Việt Cơ

Chương 291: Ấm áp




Công tử Kính Lăng nhấp một ngụm rượu, khẽ kêu lên "khổ", rồi lại nhấp một ngụm nữa, lại kêu "khổ". Vệ Lạc nghe vậy không khỏi vừa buồn cười vừa thương. Nàng huých khuỷu tay vào ngực hắn, dỗi nói: "Nói bậy."

"Bậy chỗ nào?"

Vừa dứt lời, công tử Kính Lăng ngửa cổ uống cạn ngụm rượu, rồi bất ngờ cúi xuống, nhanh như chớp nâng cằm nàng lên, môi hắn áp xuống, dòng rượu ngọt từ miệng hắn chảy vào miệng nàng.

Hớp rượu bất ngờ đưa tới, Vệ Lạc nhất thời không kịp phản ứng, vội vàng nuốt trọn. Vừa nuốt xuống, một đầu lưỡi đã len vào khoang miệng nàng, quấn quýt cùng chiếc lưỡi thơm tho.

Theo đầu lưỡi xâm nhập, còn có hơi thở nam tính tràn ngập mũi miệng nàng.

Vệ Lạc hít sâu một hơi, vội vã ngửa mặt ra sau, nghiêng đầu mạnh sang một bên.

Cử chỉ né tránh của nàng quá nhanh, khiến nụ hôn của công tử Kính Lăng lướt qua, rơi xuống cần cổ trắng ngần.

Vệ Lạc thẹn thùng quát khẽ: "Chàng, chàng...", khuôn mặt nhỏ ửng hồng, dưới ánh mắt như thiêu đốt của Kính Lăng, nàng không thốt nên lời.

Lúc này, một tiếng bước chân uyển chuyển, nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến.

Một thiếu nữ trang điểm như thị tỳ xuất hiện trước mặt hai người. Thị tỳ khẽ hành lễ với công tử Kính Lăng, ngẩng đầu, mạnh dạn nhìn vào mắt hắn, hai tay đưa ra một tấm công văn làm bằng da thú: "Đêm nay Bắc Tương Cơ mở tiệc, quân tử bất phàm, xin mời một chuyến!"

Thị tỳ này khó khăn lắm mới nói xong, bên cạnh lập tức truyền đến giọng nói của thị tỳ lúc nãy: "Nữ công tử nhà ta đã đích thân mời, quân tử còn chẳng mảy may động lòng. Bắc Tương Cơ nhà ngươi có tài đức gì? Chỉ bằng một tấm công văn mà đòi thu phục mỹ nam tử này? Thật nực cười! Đúng là dám mơ tưởng!"

Thị tỳ trước mặt Kính Lăng nghe vậy nổi giận, định đáp trả thì nghe thấy thanh âm lạnh lùng của công tử Kính Lăng từ bên tai truyền đến: "Cút!"

Giọng nói tuy không lớn, nhưng như sấm rền giữa trời xuân!

Thị tỳ tay cầm công văn run rẩy, mặt tái nhợt lùi lại một bước, vội vàng hành lễ rồi lui xuống.

Thị tỳ kia vừa đi, Vệ Lạc không khỏi thở dài: "Đi thôi."

Công tử Kính Lăng gật đầu.

Hắn và Vệ Lạc đều là những người có kiến thức uyên bác, tất nhiên biết rằng thị tỳ cầm văn thư kia là những người do chúng quý nữ giàu có sắp đặt ở khắp các cổng thành để tìm kiếm nam nhân tuấn mỹ. Những người này chuyên môn tìm kiếm những nam nhân tuấn tú cho chủ nhân và mời họ đến dự tiệc. Nếu đối phương không đồng ý mà bản thân lại không có võ công cao cường thì họ sẽ phái kiếm khách đến bắt ép.

Loại chuyện này đã xảy ra từ xưa đến nay. Những quý nữ giàu có này phần lớn là những người không thường ra khỏi khuê phòng, đa số là cơ thiếp của các vị Quân Hầu hoặc là những phụ nhân quý tộc.

Đặc biệt là khi các vị Quân Hầu qua đời khi còn tráng niên, tân Quân Hầu lên kế vị còn nhỏ tuổi, hậu cung của họ thật sự không thể diễn tả bằng lời. Bởi vì những quý phụ này có thân phận cao quý, lại không có luật lệ hay quy định nào để ràng buộc họ trong thời đại này, nên mọi người cũng dần quen mắt với những chuyện như vậy.

Công tử Kính Lăng lại nắm tay Vệ Lạc lên xe ngựa. Trên đường đi, họ nhận được một bó mẫu đơn, một bó hoa dại và một quả dại. Vệ Lạc còn được người qua đường nhét vào xe ngựa vài xâu trái cây và một miếng ngọc bội có lẫn tạp chất.

Đây đều là những lễ vật đính ước mà người dân Trung Sơn tặng cho họ, hơn nữa còn nhét vào xe ngựa khi họ không để ý.

Tất nhiên, không chỉ có họ được nhận những món quà như vậy. Những nam thanh nữ tú trên đường phố đều ôm đầy hoa và trái cây.

Cuối cùng, Vệ Lạc phải kéo rèm xe ngựa xuống để tránh sự chú ý của mọi người.

Ba người họ tìm một quán trọ tương đối hẻo lánh ở Trung Sơn để ở lại.

******

Đêm lại đến, trăng sáng trên cao.

Công tử Kính Lăng ngồi tựa vào cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu lên khuôn mặt, lên người hắn một lớp đơn sắc ấm áp, soi rõ ngũ quan tuấn tú.

Vệ Lạc ngồi bên cạnh rót rượu cho hắn. Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên theo tiếng rượu rót: "Tiểu Nhi, quân Tần đã tấn công, Ngụy thành đang lâm nguy."

Giọng hắn bình thản, dường như không có chút lo lắng nào.

Nhưng Vệ Lạc biết, hắn nói với nàng lúc này là vì hắn đang lo lắng trong lòng.

Vệ Lạc khẽ mỉm cười.

Kính Lăng cúi đầu nhìn Vệ Lạc đang mỉm cười dưới ánh trăng, đưa tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt v e đôi môi và nụ cười khẽ của nàng.

Hắn cảm nhận được một sức mạnh an ủi lòng người trong nụ cười của nàng.

Vệ Lạc rót rượu xong, quay đầu nhìn Kính Lăng. Ánh mắt nàng sáng rực trong bóng tối. Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười ôn nhu với hắn.

Nụ cười ấy thật sáng ngời. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Ngón trỏ của hắn vẫn đặt nhẹ bên môi nàng, thanh âm trầm ấm lại vang lên: "Hàn thành, Phạm thành đã mất, Ngụy thành cũng nguy. Tân Điền đã loạn lạc, chúng đại phu đều khuyên ta quay về. Mười ngày trước, Phạm đại phu, Liêu đại phu cùng phái người ám sát Phục đại phu - người có ngôn từ phản đối bọn hắn kịch liệt nhất."

Vệ Lạc biết Phạm đại phu kia là một trong tám vị đại thần của nước Tấn đã từng thề nguyện với công tử Kính Lăng, nhưng lại phản bội hắn. Phục đại phu kịch liệt yêu cầu giết những kẻ phản bội công tử Kính Lăng và nghênh đón hắn về nước, nên đã bị ám sát.

Việc chúng thần dùng đến thủ đoạn ám sát, cho thấy họ đã cùng đường.

"Triều thần hỗn loạn, quân đội đã không thể kiểm soát. Các công tử tranh giành quyền lực liên kết với chúng đại thần. Hừ, nước Tấn bây giờ như đàn rắn nhảy múa."

Vệ Lạc nghe ra giọng hắn rất lạnh nhạt.

Hắn lại nói: "Nếu ta về nước, nhất định sẽ ban hành lệnh nghiêm khắc. Từ nay về sau các công tử của nước Tấn không được phép ở trong nước. Sau khi tiên quân qua đời, chúng đại thần sẽ nghênh đón quốc quân mới lên ngôi." Hắn lẩm bẩm: "Nhưng thế lực của chúng đại thần không được lớn mạnh, Tiểu Nhi, kế sách dùng tài lực của nước khác mà nàng hiến kế rất tốt."

Vệ Lạc im lặng lắng nghe, đưa tay lấy chung rượu trên bàn đưa lên môi hắn.

Công tử Kính Lăng uống một ngụm rượu từ tay Vệ Lạc rồi lại tiếp tục kể.

Vệ Lạc biết hắn đã có quyết định từ trước. Một người như công tử Kính Lăng không cần người khác quyết định thay hắn.

Hắn chỉ cần một người lắng nghe và đánh thức khi hắn hoang mang.

Ánh trăng như nước xuyên thấu qua song cửa sổ, nhàn nhạt phủ lên bàn, lên sập và lên hai người.

Vệ Lạc tựa vào Kính Lăng, lắng nghe hắn nói, thỉnh thoảng xen vào vài câu. Mỗi khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cảm giác này thật tốt, thật tốt.

Kính Lăng ôm Vệ Lạc, áp mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khẽ gọi: "Tiểu Nhi."

"Ừm."

"Tiểu Nhi."

"Ừm."

"Ta hối hận vì đã bỏ rơi nàng năm đó. Nàng đừng oán trách ta."

Giọng hắn rất nhẹ, rất trầm, phảng phất như sợ đánh thức ánh trăng đang ngủ say.

Vệ Lạc sững sờ.

Nàng ngơ ngác nhìn bóng hình mình và công tử Kính Lăng chồng lên nhau trên sàn nhà, thật lâu không nhúc nhích. Chỉ có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong ánh trăng ấm áp, nhẹ nhàng đáp xuống nơi tối tăm trên sàn nhà, rồi biến mất không còn dấu vết.