Việt Cơ

Chương 256: Trí sư cùng tông sư




*Trí sư: đấu đơn với nhau

Hắn ta hướng Vệ Lạc khiêu chiến!

Hắn ta muốn trí sư cùng Vệ Lạc!

Hơn nữa, lần này là Vệ Lạc đưa ra lời khiêu chiến trước, sau khi hắn ta phản bác lời nói và hành động của Vệ Lạc, rồi mới khiêu chiến lại nàng.

Cho nên Vệ Lạc không thể từ chối, cũng không cách nào từ chối.

Ân Duẫn nhìn Vệ Lạc, tay phải đưa ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Nhưng vừa chạm vào tay nàng, Vệ Lạc đã rút tay lại.

Nàng quay đầu, đôi mắt mặc ngọc như thu thủy, như bầu trời đêm trong vắt lặng lẽ nhìn Ân Duẫn. Trong mắt nàng có sự cảm kích, cũng có ý cười.

Ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn, đột nhiên, nàng mỉm cười với hắn. Nụ cười tựa như mây tan trăng sáng, như hoa mai nở rộ xinh đẹp vô cùng, động lòng người vô cùng.

Trong nụ cười, Vệ Lạc nhìn Ân Duẫn, khẽ gọi: "Ân đại ca."

Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như vậy, Ân Duẫn không khỏi ngẩn ngơ.

Vệ Lạc lại cười với Ân Duẫn, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng anh đào, "Ân đại ca, huynh yên tâm, đây là đánh nhau trên thuyền giữa hồ, ta nếu một kích không trúng, có thể bay trở về. Người kia e là không có bản lĩnh như vậy."

Nàng cười rất nhẹ nhàng, nói cũng rất có lý.

Ân Duẫn nhìn nàng, hắn tất nhiên biết, nàng cố tình cười vui vẻ như vậy, nói nhẹ nhàng như vậy, là vì không muốn hắn lo lắng. Nàng đã biết trước sẽ có trận chiến này, nàng cũng luôn chuẩn bị cho trận chiến này.

Phụ nhân này bất kể gặp phải tình huống nào, người đầu tiên nàng nghĩ đến luôn là người khác. Nàng không muốn để hắn phải lo lắng cho mình.

Ân Duẫn nghĩ đến đây, khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, những ngón tay của hắn khẽ vuốt những sợi tóc tán loạn bên tai nàng.

Hắn mỉm cười với nàng, gật đầu nói: "Ta biết."

Thực ra hắn muốn nói, người kia không hề đơn giản, hắn ta là một tông sư nổi danh nhiều năm của nước Sở.

Nhưng hắn lại nghĩ, ngay khi Sở mặc kia xuất hiện, Vệ Lạc thông minh như vậy hẳn là đã nhận ra. Hắn nói hay không nói cũng không quan trọng.

Khi Ân Duẫn buông tay, Vệ Lạc cúi đầu, trịnh trọng hành lễ với hắn. Sau đó nàng quay đầu lại.

Ân Duẫn lui về phía sau ba bước, chắp tay sau lưng đứng yên bất động ở đuôi thuyền.

Thế nhưng, nam nhân trung niên kia vẫn nhìn về phía Ân Duẫn. Hắn ta đang kiêng dè Ân Duẫn.

Thấy vậy, Ân Duẫn khẽ hừ một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, cả người bay lên, chỉ trong nháy mắt hắn đã đáp xuống một chiếc thuyền khác của người Việt.

Lúc này trên chiếc thuyền lớn, chỉ còn lại một mình Vệ Lạc.

Mà trên chiếc thuyền đối diện, cũng chỉ có một mình nam nhân trung niên!

Hai chiếc thuyền nhẹ nhàng trôi ra, lượn vòng trên sông, chậm rãi tiến về phía đối phương.

Trong số những người ở đây, kể cả Ân Duẫn, không ai biết võ công của Vệ Lạc đã đến trình độ nào.

Kiếm thuật mà Vệ Lạc tu luyện, nội liễm không có uy lực lộ ra ngoài. Dù mọi người ở đây đều có ánh mắt tinh tường, nhưng không ai nói ra, cũng không ai nhìn ra Vệ Lạc biết võ công.

Hiện tại nàng mặc một bộ y phục màu tím nhạt, gió xuân như gấm thổi tung mái tóc đen nhánh của nàng, thổi hồng đôi má tuyệt mỹ của nàng. Nàng đứng giữa thuyền, trên đầu là bầu trời đầy sao, dưới chân là hình ảnh bầu trời sao phản chiếu trên mặt nước. Dưới ánh đèn dầu sáng rõ, nàng trông vẫn yếu ớt và mong manh. Đó là một vẻ yếu đuối không có sức lực, giữa khí thế lăng nhân của những bậc trượng phu, càng làm nổi bật sự cô linh cùng yếu ớt.

Nam nhân trung niên ở phía đối diện nhìn Vệ Lạc như vậy, bất giác nhíu mày.

Trong khoảnh khắc đó, hắn ta chợt nảy ra một ý nghĩ: Trước mặt các tông sư trong thiên hạ, tỷ thí với một phụ nhân như vậy, bất kể thắng thua, e rằng đều sẽ trở thành trò cười.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ là thoáng qua. Dù sao hắn ta cũng là người từng trải, lập tức nghĩ lại: Tiên vương thất thủ bị bắt, chính là vì vẻ kiều nhược đáng thương của phụ nhân này, khiến ngài ấy khinh địch!

Nghĩ đến đây trong lòng hắn ta rùng mình. Ngay lập tức, hắn ta hơi khom người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vệ Lạc, quần áo trên người không gió mà bay, cả người căng thẳng nhưng không động đậy.

Mọi người nhìn thấy hắn ta nghiêm túc như vậy, có người cười khẩy, có người lại gật đầu tán thưởng.

Tất cả những điều này, đều không liên quan đến Vệ Lạc.

Khi thuyền nhẹ trôi ra, lòng nàng đã tĩnh như nước, cả người, cả trái tim đều bình lặng không gợn sóng.

Nhưng khác với vẻ căng thẳng của nam nhân trung niên đó, Vệ Lạc trông rất thư thái. Nàng vẫn duyên dáng đứng trên thuyền, áo tím bay phấp phới, tóc đen hơi rối, đôi mắt mặc ngọc sáng lấp lánh.

Ánh mắt nàng như thông thấu nhìn chằm chằm hắn ta, tay phải buông lỏng, đặt thanh kiếm của Ân Duẫn lên thuyền.

Sau đó, nàng chậm rãi cúi đầu, đưa tay vào trong ngực.

Chỉ một thoáng, một thanh Mộc Kiếm xuất hiện trong tay nàng.

Thanh Mộc Kiếm vừa xuất hiện, tiếng ồn ào nổi lên.

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, sau đó là những tiếng cười nhạo liên tục.

Không ai ngờ, phụ nhân trẻ tuổi không chỉ dám khiêu chiến với nhiều tông sư nước Sở, mà còn dám dùng Mộc Kiếm để đối địch!

Thật là không biết trời cao đất dày.

Nam nhân trung niên kia vốn đang trong tư thế căng thẳng, cũng vì thanh Mộc Kiếm này mà khựng lại.

Hắn ta đứng yên tại chỗ. Trên mặt hắn ta hiện lên một tia tức giận vì bị xem thường, nhưng ngoài ra, hắn ta còn không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Không còn cách nào khác, phụ nhân đã không biết tự lượng sức mình như vậy, nếu hắn ta còn bày ra vẻ như lâm đại địch, những người xem sẽ cười nhạo, chính hắn ta cũng sẽ tự chế giễu mình.

Vệ Lạc nghe rõ tiếng cười nhạo và những lời bàn tán của mọi người.

Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khổ. Từ khi luyện kiếm đến nay, nàng luôn dùng Mộc Kiếm, đối với tất cả những gì liên quan đến Mộc Kiếm, nàng đã quá quen thuộc, chỉ cần Mộc Kiếm trong tay, nàng liền có một cảm giác như Mộc Kiếm là sự kéo dài của bàn tay mình. Có thanh kiếm này trong tay, nàng có một cảm giác dễ dàng điều khiển.

