Việt Cơ

Chương 272: Nhập chướng




Trở lại dịch quán đã xế khuya, canh ba vừa điểm. Vệ Lạc về phòng riêng để thị tỳ hầu hạ tắm rửa sạch sẽ.

Tắm xong, nàng thong thả dạo bước ra đình viện.

Đêm trăng sáng tỏ, dưới ánh sao nhàn nhạt, một cây lê trong đình viện lặng lẽ nở hoa. Những đóa hoa trắng tinh khôi, trong đêm tối toát lên vẻ đẹp thanh tao, lạnh lẽo.

Vệ Lạc đứng dưới tàng cây, đưa tay nhẹ nhàng hái một đóa. Cánh hoa trắng muốt xoay tròn trong tay nàng, nhìn kỹ thì cũng bình thường thôi, nhưng trong đêm tối lại mang một vẻ đẹp u buồn, lạnh lẽo, khiến Vệ Lạc ngây người.

Đúng lúc này, phía sau nàng vang lên một tiếng động nhỏ.

Vệ Lạc vội quay đầu lại, nụ cười lập tức nở rộ trên môi. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt mặc ngọc ánh lên tia sáng nhìn người trên mái nhà, vui mừng gọi: "Ân đại ca, huynh đã về rồi?"

Trên mái nhà, Ân Duẫn dáng vẻ cao lớn, tuấn tú, mỉm cười ôn nhu nhìn nàng. Vệ Lạc đáp lại nụ cười của hắn, tâm trạng phấn chấn nhảy lên mái nhà, đến bên cạnh hắn, lại gọi: "Ân đại ca."

Ân Duẫn mỉm cười nhìn nàng, thong thả ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Vệ Lạc cũng ngồi.

Vệ Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Ân đại ca, ta vừa từ Sở cung ra đấy." Nàng không giấu nổi vẻ đắc ý, "Ta còn đấu kiếm với một chuẩn tông sư và một đại thích khách của nước Sở. Hắc hắc, bọn họ không phải đối thủ của ta!"

Đôi mắt nàng long lanh tràn đầy vẻ đắc ý. Bấy lâu nay nàng luôn gượng cười, giờ phút vui vẻ thế này thật hiếm thấy.

Ân Duẫn có chút ngạc nhiên, cũng rất vui mừng.

Hắn vừa định nói gì đó, Vệ Lạc chợt liếc mắt, nhìn thấy một chiếc giỏ tre đặt trong bóng tối cách đó năm bước. Trong giỏ hình như có con vật gì đang rên ư ử. Vệ Lạc tò mò, không khỏi hỏi: "Ơ, đây là gì vậy?"

Vừa dứt lời, trên mặt Ân Duẫn thoáng hiện vẻ lúng túng. Nhưng rất nhanh, hắn đã mỉm cười đứng dậy, bước tới chỗ chiếc giỏ tre.

Ân Duẫn đưa chiếc giỏ tre cho Vệ Lạc: "Đi qua một ngọn núi, thấy một con hổ mẹ bị thương nặng hấp hối, dưới bụng nó có vật này."

Đó là một chú hổ con lông vằn!

Chú hổ con mới sinh chưa được bao lâu, đôi mắt vừa mở ra đã tinh anh, thân hình chỉ nhỉnh hơn một chú mèo chút đỉnh. Hiện giờ nó đang mở to đôi mắt tròn xoe long lanh, tò mò quan sát Vệ Lạc, mũi thỉnh thoảng lại phát ra tiếng khịt khịt nho nhỏ.

Bộ lông mềm mại óng ả phủ kín thân hình tròn trịa, đôi mắt to tròn sáng ngời, trông chú hổ con thật đáng yêu biết bao.

Vệ Lạc chỉ liếc mắt nhìn đã vui mừng khôn xiết. Nàng nhẹ nhàng đưa tay phải ra, cẩn thận vuốt v e trán của hổ con. Khi ngón tay nàng lướt qua chữ "Vương" trên trán nó, hổ con cọ cọ đầu vào lòng bàn tay nàng như làm nũng. 

Thật sự là đáng yêu!

Hổ con dụi dụi vào mu bàn tay, li3m láp lòng bàn tay nàng. Hổ con vừa sinh ra chưa lâu, gai ngược trên lưỡi còn chưa cứng cáp, li3m một cái khiến Vệ Lạc ngứa ngáy trong lòng bàn tay, vừa mừng vừa sợ, cười khanh khách lên. Tiếng cười của nàng trong trẻo mà thuần tịnh.

Ân Duẫn mỉm cười, ôn nhu nhìn nàng, có lẽ ánh mắt hắn quá chăm chú. Vệ Lạc đang trêu đùa hổ con bỗng cảm nhận được ánh nhìn của hắn, ngẩng đầu lên.

