Việt Cơ

Chương 237: Vệ Lạc lạnh nhạt (1)




Đoàn sứ giả các nước vốn đã cùng nhau khởi hành, nhưng khi hoàng hôn buông xuống, trăng lên ngọn cây, lại có một đoàn sứ giả khác đến gia nhập.

Nơi người Tấn chọn hạ trại là nơi thuận lợi nhất trong phạm vi hơn mười dặm. Hơn nữa, càng đông người thì càng an toàn giữa chốn hoang dã này.

Vì vậy, khi đoàn sứ giả nước Trần đến gần, không cần chào hỏi, họ đã hạ trại ở một nơi khác trên cánh đồng hoang, cũng không xa dòng suối.

Sau khi dựng trại xong, Trần công tử cùng sứ giả đến gặp công tử Kính Lăng.

Chúng thị tỳ trải lụa dày trên cỏ, bày biện sập ngồi, nhóm lửa bắt đầu nấu rượu, chuẩn bị tiếp đãi khách quý.

Không lâu sau khi những ngọn đuốc được thắp lên, Vệ Lạc đang đứng trên ngọn cây để thử nghiệm khinh công của mình, nhìn thấy hai con rồng lửa dài xuất hiện trên quan đạo. Hai con rồng lửa này cách nhau khoảng ba dặm, có vẻ như lại có hai đoàn sứ giả nữa đến.

Khi càng ngày càng đông người, bãi cỏ ngày càng trở nên náo nhiệt, tiếng cười nói ồn ào, mùi rượu thơm nồng.

Lúc này, công tử Kính Lăng đã bình thản trở lại, dường như sự bực bội vừa rồi đã tan biến.

Trên ngọn cây, gió thu thổi nhẹ làm tà áo nàng bay phất phới. Vệ Lạc tuy có ý muốn cho công tử Kính Lăng thấy ý định rời đi của mình, muốn khiến hắn tự buông tay, nhưng việc hoàn toàn lộ ra võ công như vậy, nàng vẫn không quen.

Nàng nhảy xuống khỏi ngọn cây, dựa vào một thân cây lớn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời.

Một tiếng bước chân vang lên, một kiếm khách đến phía sau nàng. Hắn chắp tay, cúi đầu cung kính nói: "Khách quý đến đông, chủ thượng lệnh chủ mẫu ra mắt."

Vệ Lạc chậm rãi quay đầu lại.

Nàng nhìn chằm chằm người đến, từ tốn nói: "Nói với chủ thượng, có khách quý ở đây, lời nói và hành động của thiếp không phù hợp, dễ làm mất mặt quân. Vẫn là không ra mắt thì hơn."

Nàng dám nói, có người ngoài ở đây, ta mà làm mất mặt hắn thì hắn sẽ khó xử.

Kiếm khách ngơ ngác, chắp tay, rồi quay người trở về.

Dưới ánh đuốc bập bùng, công tử Kính Lăng đang uống rượu, trò chuyện với công tử các chư quốc Trần, Lỗ, Chu.

Những người này liên tục nhìn về phía sau, ánh mắt tha thiết mong chờ mỹ nhân xuất hiện.

Vốn dĩ Vệ Lạc là chính thê của công tử Kính Lăng, thân phận chắc chắn cao quý, những người này dù có cảm mến cũng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy. Nhưng nàng không chỉ là chính thê của Tấn thái tử, mà còn là nữ tướng quân nổi tiếng thiên hạ, có thể nói, Vệ Lạc đã có một vị trí nhỏ trong lòng những nam nhân trong thiên hạ. Thế nên, họ không cố tình che giấu tình cảm hướng về nàng.

Một lát sau, kiếm khách trở lại.

Kiếm khách đến bên cạnh công tử Kính Lăng, thấy ánh mắt tha thiết của mọi người, bước chân hơi do dự.

Hắn do dự một chút rồi lùi lại phía sau.

Cho đến khi mọi người tiếp tục trò chuyện, không còn ai chú ý đến hắn nữa, hắn mới nhẹ nhàng bước đến sau lưng công tử Kính Lăng, ngồi quỳ xuống, nói nhỏ: "Chủ mẫu nói, có khách quý ở đây, lời nói và hành động của thiếp không phù hợp, dễ làm mất mặt quân."

Sau khi truyền đạt những lời này, kiếm khách lùi lại hai bước, cúi đầu chờ lệnh.

Vừa nghe thấy lời kiếm khách, công tử Kính Lăng liền cúi đầu, không nhúc nhích nhìn chằm chằm chung rượu trong tay, nhìn mãi, rồi đột nhiên nắm chặt năm ngón tay.

Chỉ nghe "bộp" một tiếng, chiếc chung đồng bị bóp méo lõm vào trong, năm dấu tay hiện rõ, rượu trong chung bắn tung tóe ra ngoài.

Công tử Kính Lăng là người có thân phận cao quý nhất, mọi sự chú ý của khách khứa đều tập trung vào hắn. Khi rượu bắ n ra, tiếng cười nói đột nhiên im bặt, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.

Công tử Kính Lăng đối mặt với ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, môi mỏng khẽ nhếch, thản nhiên nói: "Chỉ là việc nhỏ, ta đã thất thố."

Hắn khẽ nâng chung rượu trong tay, hướng mọi người giơ lên, cười nói: "Uống rượu này tạ lỗi." Hắn ngửa đầu, một hơi uống cạn rượu trong chung.

Chúng công tử thấy hắn chủ động bồi tội, đều cười ha hả, vội vàng nâng chung rượu cùng hắn uống.

Uống hai chung rượu, công tử Kính Lăng mỉm cười, nhân lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả, lặng lẽ đứng dậy.

Thân mình vừa chuyển, hắn nhanh chóng đi vào rừng cây.

Bước chân vội vã, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, kiếm khách đi theo sau hắn chỉ liếc nhìn, đã run rẩy vội vàng cúi đầu.

Công tử Kính Lăng lạnh mặt đi tới bìa rừng, đã nghe thấy tiếng ngâm nga nhẹ nhàng bên trong, hồn nhiên là khúc nhạc Vệ Lạc dùng lá cây thổi lúc tối. Giờ khắc này, hắn nghe rõ một câu trong đó: "Hồng trần thật buồn cười, si tình nhàm chán nhất."

Tiếng ca lọt vào tai, bước chân công tử Kính Lăng khựng lại, thân hình cứng đờ!

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Dưới ánh trăng xuyên qua tầng tán lá dày, công tử Kính Lăng ngẩng đầu nhìn lên, dõi theo dáng người yểu điệu của Vệ Lạc, đối diện với khuôn mặt nàng dưới ánh trăng, tựa như nữ thần trong mộng.

Không hiểu vì sao, giờ khắc này, lòng hắn vừa dồn dập vừa dâng lên nỗi chua xót mãnh liệt.

Tiếng bước chân nặng nề của công tử Kính Lăng đã bị Vệ Lạc nghe thấy từ trước.

Nàng không hề có ý định để tâm.

Nàng lặng lẽ đứng trong rừng cây, đắm mình dưới ánh trăng, lặng lẽ tận hưởng gió thu thổi qua, tiếng côn trùng rả rích.

Nàng đang tận hưởng sự tịch mịch của một người.

Công tử Kính Lăng nhìn Vệ Lạc đang đứng lặng yên, phất tay ra hiệu cho kiếm khách lui ra.

Kiếm khách vừa lui, hắn liền nhẹ bước về phía Vệ Lạc.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ngọc ngà của nàng không chớp mắt.

Cho đến khi hắn chỉ cách nàng năm bước, Vệ Lạc mới chậm rãi quay đầu lại, đón nhận ánh mắt hắn. Đôi mắt mặc ngọc của nàng sáng ngời, tĩnh lặng, trong veo như nước thu trên trời. Khuôn mặt nàng luôn mang vẻ ung dung quý phái, dưới ánh trăng lại thiếu đi vẻ phồn hoa thế tục, thêm vài phần tiên khí phiêu nhiên.

Nàng đang dần dần rời xa.

Nhận thức này vừa dâng lên trong lòng, ngực hắn đột nhiên dâng lên một trận buồn bã, một trận bực bội.

Sự bực bội này khiến hắn thở dài một hơi.

Thẳng qua một hồi lâu, công tử Kính Lăng mới trầm giọng nói: "Tiểu nhi, đừng hồ nháo!"

Nói xong mấy chữ này, thanh âm hắn lạnh đi: "Nàng lấy trung nghĩa hiền lương tự hứa, chẳng phải là vì muốn thế nhân coi trọng nàng sao? Sao bây giờ lại hành động tùy hứng như thế? Hiện tại, nàng không sợ thế nhân nhạo báng nàng là yêu phụ sao?"

Những lời này của hắn đã hỏi trúng trọng tâm.

Hành động trước đây của Vệ Lạc luôn tuân thủ những yêu cầu đạo đức của thời đại này. Nàng sợ hãi, sợ thế nhân cho rằng nàng không hiền lương, bất trung, nàng cố gắng làm mọi cách, kinh doanh mọi thứ, đều là để tạo ra hình ảnh một hiền thê.

Nhưng hiện tại nàng lại rõ ràng có thêm vài phần tùy hứng. Nàng dám uy hiếp hắn, nói muốn làm hắn mất mặt trước mọi người!

Đối mặt với chất vấn hùng hổ của công tử Kính Lăng, nàng nhìn hắn, thản nhiên cười nói: "Trung nghĩa? Hiền lương? Yêu phụ?"

