Việt Cơ

Chương 238: Vệ Lạc lạnh nhạt (2)




Vệ Lạc uyển chuyển trở về doanh trướng dưới ánh trăng, dung mạo như họa, ánh mắt thanh u tựa tiên nữ giáng trần.

Nàng bước vào bên đống lửa, khiến chúng sứ giả ngẩn ngơ không chớp mắt nhìn nàng, tươi cười rạng rỡ. Vệ Lạc cũng đáp lại bằng nụ cười thân thiện với mỗi người, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống một góc khuất bên phải.

Thấy nàng yên vị, vài người ngước nhìn về phía rừng cây nơi công tử Kính Lăng biến mất, tự hỏi sao hắn vẫn chưa về. Chẳng mấy chốc, bóng dáng cao lớn của hắn xuất hiện, hắn đi đến bên đống lửa ngồi vào vị trí chủ tọa.

Vệ Lạc là thê tử của hắn, đáng lẽ phải ngồi cạnh, sát cánh cùng hắn mỉm cười trước khách khứa. Nhưng nàng lại ngồi cách hắn ba bước.

Nhưng do nàng ngồi trước, nên ngồi như vậy cũng không có gì đáng trách. Nhưng để tránh dị nghị, Vệ Lạc vẫn dịch sập của mình về phía sau ở góc khuất, không cùng hàng với các bậc trượng phu.

Dưới ánh đuốc bập bùng, mặt nàng ửng hồng. Nàng ngồi quỳ thẳng người, dùng dao nhỏ cắt thịt dê thành từng miếng, rồi cầm đũa tinh tế thưởng thức. Mỗi cử chỉ đều tao nhã, tự tại, toát lên vẻ ung dung không màng thế sự.

Công tử Kính Lăng chỉ liếc nhìn đã nhíu mày, vội thu ánh mắt về, quyết không nhìn nàng nữa. Hắn không nhận ra sắc mặt mình đã tái đi, cả khuôn mặt tuấn tú lạnh băng vô cùng.

Lúc này, Trần công tử hướng Vệ Lạc chắp tay hỏi: "Sở vương tự vận, nước Sở mất vị thế bá chủ, thế nhân trách cứ nữ tướng quân, xin hỏi người có sợ hãi không?"

Vừa dứt lời, chúng sứ giả đều rất hứng thú nhìn chằm chằm Vệ Lạc, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Thực tế sau trận chiến đó, bởi do Vệ Lạc tham gia, khiến nước Sở bị thiên hạ chê cười, bậc trượng phu đều tò mò về phụ nhân truyền kỳ này, muốn hỏi nàng vài câu.

Vệ Lạc khẽ cười, ưu nhã buông đôi đũa ngọc, thong thả ngẩng đầu nhìn Trần công tử.

Nàng vừa ngẩng đầu, đôi mắt mặc ngọc rực rỡ lấp lánh, dung nhan ửng hồng vì lửa, càng thêm mê hoặc lòng người.

Giờ khác này, chúng sứ giả đều si ngốc.

Vệ Lạc đối với ánh mắt si ngốc của mọi người, nụ cười càng thêm xinh đẹp.

Nụ cười nửa nghi hoặc nửa vui mừng, vô cùng động lòng người.

Mọi người càng thêm si mê, nhất thời không tìm được thanh âm của chính mình.

Đúng lúc này, công tử Kính Lăng khẽ hừ một tiếng.

Tiếng hừ rất nhỏ như vô tình thốt ra, nhưng hàn ý trong đó khiến mọi người rùng mình, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Chúng sứ giả đồng loạt dời mắt, thầm kêu hổ thẹn.

Vệ Lạc không để ý đến công tử Kính Lăng, nàng cầm lấy chung rượu, nhấp một ngụm rồi từ tốn nói: "Bị cường quốc như thế giận chó đánh mèo, tất nhiên là sợ hãi vô cùng."

Thanh âm của nàng rất tùy ý, rõ ràng nói mình sợ hãi nhưng ngữ khí lại nhẹ nhàng bâng quơ. Chúng sứ giả không khỏi tò mò nhìn nàng.

Vệ Lạc đón nhận ánh mắt mọi người, lại cười xinh đẹp.

Một lần nữa, nàng rõ ràng cảm nhận được hàn khí bao phủ, không cần quay đầu lại cũng biết sắc mặt công tử Kính Lăng không tốt. Đồng thời, nàng nghe thấy tiếng rót rượu không ngừng của hắn.

Vệ Lạc không quan tâm, vẫn như cũ cười thật tận hứng.

Đôi mắt mặc ngọc chớp chớp, tươi cười rạng rỡ, thanh thuý nói: "Nhưng ta có thể sống đến ngày nay, đã là may mắn lắm rồi. Nước Sở hận ta thì sao chứ? Cùng lắm thì lấy đầu ta đi."

Mọi người sững sờ.

Họ không ngờ Vệ Lạc lại dùng thái độ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy để nói về cái chết của mình.

Dưới ánh đuốc nóng hôi hổi, mọi người đều im lặng, lâm vào trầm tư.

Thiên hạ không thiếu bậc trượng phu không sợ chết, nhưng nàng lại là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có. Một giai nhân khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng nói "Cùng lắm thì lấy đầu ta đi", không hiểu sao khiến mọi người cảm thấy bi thương và tiếc nuối. Nghĩ đến hồng nhan bạc mệnh, anh hùng xế bóng, thật là đáng buồn nhất trên đời.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Mấy vị công tử định lên tiếng, Trần công tử si mê nhìn Vệ Lạc, thở dài một tiếng, dẫn đầu mở miệng: "Thật không đành lòng!"

Hắn cũng chỉ có thể nói một câu như vậy. Dù là công tử của một quốc gia trung đẳng, đối mặt với sự trả thù không ngừng của nước Sở, hắn cũng chỉ có thể nói vậy.

Sắc mặt chúng công tử đồng thời buồn bã cùng thương tiếc.

Công tử Kính Lăng chậm rãi cầm lấy chung rượu, ngửa đầu uống cạn, mặc cho rượu chảy ào ạt xuống cổ họng.

Trên mặt hắn lúc này không còn xanh xao, buông chung rượu, ánh mắt nhìn Vệ Lạc vô thức trở nên ôn nhu. Không biết vì sao, nàng càng tỏ ra nhẹ nhàng bâng quơ, tựa hồ không chút nào để ý đến cái chết, hắn càng thấy tim mình thắt lại.

Hắn muốn ôm nàng vào lòng, dịu dàng hôn lên vẻ kiên cường kia.

Ngón tay hắn khẽ động.

Vừa động, vết thương lại đau nhói. Hắn giật mình chậm rãi thu tay lại: Tiểu Nhi thật đúng là tùy hứng, không thể thật sự để nàng làm bị thương mặt mũi.

Câu nói của Vệ Lạc khiến bữa tiệc vốn náo nhiệt bỗng chốc im lặng, đến cả tiếng thở cũng trở nên nặng nề.

Trong không khí, chỉ còn tiếng lửa cháy "tách tách" và âm thanh cười nói của chúng kiếm khách ngồi từ xa truyền đến.

Trong sự yên tĩnh, thanh âm nhàn nhạt của công tử Kính Lăng vang lên: "Nước Sở muốn lấy đầu vợ ta, không dễ dàng như vậy đâu."

Thanh âm hắn rất nhẹ, rất vững vàng.

Nhưng chính giọng nói nhẹ nhàng và vững vàng đó khiến chúng sứ giả rùng mình, tỉnh táo lại: Đúng vậy, phụ nhân này đã là vợ của công tử Kính Lăng. Với khả năng của hắn, chắc chắn có thể bảo vệ nàng chu toàn.

Nghĩ vậy, mọi người cảm thấy yên tâm hơn. Trần công tử cười lớn, vỗ tay thở dài: "Quả nhiên, quả nhiên, chúng ta lo lắng vô ích rồi."

Trần công tử giơ chung rượu lên, hướng về công tử Kính Lăng, cao giọng nói: "Kính Lăng của Tấn, bậc công tử anh hùng! Vừa rồi chúng ta ngu muội, thế mà lại lo lắng. Chung rượu này xin kính vị công tử anh võ lừng danh thiên hạ!"

Trần công tử vừa dứt lời, hai vị công tử khác cũng đồng loạt giơ chung rượu lên. Cười nói: "Đúng vậy, xin được kính công tử một chung."

Công tử Kính Lăng khẽ nhếch môi, giơ chung rượu lên, hướng về phía ba vị công tử.

Bốn người cùng uống một hơi cạn sạch. Theo dòng rượu trôi xuống, nỗi buồn do câu nói của Vệ Lạc vừa rồi cũng tan biến.

Công tử Kính Lăng đặt chung rượu xuống, đưa tay phải ra, nắm lấy cánh tay Vệ Lạc. Sau đó, trước mặt mọi người, năm ngón tay hắn siết chặt kéo nàng vào lòng.