Vệ Lạc nhìn hắn, cười hì hì: "Ân đại ca, hổ con thật đáng yêu."

Nàng vốn định nói: "Không ngờ một nam nhân như huynh cũng nhặt hổ con về nuôi." Nhưng nghĩ đến lời này có ý giễu cợt, liền sửa lại.

Tuy nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, Ân Duẫn lại lộ ra vẻ thẹn thùng.

Hắn hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt Vệ Lạc, nhẹ nhàng nói: "Nó cô linh giống muội, vừa lúc bầu bạn."

Vệ Lạc sững sờ. Nụ cười trên mặt nàng chợt tắt.

Vệ Lạc cúi đầu, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Ân đại ca..."

Hai người ngồi trên mái nhà ăn ý trò chuyện, không để ý phía trước chủ viện, một bóng người đứng sau song cửa sổ, lặng lẽ nhìn họ chằm chằm.

Công tử Kính Lăng đứng yên bất động, mày rậm nhíu chặt, một tia âm lệ nhanh chóng lan tràn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, một trận tiếng bước chân vang lên. Ổn Công đi đến phía sau hắn.

Ổn Công đã nghe thấy tiếng cười đùa của Vệ Lạc từ ngoài sân, phản ứng đầu tiên là đi đến phòng công tử Kính Lăng.

Quả nhiên, công tử Kính Lăng đứng thẳng tắp ở đó, chung rượu đồng trong tay đã bị bóp đến xiêu vẹo!

Khuôn mặt tuấn tú lúc này ẩn chứa lệ khí, lửa giận cùng một tia chua xót.

Ổn Công ngẩng đầu nhìn hai người ngồi trên mái nhà, thấp giọng gọi: "Công tử?"

Công tử Kính Lăng vẫn nhìn chăm chú hai người kia, không đáp lại.

Thấy vậy, Ổn Công không khỏi thở dài. Trong tiếng thở dài, nhìn khuôn mặt kìm nén của công tử Kính Lăng, hai tay chắp lại, trầm giọng gọi: "Chủ thượng!"

Giọng Ổn Công có vài phần nghiêm trọng.

Công tử Kính Lăng chậm rãi quay đầu nhìn về phía ông ta.

Ổn Công đối diện với ánh mắt lạnh băng sâu thẳm của công tử Kính Lăng trong bóng đêm, chắp tay nghiêm túc nói: "Chủ thượng, phụ nhân này võ nghệ hơn người, lại có ý rời đi, công tử sao không buông tha nàng? Nàng đã có thể dứt khoát ra đi, chẳng lẽ công tử đường đường nam nhi, lại không bằng một nữ nhân? Công tử chí ở nghiệp bá thiên hạ, há có thể vì một nữ nhân mà hao tổn tinh thần đến vậy?"

Đây là lần đầu tiên Ổn Công đưa ra lời đề nghị thận trọng và nghiêm túc như vậy.

Công tử Kính Lăng nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị của Ổn Công, một lúc lâu sau, môi mỏng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười chua xót.

Hắn chậm rãi quay đầu đi, ngơ ngẩn nhìn Vệ Lạc đang cười đùa với Ân Duẫn trên mái nhà đối diện, không chớp mắt.

Một lúc lâu sau, Ổn Công mới nghe thấy thanh âm hắn khàn khàn truyền đến: "Nếu có thể quên, ta đường đường công tử Kính Lăng, há đến nỗi này?"

Thanh âm của hắn khàn đặc, yếu ớt, vô cùng bất lực và mệt mỏi.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt.

Ổn Công sững sờ.

Thanh âm công tử Kính Lăng lại thấp thoáng vọng tới: "Phụ nhân này, ta đã nghĩ buông tay, ta nghĩ... mới bắt đầu vài ngày còn có thể nhịn, mới đầu một năm, còn có thể nhịn. Đến khi gặp lại trên chiến trường, ta vừa nghĩ đến tiểu nhi, đã đau lòng khôn nguôi."

Giọng hắn đầy mệt mỏi.

Trong sự mệt mỏi đó, giọng công tử Kính Lăng lại tiếp tục: "Chỉ là một nữ nhân thôi, chỉ là một nữ nhân thôi..." Nói đến đây, hắn lại quay đầu nhìn Ổn Công, ánh mắt chần chừ, nhẹ nhàng hỏi với vẻ bất an: "Ổn Công, đây là nhập tình chướng sao?"

Ổn Công nhìn hắn sững sờ, một lúc lâu sau lại thở dài một tiếng.

Ông ta chỉ có thể thở dài, không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào.