Tiếng cười Ổn Công lại vang lên, "Y, tiểu tử kia gan dạ thật! Lão phu chỉ chờ hắn có chút do dự liền ra tay uy hiếp. Nào ngờ hắn lại là bậc trượng phu. Đáng tiếc, đáng tiếc, lại chết trong tay bọn người Sở."
Vệ Lạc hiểu rõ, Ổn Công đang cảm thán về tên giả mạo Sở vương kia.
Ổn Công vốn định, nếu tên Sở vương kia tỏ ra lưỡng lự hay sợ hãi, ông ta sẽ kề kiếm vào cổ hắn, bức người Sở mở đường cho ra khỏi thành. Người Sở không biết đó là giả, tất sẽ tuân theo.
Nhưng tên giả mạo kia lại có tài diễn kịch, khiến Ổn Công không có cơ hội ra tay.
Ổn Công hiển nhiên tâm tình rất tốt, ông ta cười lớn nói thêm: "Lấy một giả vương lừa mở cổng thành, từ Dĩnh thành của Sở mà nghênh ngang rời đi. Chuyện này ít ngày nữa sẽ truyền khắp thiên hạ, nước Sở lại thành trò cười cho chư quốc!"
Ổn Công vừa dứt lời, Vệ Lạc cũng cười theo, "Dù lần này trêu chọc người Sở, nhưng thế nhân sẽ càng thêm kiêng dè công tử."
Công tử Kính Lăng nhắm mắt, lười biếng nói: "Lấy dương mưu tạo thế, lấy âm mưu thành việc. Thế nhân kiêng dè thì đã sao?"
Lời vừa ra, Vệ Lạc ngẩn người.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.
Nàng không ngờ, công tử Kính Lăng vẫn luôn lấy quang minh chính đại làm tiêu chuẩn, lại có suy nghĩ như vậy. Hắn không phải người xuyên không, không biết thời Chiến Quốc sắp tới sẽ âm hiểm quỷ quyệt đến mức nào. Nhưng lời hắn vừa nói, rõ ràng đang chuyển biến theo hướng đó.
Nam nhân này, thật sự bắt kịp thời đại.
Trong lúc Vệ Lạc nhìn hắn với ánh mắt dò xét và kinh ngạc, công tử Kính Lăng mở mắt, quay đầu nhìn Vệ Lạc.
Ổn Công ngửa đầu "ực ực ực" uống mấy ngụm rượu lớn, dùng tay áo lau khóe miệng, bỗng nhận ra không khí có chút khác thường.
Ông ta đảo mắt, bắt gặp ánh mắt công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc. Ông ta trừng đôi mắt đục ngầu nhìn Kính Lăng rồi lại nhìn Vệ Lạc. Đột nhiên nói: "Xe này thật khó chịu, lão phu cưỡi ngựa đi!"
Nói xong, thân hình ông ta chợt lóe, vèo một tiếng biến mất.
Ổn Công vừa đi, trong xe ngựa chỉ còn lại Vệ Lạc và Kính Lăng.
Bỗng nhiên, Vệ Lạc cảm thấy không khí trong xe trở nên khác lạ. Nàng vội vàng quay đầu đi.
Vừa quay đi, nàng nghe thấy công tử Kính Lăng ôn nhu nói: "Tiểu nhi, lại đây ngồi."
Thanh âm hắn ấm áp, trầm thấp mà trìu mến.
Vệ Lạc đỏ mặt, nhìn ra ngoài màn xe kiên quyết lắc đầu: "Không!"
Giọng nàng có chút lầm bầm. Công tử Kính Lăng khẽ cười.
Tiếng cười vừa vang lên, mặt Vệ Lạc lại đỏ thêm. Nàng trợn mắt nghiêm túc nhìn ra ngoài, không thèm liếc hắn một cái.
Lúc này, có tiếng sột soạt vang lên. Ngay sau đó, một thể tức ấm áp tiến đến gần nàng.
Thân thể Vệ Lạc cứng đờ, nàng vô thức dịch người về phía cửa xe. Khoảng cách vốn đã xa, dịch thêm cũng chỉ vài tấc. Hành động này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng Vệ Lạc cảm thấy làm vậy có thể khiến nàng yên tâm hơn một chút.
Nàng cắn môi, chợt nhận ra tim đập đang tăng tốc.
Đang lúc nàng đỏ mặt bồn chồn không yên, công tử Kính Lăng ngồi xuống bên cạnh.
Hắn ngồi cách nàng chỉ một khuỷu tay. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt né tránh của Vệ Lạc. Nhìn mãi, nhìn mãi, môi mỏng cong lên.
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào Vệ Lạc. Nàng bỗng thấy miệng lưỡi khô khốc, nuốt khan nước miếng, định nói gì đó nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Chẳng lẽ, nhảy ra khỏi xe? Nhưng như vậy chẳng phải là chạy trối chết sao?
Vệ Lạc đảo mắt liên tục.
Công tử Kính Lăng mím môi cười, lặng lẽ quan sát Vệ Lạc, chú ý từng thay đổi nhỏ trên nét mặt nàng.
Nhìn một lúc, khóe miệng hắn giật giật...
Vệ Lạc nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng tay, cuối cùng hắn cũng lên tiếng, thanh âm trầm ấm đầy từ tính, "Tiểu Nhi."
Vệ Lạc không đáp.
Hắn nhìn nàng, lại khẽ cười, "Tiểu Nhi, đây là trong xe, dù ta khát nàng đến phát cuồng, cũng sẽ không làm gì thất lễ. Đừng lo."
"Ai, ai lo lắng?"
Vệ Lạc đỏ bừng mặt, oán hận quay lại trừng mắt nhìn hắn.
Động tác nàng mạnh mẽ, hai người lại gần nhau như vậy, suýt nữa chạm môi vào mặt hắn! Vệ Lạc vừa dứt lời, lập tức quay đầu đi, lại nhìn cánh đồng hoang vu đang chạy vụt qua ngoài cửa xe.
Tiếng cười trầm thấp của công tử Kính Lăng vang lên trong xe ngựa.
Vệ Lạc mím môi, có chút tức giận đưa tay che mặt.
Ngay khi tay nàng chạm vào mặt, công tử Kính Lăng đưa tay ra. Bàn tay to lớn của hắn phủ lên tay nhỏ của nàng, Vệ Lạc còn đang nghĩ cách khiển trách hắn, thanh âm ôn nhu của hắn đã vang lên bên tai nàng, "Tiểu Nhi, có nàng ở bên, lòng ta rất vui, còn nàng thì sao?"
Có nàng ở bên, lòng ta rất vui!
Vệ Lạc cúi đầu, chuyên chú nhìn sàn xe, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Công tử Kính Lăng thấy thế thở dài, bất ngờ đưa tay vặn vai nàng, kéo mạnh vào lòng. Hắn ôm nàng thật chặt như sợ nàng sẽ giãy ra. Cái ôm siết chặt đến nỗi Vệ Lạc thấy ngực mình đau nhói.
Nàng vừa khẽ động đậy, hắn đã cúi đầu xuống, giọng thì thầm ngay trên đỉnh đầu nàng: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi."
Hắn lẩm bẩm gọi nàng, thanh âm ôn nhu như rót mật: "Vừa rồi thấy nàng kinh hoảng, lòng ta đau như cắt. Tiểu Nhi, người Sở dám khinh nàng như thế, ta phải báo thù cho nàng thế nào đây?"
Báo thù?
Vệ Lạc ngẩng đầu, đôi mắt mặc ngọc nhìn hắn khó hiểu, chớp chớp mắt như đang dò hỏi. Nàng ngửa đầu từ trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cách khuôn mặt hắn vài tấc, chóp mũi nàng gần như chạm vào môi hắn.
Công tử Kính Lăng cúi xuống, khẽ in một nụ hôn l3n chóp mũi Vệ Lạc. Nàng còn chưa hết bàng hoàng thì hắn đã bất ngờ hé môi, khẽ cắn nhẹ lên đó.
Vệ Lạc đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng như nhỏ máu lan ra tận mang tai.
Hắn cắn nhẹ chóp mũi nàng, đôi môi mỏng khẽ động, nhanh như cắt tựa như chim ưng sà xuống đôi môi nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu ngậm chặt lấy đôi môi anh đào!
Hành động của hắn thật quyết đoán, nhanh chóng tựa như một thợ săn đang rình mồi. Vệ Lạc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy mình bị hắn bao vây hoàn toàn. Cả người nàng, từng hơi thở, từng nhịp đập trái tim, đều nằm trong vòng tay hắn.