Lời từ chối thẳng thừng của hắn khiến sắc mặt hai vị công chúa sa sầm.
Phía sau công tử Kính Lăng, Vệ Lạc lặng lẽ liếc nhìn những người Sở, thoáng thấy một tia thất vọng lướt qua trên mặt công tử Cập.
Vệ Lạc chợt hiểu. Công tử Kính Lăng hiện đang có hiềm khích với người Sở, hơn nữa hai năm trước, Sở Chiêu vương hai lần đưa Việt công chúa đến gả cho hắn, hành động đó đã xúc phạm đến lòng tự tôn của công tử Kính Lăng.
Vì vậy, công tử Cập cố ý thân cận và muốn liên hôn với hắn để củng cố địa vị của mình. Nhưng hắn ta ngại không tiện mở lời, nên đã sai hai vị công chúa đến dò hỏi.
Dựa theo lẽ thường, với những cuộc liên hôn giữa các chư quốc như thế này, nếu một bên đã có ý, bên kia sẽ không cự tuyệt. Xét cho cùng với nam nhân, chỉ là cưới thêm hai người vợ mà thôi. Hơn nữa, cuộc liên hôn như thế đều có lợi cho cả đôi bên.
Nhưng công tử Cập không ngờ công tử Kính Lăng lại cự tuyệt hai vị công chúa xinh đẹp, đa tình một cách dứt khoát.
Vị công chúa ngọt ngào, kiều diễm kia nghe vậy không hề lùi bước, nàng ta chỉ ngẩng đầu, bĩu môi vội vàng nói: "Nghe nói chàng vì thê tử mà không tiếc thân mình xông pha nơi hiểm địa, khiến chúng thiếu nữ nước Sở đều ngưỡng mộ. Nếu có thể được chàng yêu thương, đó thật là phúc phận của nữ nhân chúng ta, mong chàng hãy suy nghĩ lại."
Nàng ta không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình.
Lời vừa dứt, công tử Kính Lăng ngẩn người, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười khổ.
Thực ra, không chỉ hắn muốn cười khổ, mà ngay cả chúng thần nước Tấn bên cạnh hắn cũng có chút cứng đờ nét mặt. Từ bao giờ công tử Kính Lăng - bậc công tử cao quý của nước Tấn, lại trở thành người đa tình trong mắt chúng thiếu nữ nước Sở?
Công tử Kính Lăng rũ xuống hàng mi, mặt không chút biểu cảm lạnh lùng nói: "Nữ công tử xin hãy lui ra, đừng nhắc lại chuyện này nữa!"
Đây đã là lần thứ ba hắn từ chối.
Thanh âm của công tử Kính Lăng đã mất kiên nhẫn. Ở các nước chư hầu khác, hắn chưa từng gặp nữ tử mặt dày cầu hôn như vậy. Thật là cố chấp!
Sự mất kiên nhẫn của công tử Kính Lăng khiến không khí trở nên lạnh lẽo. Vị công chúa nước Sở tuy cẩu thả nhưng cũng là người biết điều, lúc này mặt nàng ta tái nhợt, cúi đầu lùi lại.
Nàng ta vừa lùi đến bên cạnh tỷ tỷ, người tỷ tỷ xinh đẹp, nhàn nhã kia liền đứng lên.
Người tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng như đang suy tư điều gì, rồi chuyển ánh mắt sang Vệ Lạc phía sau hắn.
Nàng ta nhìn thẳng Vệ Lạc, đột nhiên khom người hành lễ, cất giọng cao vút: "Quân có dung mạo thanh nhã, đôi mắt như mặc ngọc. Nay lại ở bên cạnh công tử Kính Lăng, chắc hẳn là bậc trượng phu vang danh nước Tấn. Xin hỏi quân là người phương nào?"
Lời nàng vừa dứt, mọi người đều im lặng.
Câu hỏi của công chúa nước Sở không chỉ là một câu hỏi, mà như một cơn bão đang nổi lên. Có thể đối phó được hay không, có thể diễn biến thành thế nào, đều phụ thuộc vào cách Vệ Lạc xử lý.
Trong sự im lặng của mọi người, Vệ Lạc mỉm cười đứng dậy, nhìn công chúa nước Sở, đáp: "Ta tên Vệ Lạc."
Vệ Lạc rất tự nhiên thẳng thắn nói ra tên mình, không quan tâm đ ến việc những người Sở liên tục nhíu mày. Nàng thản nhiên cười nói: "Đa tạ lời khen của công chúa."
Câu trả lời của nàng khiến tất cả người Sở đều ngẩn người. Họ xì xào bàn tán, hỏi nhau Vệ Lạc là ai?
Mọi người ở đây đều nghi ngờ Vệ Lạc chính là thê tử của công tử Kính Lăng. Nhưng nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, ít ai nói dối vào lúc này. Vệ Lạc nói tên mình một cách đường hoàng, khiến mọi người đều cứng họng.
Tuy nhiên, câu hỏi của công chúa nước Sở chưa dừng lại ở đó, Vệ Lạc vẫn chưa trả lời xong.
Nàng cúi đầu, rút thanh bội kiếm từ bên hông một kiếm khách. Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười rạng rỡ với công chúa nước Sở, tay phải khẽ búng vào thân kiếm khiến nó phát ra một tiếng "oong" thanh thúy. Vệ Lạc cất giọng, hàm răng trắng muốt lộ ra sau nụ cười: "Ta là một kiếm khách. Tay cầm thanh phong kiếm, ôm hận xuất thủ, máu có thể bắn trăm bước!"
Đây là lời tự giới thiệu điển hình của người thời đó, quá đỗi điển hình, từ giọng điệu đến thần thái, đúng là một kiếm khách đang tự tiến cử mình trước các bậc quyền quý.
Những người Sở cảng nhíu mày chặt hơn.
Công chúa Sở nhìn nàng chằm chằm, cười khanh khách, chế giễu nói: "Máu bắn trăm bước? Chẳng lẽ quân là một tông sư?"
Nói đến đây, ánh mắt nàng ta hiện lên một tia lạnh lẽo: "Quân có tài như vậy, sao không tiến lên so tài cao thấp với kiếm khách nước ta?"
Lời này rõ ràng là một thách đấu.
Mọi người giật mình, người Sở đồng loạt nhìn về phía người Tấn.
Công tử Kính Lăng vẫn mỉm cười, vẻ mặt bình thản như không hề lo lắng.
Lời công chúa Sở vừa dứt, Vệ Lạc đã thản nhiên cười nói: "Được!"
Trong tiếng reo hò, nàng cầm trường kiếm ung dung bước ra, nụ cười vẫn nở trên môi.
Vệ Lạc đang cải nam trang, lúc này nàng còn đội ngọc quan. Chiếc ngọc quan bạch ngọc ôm chặt mái tóc đen của nàng, tôn lên khuôn mặt thanh tú, khiến nàng toát lên khí chất cao quý của một vị công tử vương tôn.
Thái độ ung dung bình tĩnh trước biến cố của nàng khiến người Sở hai mặt nhìn nhau. Trong số những người Sở có vài người thân phận không tầm thường đều biết, thiếu niên trước mặt rất có thể là thê tử của công tử Kính Lăng.
Nhưng nếu nàng thực sự là một phụ nhân, sao có thể bình tĩnh, ung dung, tao nhã đến vậy?
Ngay cả công tử Ngô vốn căm hận nàng thấu xương, lúc này cũng kinh ngạc. Hắn ta nhớ trên chiến trường, phụ nhân này là một người đầy miệng lưỡi đã uỷ khuất phụ vương. Hình ảnh đó không giống với thiếu niên phong lưu, điềm đạm trước mắt này.
Không đúng, thiếu niên này chính là nàng! Trên đời này có mấy ai có đôi mắt mặc ngọc như thế!
Công tử Ngô nghĩ đến đây liền cười lớn, cất cao giọng nói: "Lục muội, vị thiếu niên này ra vẻ ta đây, chắc chắn có tài năng phi thường, sao không mời Cộng thúc ra so tài với hắn?"
Cộng thúc?
Sở lục công chúa Lục nghe vậy nhíu mày, cười khẽ gật đầu: "Được," nàng ta nói rồi quay đầu ra lệnh: "Mời Cộng thúc ra đây!"
"Vâng!"
Một kiếm khách bước ra theo tiếng gọi.
Lúc này, ngay cả những người Tấn không biết gì về Cộng thúc cũng cảm thấy ông ta hẳn là một cao thủ, thậm chí có thể là một tông sư!
Trong nháy mắt, vẻ mặt người Tấn lộ rõ sự bất an.
Công tử Kính Lăng im lặng dựa vào sập chăm chú nhìn Vệ Lạc, không hề lên tiếng ngăn cản. Với sự hiểu biết của công tử Kính Lăng về Vệ Lạc, hắn biết nàng rất sợ chết, nếu nàng đã làm vậy, có lẽ thực sự có vài phần nắm chắc.
Thiếu niên trước mắt thật khí phách hăng hái, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như bạch ngọc, đôi mắt mặc ngọc rực rỡ lấp lánh.
Nàng tự tin đến thế!
Đây là tiểu nhi của hắn! Thế gian này, chỉ có tiểu nhi của hắn mới khác biệt với những phụ nhân khác, mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy với trượng phu mình. Nhưng mà, nhưng mà, phụ nhân trên thế gian này tuy nhiều vô kể, cũng chỉ có tiểu nhi hắn mới có sự tự tin cùng khí chất ung dung, cao quý đến thế.