Việt Cơ

Chương 268: Kính Lăng bị cầu hôn




Đối mặt với sự tức giận của người Sở, công tử Kính Lăng vẫn giữ thái độ bình thản. Từ trước tới này người Sở vốn hành động bốc đồng, nay lại thấy tiểu nhi ở bên cạnh công tử Kính Lăng, trong lòng tức giận nên đã khinh suất uy hiếp ngay trong trường hợp trọng đại này. Kết quả, chỉ với một nước cờ của Kính Lăng, bọn họ đã rơi vào thế bị động.

Giữa không khí trầm mặc, một vị công tử có gương mặt gầy và đen, dáng người cao nhưng miệng nhỏ, trông có vẻ yếu nhược vỗ tay cười nói: "Ngồi trên ban công lồ ng lộng này, ngắm mặt trời lặn bao la, công tử Kính Lăng thấy cảnh tượng này thế nào?"

Tiếng cười của hắn ta đột ngột vang lên, trong trẻo cực kỳ.

Công tử Kính Lăng tất nhiên hiểu hắn ta đang cố phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Hắn mỉm cười, nheo mắt nhìn ánh nắng dần chìm vào đường chân trời, thở dài: "Cảnh tuy hoa mỹ, nhưng hoàng hôn buông xuống, làm lòng người thở dài thời gian trôi như nước chảy."

Chấp chính tể tướng cười lớn, ông ta nâng chung rượu hướng về phía công tử Kính Lăng, quơ quơ nói: "Hay cho câu "thời gian trôi như nước chảy", công tử Kính Lăng tinh thông quân sự, không ham thơ nhạc, vậy mà cũng là người phong nhã."

Công tử Kính Lăng nghe vậy chỉ cười.

Lúc này, vị thiếu niên Sở vương vỗ tay, hắn dùng thanh âm vịt đực của tuổi dậy thì nói: "Thái tử là khách quý, nay đến Sở cung ta, xin mời thưởng thức ca vũ nhạc!"

Dứt lời, hắn ta vỗ tay ba tiếng. Tiếng vỗ tay vừa dứt, một làn hương thơm thoang thoảng ùa vào.

Một đoàn thiếu nữ trong trang phục cung đình bước ra, tay bưng hộp đồ ăn.

Họ tiến đến trước mặt mọi người, dâng lên những món ăn thịt dê, cơm ngô, cơm nếp...

Tiếng ngọc bội leng keng, phấn trang điểm dần đậm nét.

Đoàn kịch ca vũ của Sở cung bắt đầu.

Vệ Lạc nhìn mà ngây người.

Những vũ công này thừa hưởng nét thon thả của thiếu nữ Sở, mỗi người đều có vòng eo nhỏ nhắn. Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất.

Chủ yếu là, bên hông các nàng tr@n trụi, chỉ có trên ngực được bao lấy bởi một tấm vải, ngay giữa bờ m ông là cái váy to rộng, thật dài lướt trên mặt đất

Ba mươi thiếu nữ với cái eo tr@n trụi lộ ra cánh tay cùng cổ, trong lúc nhất thời đúng là thịt sáng loá mắt.

Vòng eo thiếu nữ Sở nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, xương quai xanh thanh tú nổi bật, giữa hai gò má ửng hồng điểm xuyết các hoạ tiết chu sa, trên đó vẽ một khuôn mặt nam nhân già nua, hàm răng nhọn hoắt dày đặc có phần quỷ dị. Hoạ tiết này chính là thầy vu đang thịnh hành ở đất Sở.

Chúng thiếu nữ lắc lư vòng eo thon thả, tiếng nhạc lại nổi lên theo từng nhịp leng keng của những chiếc vòng chân.

Trong tiếng nhạc, một lão giả gầy gò, héo úa, chừng sáu bảy mươi tuổi đứng lên, cất giọng hát khàn đục.

Giọng hát của ông ta khàn khàn đơn điệu, lặp đi lặp lại, kết thúc mỗi câu bằng một âm thanh the thé như tiếng sáo.

Bài hát nghe thật quỷ dị.

Vệ Lạc biết, đây chính là vu phong, một loại âm nhạc tự sáng tạo của người Sở.

Chúng thiếu nữ vặn eo lắc đầu, xoay tròn cánh tay uyển chuyển. Theo từng nhịp nhảy run rẩy, lục lạc đeo trên mắt cá chân các nàng va vào nhau, phát ra những âm thanh thanh thúy.