Mà đổi sang bất kỳ thanh kiếm nào khác, dù là kiếm nhanh nhất và sắc bén nhất, nàng cũng không quen thuộc, cũng có cảm giác không thể nắm bắt. Vì vậy, nàng chỉ có thể dùng Mộc Kiếm này để đối địch.

Mộc Kiếm trong tay, Vệ Lạc chậm rãi giơ lên, nhẹ nhàng chỉ về phía tông sư kia.

Chiếc thuyền dưới chân nàng, cũng đang tăng tốc!

Chiếc thuyền của nam nhân trung niên cũng tăng tốc!

Chỉ cách nhau hai ba mươi bước, hai chiếc thuyền đồng thời tăng tốc.

Tăng tốc như vậy, mũi thuyền hất tung bọt nước cao cả mét. Trong tiếng gió gào thét, hai người càng lúc càng gần nhau.

Trong nháy mắt, hai chiếc thuyền đã áp sát vào nhau!

Ngay lúc này! Vệ Lạc ra tay trước!

Nàng vút một tiếng, tay phải cầm Mộc Kiếm như tia chớp đâm về phía cổ tay cầm kiếm của nam nhân trung niên.

Đây là chiêu Vệ Lạc sử dụng nhiều nhất, kinh nghiệm phong phú nhất, nên cũng là chiêu nàng ưa thích nhất. Mộc Kiếm vèo vèo đâm ra, nhẹ nhàng, quỷ dị cực nhanh. Chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm đã chạm đến cổ tay cầm kiếm của hắn ta.

Ngay khi Mộc Kiếm chỉ còn cách cổ tay hắn ta bảy tấc, một luồng hàn quang bạc lóe lên từ Mộc Kiếm. Luồng hàn quang trắng muốt, dưới ánh lửa xung quanh càng thêm sáng rực, sắc bén!

Những người xem đều là cao thủ, trong khoảnh khắc này, mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Không ai ngờ, phụ nhân này vừa ra tay đã nhanh như vậy! Hơn nữa nàng dường như không sợ kình lực cương khí của đối thủ, luồng hàn quang trên Mộc Kiếm, như vào chỗ không người, như không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, thẳng tắp bắn về phía mạch cổ tay của nam nhân trung niên!

Mọi người đều kinh ngạc, nhưng không ai kinh ngạc bằng hắn ta. Trong sự kinh hãi, tay phải hắn ta nhanh như chớp rụt lại! Phản ứng không thể nói là không nhanh.

Nhưng, Vệ Lạc dường như đã lường trước được hắn ta sẽ biến chiêu này, Mộc Kiếm trong tay nàng tiếng gió vi vu, mũi kiếm kỳ lạ quét một vòng, lại một lần nữa như quỷ mị bay ra, thẳng tắp đâm vào ngực phải của hắn ta!

Vị trí này, chính là lúc nam nhân trung niên kia vừa thu tay về, không tự chủ được mà đưa người về phía trước!

Đây lại là sơ hở của hắn ta!

Nam nhân trung niên lại một lần nữa kinh hãi, hắn ta quát khẽ một tiếng, nội lực dưới chân bộc phát!

Ngay lập tức, thuyền như núi mang theo khí thế lôi phong mạnh mẽ đâm về phía Vệ Lạc! Như vậy, ngực phải của hắn ta sẽ tránh được mũi kiếm của Vệ Lạc.

Đúng lúc này! Vệ Lạc nheo mắt.

Thời gian như chậm lại trong khoảnh khắc, trước mắt nàng rõ ràng nhìn thấy một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện ở ngực phải của nam nhân trung niên.

Đây là cương khí hộ thể của hắn ta. Người này tập trung năm phần cương khí hộ thể ở ngực phải, muốn so cao thấp với mũi kiếm của nàng.

Xem ra, trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch này, nam nhân trung niên đã suy tính kỹ, Vệ Lạc chỉ cầm một thanh Mộc Kiếm tầm thường, uy lực có thể lớn đến đâu? Vì vậy hắn ta vận năm tầng cương khí hộ thể, chuẩn bị dùng cường công để giành thế thượng phong.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Ngay khi Mộc Kiếm của Vệ Lạc sắp chạm vào ngực phải của hắn ta, Vệ Lạc đột ngột rút tay về.

