiểu Nhi vừa về đã đuổi bốn mỹ nhân hầu tắm đi. Vi phu không ngờ, Tiểu Nhi vừa làm chủ trong phủ đã thay đổi cả chuyện tắm rửa."
Giọng hắn mang theo ý cười cùng trêu chọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc ửng đỏ.
Nàng trừng mắt, hừ nhẹ một tiếng, không vui mà nói: "Chàng không thích thì gọi họ về."
Nàng nói rồi bực bội quay mặt đi, định dịch người sang một bên.
Kính Lăng lại siết chặt tay, giữ nàng lại.
Hắn cười khẽ: "Tiểu Nhi sao lại xấu hổ." Nói rồi, hắn đột ngột xoay người, đặt Vệ Lạc nằm dưới thân.
Hành động bất ngờ khiến Vệ Lạc giật mình, nàng vội ngẩng đầu phản kháng, nhưng đầu vừa nhấc đã bị môi mỏng của hắn dán lên, chặt chẽ bao lại cái miệng nhỏ của nàng.
Vệ Lạc trợn tròn mắt, vội vã nghiêng đầu sang một bên. Nụ hôn của Kính Lăng trượt xuống tóc mai nàng.
Trong bóng tối, giọng nói lầm bầm buồn bực của Kính Lăng vang lên: "Tiểu Nhi võ dũng hơn ta, đây là điều bực mình nhất."
Nghe hắn than phiền bất mãn, Vệ Lạc không khỏi bật cười ra tiếng.
Hắn đè nặng lên người nàng, da thịt tiếp xúc, hơi thở hòa quyện. Vệ Lạc cố nén sự xấu hổ, nhẹ nhàng đẩy hắn sang một bên.
Vừa đưa tay ra, Kính Lăng đã nắm lấy. Hắn tiếp tục giữ chặt tay nàng, nằm đè lên người nàng.
Vệ Lạc định đẩy tiếp, thanh âm của hắn truyền đến: "Tiểu Nhi."
"Hửm?"
"Lần này nhờ nàng mà khó khăn của hai nước Tần - Sở mới được giải quyết. Nàng muốn phần thưởng gì?"
Phần thưởng?
Vệ Lạc không ngờ hắn lại hỏi vậy. Nàng đảo mắt.
Một lát sau, nàng cười tinh nghịch: "Ta có thể muốn gì cũng được?"
"Không được." Trong bóng tối, hơi thở hắn có chút nặng nề, giọng nói cũng khàn đi, có vẻ như rất mệt mỏi, "Phải nằm trong phạm vi tình lý."
Hắn nói rồi lăn sang một bên. Vệ Lạc vừa được tự do, hắn lại đưa tay ôm nàng vào lòng, đặt đầu nàng lên ngực mình.
Vệ Lạc để mặc hắn, mắt vẫn đảo quanh, suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.
Một lúc sau, Kính Lăng lên tiếng, giọng có chút buồn ngủ: "Tiểu Nhi."
"Hửm?"
"Nàng là thê tử của ta, an nguy của Tấn là trách nhiệm chúng ta cùng chia sẻ. Đừng nghĩ đến phần thưởng nữa, ta chỉ đùa thôi."
Chỉ đùa thôi!
Vệ Lạc bực bội nghiến răng.
Kính Lăng nghe tiếng thở dồn dập cùng nghiến răng của nàng, khẽ cười.
Sau đó, thanh âm trầm thấp vang lên: "Ta buồn ngủ rồi."
Chẳng mấy chốc, Vệ Lạc nghe được tiếng ngáy đều đều của hắn.