Phong tục mỗi nơi mỗi khác, người Tấn xưa nay vốn nghiêm cẩn cứng nhắc, thích những điệu múa đoan trang, chính thống, chẳng chút hứng thú nào với kiểu nhảy múa đầy bản năng như thế này. Họ chỉ chăm chú đánh giá vòng eo thon thả, chiếc cổ trắng ngần của chúng Sở nữ, rồi thì thầm những lời phê bình.

Chủ khách công tử Kính Lăng vẫn tỏ ra nhạt nhẽo, tựa lưng vào ghế, mắt khép hờ, dáng vẻ lười biếng.

Người Sở vốn nhiệt tình, dù vị khách trước mặt không phải người họ ưa thích, nhưng thấy khách không hài lòng với màn vũ nhạc do mình dâng lên, họ vẫn cảm thấy buồn bực.

Bỗng nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên.

Tiếng vỗ tay vừa dứt, hai tiếng trống dồn dập từ góc phòng vọng lại.

"Thùng thùng ——" Tiếng trống vang dội khiến người Tấn giật mình, công tử Kính Lăng cũng mở mắt nhìn.

Trong tiếng trống, hai thiếu nữ bước ra. Hai nàng vẫn để lộ eo thon, cổ trắng, da thịt nõn nà, nhưng trên mặt đều đeo khăn che kín. Vầng trán cao, làn da trắng mịn như ngọc, ánh mắt sáng ngời tự tin khiến ai nhìn cũng cảm thấy các nàng bất phàm.

Hai thiếu nữ uốn mình theo tiếng lục lạc, bước những bước nhỏ nhẹ nhàng về phía chỗ ngồi của người Tấn.

Các nàng lúc xa lúc gần, trong màn múa uyển chuyển, từng đợt gió hương thơm thoang thoảng bay về phía công tử Kính Lăng.

Vũ đạo của hai thiếu nữ không có gì đặc biệt.

Nhưng có lẽ vì lớp sa che mặt đầy bí ẩn, có lẽ vì khí chất cao quý khác biệt với các vũ cơ khác, người Tấn rõ ràng trở nên hào hứng hơn.

Sau một hồi múa, trong tiếng đàn dồn dập, hai thiếu nữ đồng thời bước tới nhắm thẳng về phía công tử Kính Lăng.

Các nàng lao đến rất nhanh, rất mạnh mẽ, trong động tác ẩn chứa sát khí. Người Tấn biến sắc, nhưng công tử Kính Lăng vẫn thong thả nâng chung rượu lên nhấp một ngụm, điềm tĩnh lạ thường.

Quả nhiên, khi hai thiếu nữ lướt đến trước mặt hắn cách hai bước chân, làn gió thơm thoảng qua mặt, bước chân các nàng đột ngột dừng lại.

Cả hai cùng dừng lại, cười khanh khách rồi lùi lại một bước, khom người hành lễ với công tử Kính Lăng.

Vừa hành lễ, các nàng vừa cười duyên, đồng thời tháo khăn che mặt.

Khi khăn che mặt được kéo xuống, cả Vệ Lạc lẫn công tử Kính Lăng đều ngẩn người.

Với Vệ Lạc, hai nàng đều là người quen. Nàng quỳ bên phải cười rất ngọt ngào, ba lần cúi đầu chào công tử Kính Lăng, chẳng phải chính là thiếu nữ suýt nữa đi ngoài trước mặt mọi người vì bị Vệ Lạc trêu ghẹo trên đường phố mấy ngày trước sao?

Còn nàng quỳ bên trái, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo toát lên vẻ cao quý, nhàn nhã, chính là vị nữ công tử đã sai thị tỳ tặng Vệ Lạc một giỏ hoa vào ngày đầu tiên của lễ hội du xuân. Khi ấy Vệ Lạc chỉ kịp nhìn nàng ta thoáng qua, không ngờ lại gặp lại ở Sở cung.

À, nữ công tử cũng có nghĩa là công chúa, chẳng lẽ cả hai người này đều là công chúa nước Sở?

Vệ Lạc đang suy nghĩ thì thiếu nữ quỳ bên phải, người có nụ cười ngọt ngào, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng không rời mắt. Ánh mắt nàng ta nóng bỏng, nụ cười càng thêm ngọt ngào.