Nàng xoay cổ tay nghiêng mũi kiếm, kiếm mang như rắn phun nọc độc, nhẹ nhàng hướng lên trên một tấc đâm thẳng vào cổ họng hắn ta!

Nàng biến chiêu, thật sự quá nhanh, quá đột ngột!

Nàng biến chiêu khi mũi kiếm chỉ còn cách ngực nam nhân trung niên chưa đầy ba tấc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nàng lại cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ mơ hồ, cực kỳ quỷ dị mà đâm về phía yết hầu của hắn ta!

Mà yết hầu cũng là một điểm yếu!

Điều này, mọi người xung quanh đều có thể cảm nhận được.

Một loạt tiếng kinh hô vang lên, tất cả mọi người mở to mắt không thể tin được nhìn chằm chằm Vệ Lạc. Họ thật sự không thể tưởng tượng nổi, làm sao nàng có thể biến chiêu nhanh như vậy?

Vì nàng biến chiêu quá nhanh, mũi kiếm của nàng đã tạo ra từng vệt tàn ảnh, cảnh này khiến chiêu thức của nàng càng thêm phần quỷ dị và thần bí!

Trong loạt tiếng kinh hô, nam nhân trung niên hít sâu một hơi, nội lực vừa thu lại, mũi chân cứng rắn ngăn cản, đồng thời thân mình vút một tiếng ngửa ra sau, gập người từ eo trở xuống tránh được kiếm thứ ba của Vệ Lạc.

Hắn ta cũng vừa biến chiêu, Vệ Lạc lại tiếp tục biến chiêu, cổ tay nàng run lên, hàn quang trên Mộc Kiếm lóe lên, đã gào thét đâm về phía đan điền dưới rốn của nam nhân trung niên!

Đây là huyệt đạo trí mạng!

Nam nhân trung niên kinh hãi, hắn ta đột nhiên phát hiện, vì tránh né đòn tấn công của phụ nhân mà hắn ta đã vô tình đưa huyệt đạo yếu ớt liên quan đến sinh tử vào dưới mũi kiếm đối phương!

Mọi người đồng loạt nín thở!

Không ai ngờ, phụ nhân này đã ra bốn kiếm, mỗi kiếm đều nhanh hơn kiếm trước, mỗi lần đều nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng lại có thể khiến đối thủ liên tục rơi vào thế bị động, càng lún càng sâu!

Một đường đường tông sư, vậy mà không có cơ hội ra kiếm!

Nam nhân trung niên đại kinh thất sắc, tay phải cầm kiếm mạnh mẽ khóa chặt, cứng rắn đỡ Mộc Kiếm đang đâm vào đan điền của mình.

Kiếm này của hắn ta đã dùng đến mười phần lực đạo.

Xem ra, hắn ta đã bực bội! Bị một đối thủ trông cực kỳ yếu đuối ép đến mức liên tục thất thế, hắn ta đã không thể kiểm soát được sát tâm của mình.

Phải biết rằng, bất kỳ chiêu kiếm nào khi sử dụng cũng sẽ không dùng đến mười thành lực đạo. Nhiều nhất chỉ là tám phần, hai phần còn lại phải dùng để bảo vệ bản thân, để cho mình còn có dư lực.

Nhưng nam nhân trung niên này lại dùng đến mười thành lực đạo.

Thanh kiếm đồng gào thét, tiếng gió rít gào, một kiếm này của hắn ta hung hăng bổ về phía Mộc Kiếm.

Một kiếm này của hắn đến cực mạnh, cực sắc bén, cực sát khí, có một loại khí thế bão táp không thể quay đầu.

Vệ Lạc có thể nhìn ra đối phương chỗ nào cũng là sơ hở, nhưng nàng không có cách nào tấn công. Bởi vì thế công của đối phương quá mạnh, chỉ cần bị kiếm phong của hắn ta quét trúng, cổ tay của nàng cũng chưa chắc giữ được!

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Ngay khi thanh kiếm đồng của nam nhân trung niên bổ mạnh về phía Mộc Kiếm của Vệ Lạc, ngay khi một luồng gió lốc không đầu không đuôi quét về phía tay phải Vệ Lạc. Nàng đột nhiên buông lỏng năm ngón tay.