Lẩm bẩm tự nói những lời này, nàng thu hồi ánh mắt, xoay người bước đi. "Ta trước kia quá để tâm đ ến chàng, chàng biết không? Ta mệt rồi."

Lời còn chưa dứt, nàng đã rời đi. Vẫn là không màng đến bản thân, vẫn là không quan tâm.

Công tử Kính Lăng nhìn theo thân ảnh khuất dần, chân mày nhíu chặt, lòng hắn trĩu nặng, một nỗi buồn khó có thể hình dung. Vệ Lạc trước kia, bất kể lúc nào nhìn thấy hắn, đều quan tâm lo lắng, đôi mắt sáng ngời ẩn chứa bao cảm xúc.

Vậy mà giờ đây, nàng chẳng nói hết câu đã quay lưng bỏ đi. Chẳng lẽ, ở bên hắn, nàng không muốn dù chỉ một khắc?

Ánh mắt hắn dán chặt lấy nàng. Bất chợt, hắn sải bước, nhanh chóng vượt lên chặn trước mặt Vệ Lạc.

Vèo một tiếng, tay phải hắn nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo mạnh ôm nàng vào lòng.

Vệ Lạc vừa chạm vào lồ ng ngực, một mùi hương thoang thoảng xộc lên mũi, khiến lòng hắn mềm nhũn.

Tay phải hắn siết chặt eo nàng, tay trái nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mình.

Vệ Lạc không né tránh, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt trong suốt, bình thản đến lạ.

Bốn mắt nhìn nhau, hắn thấy từ trong đôi mắt long lanh ánh nước kia, hình ảnh mình phản chiếu. Nét mày cau có, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lãnh lệ.

Còn nàng, lại bình thản đến thế...

Bất giác, hắn cảm thấy một trận bất lực.

Tay vẫn giữ chặt eo nàng, hắn nhắm mắt, khẽ nói: "Tiểu Nhi, đừng chọc giận ta."

Hắn vừa dứt lời, Vệ Lạc khẽ cười nhạt.

Dù ánh trăng nhàn nhạt, dù lòng đầy lửa giận, công tử Kính Lăng vẫn bị nụ cười xinh đẹp ấy làm cho ngây người.

Vệ Lạc vừa cười, hàng mi thật dài khẽ chớp, bỗng chốc nụ cười chợt tắt, nàng bất ngờ nắm lấy hai cánh tay hắn, dùng sức kéo mạnh.

Nàng đã dùng nội lực.

Công tử Kính Lăng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hùng hậu xộc vào cánh tay, vừa dữ dội vừa đột ngột, như thể vạn cân đá tảng đập vào.

Cơn đau nhói ập đến. Hắn kêu lên một tiếng, cánh tay phải bất giác buông thõng, tay trái đang nâng cằm nàng cũng nới lỏng.

Ngay khi hắn buông tay, Vệ Lạc lùi về sau, thân hình chuyển động uyển chuyển như điệu múa, nhẹ nhàng thanh thoát, tuyệt đẹp vô cùng.

Vệ Lạc tư thái mạn diệu thoát khỏi vòng tay hắn, lùi ra ba bước, nhàn nhạt nhìn hắn.

Một cái liếc mắt ấy, phảng phất như đang nhìn người xa lạ.

Cái liếc mắt qua đi, nàng không ngoảnh lại phất ống tay áo, phiêu nhiên rời đi.

Lần này, nàng đi về phía doanh trướng.

Công tử Kính Lăng đứng giữa rừng cây, nhìn theo thân ảnh nàng khuất dần.

Cánh tay phải vẫn còn nhức nhối, tay trái cũng âm ỉ đau.

Thân ảnh Vệ Lạc càng lúc càng xa, nàng không hề quay đầu lại.

Hắn nghiến răng, tay phải nắm chặt thành quyền đấm mạnh vào gốc cây bên cạnh! "Ầm" một tiếng vang lớn, lá cây rơi xào xạc, âm thanh nặng nề vọng lại.

Mấy kiếm khách vội vã nhảy vào rừng cây. Bọn họ cảnh giác nhìn quanh, thấy công tử Kính Lăng không sao, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Một người chắp tay, hỏi: "Công tử, vừa rồi...?"

Công tử Kính Lăng lạnh lùng liếc nhìn kẻ vừa lên tiếng. Ánh mắt ấy lạnh lẽo thấu xương, âm trầm đáng sợ.

Người nọ hoảng hốt, chỉ cảm thấy một trận mồ hôi lạnh toát ra. Hắn không kịp nghĩ mình đã đắc tội với chủ nhân ở đâu, chỉ theo bản năng hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, run rẩy cầu xin: "Thuộc hạ vô năng, xin công tử tha mạng!"

Lời còn chưa dứt, bên cạnh tiếng gió rít lên, công tử Kính Lăng đã sải bước nhanh chóng rời đi.