Nhìn mãi, nhìn mãi, nàng ta đột nhiên cất tiếng thanh thúy: "Công tử oai phong lẫm liệt như núi cao, rực rỡ như ánh mặt trời, thật là bậc trượng phu hiếm có trên đời. Ta muốn lấy chàng, được không?"

Nàng ta vậy mà cầu hôn công tử Kính Lăng trước mặt mọi người.

Người Tấn sững sờ, không khỏi nhìn nhau.

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn những người Sở, bỗng nhận ra chấp chính tể tướng và những người khác cũng cau mày như người Tấn. Chẳng lẽ, thiếu nữ này chưa bàn bạc với họ trước sao?

Trong sự trầm tư của mọi người, thiếu nữ cười đến híp cả mắt, nàng ta bò tới trước mặt công tử Kính Lăng, nghiêng đầu, hai tay ôm lấy chân hắn, áp mặt vào đùi hắn, rồi ngước nhìn hắn cười ngọt ngào: "Công tử thật oai phong, thiếp thật lòng thích chàng. Nếu chàng đồng ý, thiếp và tỷ tỷ sẽ cùng lấy chàng, được không?"

Tỷ muội hai người?

Người Tấn đồng loạt nhìn về phía người tỷ tỷ đang quỳ phía sau thiếu nữ. Rõ ràng hai tỷ muội đã bàn bạc trước. Lúc này người tỷ tỷ cũng ngẩng mặt lên, đôi mắt phượng long lanh nhìn công tử Kính Lăng không rời, đôi môi mỏng mím chặt, lộ rõ vẻ căng thẳng.

Trên quảng trường bỗng trở nên im ắng lạ thường.

Người Tấn hay người Sở đều không chớp mắt nhìn công tử Kính Lăng.

Tất cả người Tấn đều đang suy đoán. Hai vị công chúa nước Sở tự mình cầu hôn công tử Kính Lăng không biết có ý gì? Nhìn sắc mặt nhóm người tể tướng, rõ ràng họ cũng bất ngờ, chẳng lẽ đây là hành động tự ý của hai nàng?

Nghĩ đến đây, người Tấn có chút hoang mang, trong lòng không mấy tin tưởng. Người Sở tuy phóng khoáng không câu nệ quy củ, nhưng ở nơi yến tiệc như thế này, nhất cử nhất động của họ hẳn phải có mục đích chứ?

Trong sự im lặng, hai nàng công chúa xinh đẹp nhìn công tử Kính Lăng với ánh mắt mong chờ, hồi hộp đợi câu trả lời. Các nàng rất nghiêm túc, trong mắt không chỉ có sự hồi hộp mà còn cả những ánh nước long lanh.

Công tử Kính Lăng nhìn sâu vào mắt hai nàng, không hiểu sao lại quay đầu nhìn Vệ Lạc. Nhưng hắn chỉ quay được nửa chừng liền quay lại.

Giữa không gian tĩnh lặng, giữa những suy nghĩ riêng của mọi người, công tử Kính Lăng nâng chung rượu lên nhấp một ngụm, trầm giọng nói: "Cảm ơn ý tốt của nữ công tử. Nhưng Kính Lăng đã có chính thê chưa nhập môn, không muốn cưới thêm." Với thân phận của công chúa nước Sở, nếu cưới về khẳng định sẽ làm bình thêm. Thế nên, công tử Kính Lăng dùng từ "cưới thêm".

Lời hắn vừa dứt, những tiếng xì xào nổi lên.

Thiếu nữ đang ôm chân hắn nghe vậy vội ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ nhìn công tử Kính Lăng, vội vàng nói: "Nhưng, nhưng thê tử của chàng, nàng chẳng qua..."

Nàng ta chỉ nói được đến đó, lời còn chưa dứt, công tử Kính Lăng đã lạnh lùng nhìn nàng ta.

Ánh mắt ấy khiến thiếu nữ rùng mình, vội buông tay khỏi chân hắn, lời nói đến nửa chừng cũng bị nuốt vào trong.

Công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn nàng ta, chậm rãi rút chân về, "Nữ công tử xin hãy cẩn thận lời nói, phụ nhân ta cao quý, không phải là người các ngươi có thể tùy tiện bàn luận. Chuyện hôn nhân, đừng nhắc lại nữa!"