"Bộp" một tiếng nhỏ, Mộc Kiếm trong tay nàng rơi xuống nước.

Kiếm phong của nam nhân trung niên chứa đựng mười thành lực đạo, như mưa rền gió dữ quét về phía Mộc Kiếm của nàng, nhưng ngay trước mắt, khi chỉ còn cách chưa đầy năm tấc, nàng buông tay, để mặc Mộc Kiếm rơi xuống nước!

Biến cố lần này cũng đột ngột, cũng quỷ dị. Bởi vì tất cả kiếm khách đều có một nhận thức, đó là thanh kiếm trong tay là sinh mệnh thứ hai của mình, mạng có thể mất, kiếm vẫn phải ở trong tay. Kiếm trong tay còn có nghĩa là huyết dũng của mình vẫn còn!

Không ai ngờ Vệ Lạc lại không chút do dự, vứt bỏ vũ khí sắc bén trong tay mình một cách khó hiểu!

Nam nhân trung niên thật sự ngơ ngác. Đúng lúc này, Vệ Lạc vận nội lực, chiếc thuyền dưới chân nàng như mũi tên lao về phía sau. Trong nháy mắt đã lùi ra năm sáu bước!

Năm sáu bước ra, Vệ Lạc đứng vững, chiếc thuyền cứng rắn dừng lại ở đó.

Trong sự ngạc nhiên của mọi người, nàng chắp tay về phía nam nhân trung niên, thoải mái nói: "Ta thua."

Nàng nói nàng thua!

Nàng đang ép một đại tông sư liên tục bốn chiêu bị làm nhục, lại chủ động vứt bỏ kiếm của mình, bình an vô sự lui sang một bên, nói mình thua.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Lần này nam nhân trung niên ước chừng đã dùng mười thành lực đạo, nhưng lại đánh vào khoảng không!

Hắn ta cảm thấy một cơn tức nghẹn dâng lên trong ngực. Cùng lúc Vệ Lạc nói "ta thua", hắn ta mở miệng ho khan không ngừng.

Sau khi ho liên tục bốn tiếng, nam nhân trung niên hít một hơi thật mạnh, cố gắng nuốt những tiếng ho còn lại xuống.

Mà lúc này, đối diện hắn ta, phụ nhân kia vẫn thản nhiên ung dung nhận thua!

Vốn dĩ theo lễ tỷ thí trên giang hồ, bên thắng có quyền yêu cầu bên thua, hoặc là lấy đầu đối phương. Nhưng lúc này, bên thua lại là người tự mình vứt bỏ binh khí, đứng đó với phong thái ung dung tự tại. Còn bên thắng như hắn ta lại nghẹn một hơi trong ngực, không nói nên lời!

Trong sự ngạc nhiên và im lặng của mọi người, nam nhân trung niên không nói một lời, mũi chân điểm nhẹ, lái thuyền trở về đội ngũ người Sở.

Hắn ta không nói một lời mà rút lui.

Quả thật, thắng như vậy còn khó coi hơn thua. Chỉ có thể rút lui như vậy, coi như hòa nhau.

Trong lúc các tông sư nhìn nhau, thanh âm trong trẻo của Ân Duẫn vang lên: "Vệ Lạc, trận chiến này đã kết thúc."

Hắn đang nhắc nhở Vệ Lạc, muốn nàng nhân cơ hội rút lui. Chỉ cần nàng rút lui trước khi tông sư kia lên tiếng chất vấn, trận chiến này bất phân thắng bại cũng thành hòa.

Nghe vậy, Vệ Lạc lập tức điểm mũi chân, lái thuyền rời đi. Chỉ một lát sau, nàng đã đến bên cạnh Ân Duẫn.

Ân Duẫn nhảy lên thuyền, đứng trước mặt Vệ Lạc, mỉm cười nhìn chúng người Sở, chắp tay nói: "Vừa rồi vị bằng hữu này đã nói, trận chiến này của hắn ta là đại diện cho tất cả mọi người ở đây. Lời này còn tính không?"

Chỉ có thể tính.

Chúng Sở mặc nhìn nhau, một người bước lên hai bước chắp tay chào Vệ Lạc, rồi lui ra.

Đêm, lại một lần nữa yên tĩnh.