Vệ Lạc ngẩn người, nàng không ngờ sau những gì mình nói, hắn vẫn làm ra động tác này. Trong khoảnh khắc, nàng có chút lưỡng lự, không biết nên vùng vẫy hay không.

Vệ Lạc còn đang do dự thì công tử Kính Lăng đã đặt nàng ngồi trên đầu gối, ôm nàng vào lòng.

Nàng cứng đờ người trong lồ ng ngực hắn, hai mắt đảo quanh suy nghĩ: Ta vẫn là vợ hắn trên danh nghĩa, nếu làm hắn mất mặt, e rằng sẽ rước thêm tai họa vào thân. Thôi, việc không có lợi thì đừng làm.

Nàng cố ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nhìn về phía trước, bất giác nín thở, đóng hết sáu giác quan.

Công tử Kính Lăng cảm nhận được sự lạnh nhạt và cứng đờ của nàng. Hắn siết chặt vòng tay, ôm ngang nàng lên, khiến nàng áp sát vào ngực mình.

Sau đó hắn cúi đầu, đem cả khuôn mặt chôn ở bên gáy nàng. Đang lúc Vệ Lạc vẫn bất động mặc hắn tuỳ ý cọ lung tung, thanh âm nhỏ nhẹ của hắn truyền vào trong tai: "Tiểu Nhi, Tiểu Nhi..."

Vệ Lạc không để ý.

Công tử Kính Lăng thở dài bên tai nàng, lẩm bẩm: "Tiểu Nhi, ta thích nàng, nàng cũng thích ta. Ta gạt bỏ mọi phản đối, vứt bỏ tất cả mang theo hai thành cùng ba mươi xe sính lễ đến nghênh thú nàng. Sớm tối tương tư, chỉ mong ôm nàng trong lòng, thành hoan lạc vĩnh dạ, không còn chia ly. Tiểu Nhi, sao nàng có thể, sao nàng có thể?"

Khi hắn nói chuyện, hơi rượu nồng đậm phả ra, trong tiếng lẩm bẩm có sự yếu đuối không giấu được.

Đây là lần đầu tiên Vệ Lạc thấy hắn yếu đuối như vậy.

Nàng không khỏi ngẩn ra. Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc.

Vệ Lạc nhắm chặt mắt, khi mở ra, vẫn lạnh lùng bình tĩnh vô cùng.

Nàng vùng ra khỏi vòng tay công tử Kính Lăng, đứng dậy, ra lệnh cho chúng kiếm khách: "Công tử say rồi!"

Mọi người ngẩn ra, một kiếm khách bước tới, thấy mặt hắn đỏ bừng, không khỏi gật đầu.

Hai thị tỳ tiến lên, đỡ hắn hai bên khẽ gọi: "Công tử, hồi doanh nhé."

Công tử Kính Lăng lắc lắc đầu.

Hắn chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen láy dưới ánh trăng, trong ánh lửa, vẫn trầm tĩnh như thường, chỉ có phần long lanh hơn. Thân hình cao lớn ngả ra sau, đầu hơi ngẩng lặng lẽ nhìn Vệ Lạc.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ dưới ánh trăng, lạnh lùng đến cực điểm, khác hẳn Vệ Lạc trước đây.

Hắn nhìn thật chăm chú, thật nghiêm túc. Một hồi lâu, hắn cầm lấy chung rượu ngửa cổ uống cạn. Sau đó, "choang" một tiếng ném chung rượu xuống đất!

Trong lúc mọi người kinh hãi, công tử Kính Lăng đứng bật dậy.

Hắn đứng thẳng nhìn xuống Vệ Lạc từ trên cao, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt bình thản, lạnh lùng của nàng.

Đột nhiên, khóe miệng hắn nhếch lên, cười khẩy một tiếng.

Tiếng cười khẩy vang lên khiến mọi người nhìn nhau.

Trong tĩnh lặng, công tử Kính Lăng xoay người, phất tay áo quay đầu bước nhanh.

Hắn không nói một lời cứ thế bỏ đi. Vội vàng bước được hai bước, chân hắn bỗng mềm nhũn suýt ngã, hai thị tỳ vội vàng chạy tới đỡ.

Trần công tử cười lớn, "Công tử Kính Lăng quả nhiên không chịu nổi tửu lực. Chư vị, chúng ta cứ uống tiếp! Không biết ngày nào gặp lại, xin hãy cứ tận hưởng!"

"Được!"

"Tốt, cứ tận hưởng!"

Trong hương rượu lan tỏa, tiếng cười lại lần nữa rộn ràng vang lên.