Việt Cơ

Chương 234: Nói hết




Cục diện sau đó trở nên căng thẳng.

Công chúa nước Tề vốn có thân phận cao quý, nay cam nguyện vô danh vô tông làm của hồi môn cho Vệ Lạc, nhưng Vệ Lạc lại không muốn.

Tin tức này truyền đến tai chúng quyền quý nước Tề, họ đều cảm thấy bực bội. Họ hỏi Tấn sứ, nhưng Tấn sứ chỉ nói nước đôi, cũng không nói rõ là muốn đổi sang vị quý nữ khác làm của hồi môn. Sau khi bàn bạc, chúng quyền quý nước Tề quyết định tạm thời gác lại chuyện này.

Người xưa coi trọng lời nói như vàng, chuyện này vốn do công tử Kính Lăng đề cập, nhưng đến lúc này lại xảy ra tình huống như vậy, khiến người Tề cảm thấy bực bội.

Hơn nữa, của hồi môn là một giao dịch chính trị giữa hai nước. Việc này bị trì hoãn, rất nhiều thỏa thuận đã định sẽ có biến số.

May mắn duy nhất là, chuyện này chưa được công khai, hoàn toàn có thể ém nhẹm mà không bị thiên hạ chê cười.

Chỉ là người Tề ở trong tối, không khỏi chế giễu công tử Kính Lăng vô năng.

Điều này, công tử Kính Lăng biết.

Nhưng cho dù biết hắn cũng không có cách nào, trong chuyện này hắn rõ ràng cảm thấy bất lực.

Hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu Vệ Lạc nghĩ gì, tại sao lại đưa ra yêu cầu "không muốn chung phu quân với người khác" hoang đường như vậy, chưa từng nghe thấy bao giờ.

Thời gian gấp rút, rất nhanh sẽ đến mùa đông, nếu không quay về nước Tấn, e rằng tuyết rơi sẽ khó mà đi được.

Hắn suy đi tính lại, cuối cùng quyết định gác lại chuyện của hồi môn, cũng không mua thêm nô lệ. Mọi thứ sẽ tính sau khi về Tấn.

Quyết định xong, đoán sứ giả nước Tấn chính thức lên đường nửa tháng sau.

Ngày hôm đó không chỉ có người Tấn lên đường, mà sứ giả các nước cũng bắt đầu trở về trong những ngày này.

Đoàn người kéo dài hơn mười dặm, Vệ Lạc ngồi trong xe ngựa nửa nằm nửa ngồi.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, công tử Kính Lăng vẫn đang trò chuyện với người Tề.

Trong tiếng vó ngựa và tiếng người huyên náo, một tiếng vó ngựa khác vang lên. Ngay sau đó, rèm xe của Vệ Lạc bị kéo ra, khuôn mặt tuấn tú của công tử Trật xuất hiện trước mặt nàng.

Y ôn hòa nhìn Vệ Lạc, một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Vệ Lạc, bảo trọng."

Y thật sự không biết nên nói gì hơn.

Vệ Lạc gật đầu, thấp giọng đáp: "Vâng."

Công tử Trật nhìn nàng, định hỏi về chuyện của hồi môn, nhưng nhớ lại mấy lần trước y định hỏi riêng Vệ Lạc đều bị công tử Kính Lăng từ chối. Hiện tại mọi chuyện đã an bài, nàng sắp trở về Tấn, hỏi hay không cũng không còn cần thiết nữa.

Y chỉ có thể thở dài tiếc nuối.

Rèm xe buông xuống, Vệ Lạc rũ mắt.

Không biết bao lâu sau, tiếng ồn ào trong đoàn người dần ít đi.

Xem ra, sắp khởi hành rồi.

Đúng lúc Vệ Lạc nghĩ vậy, cửa xe ngựa lại bị kéo ra.

Vệ Lạc ngạc nhiên quay đầu lại, sững sờ nhìn công tử Kính Lăng nhảy lên xe ngựa. Hắn không để ý đến nàng, ngẩng lên nhìn bốn thị tỳ phía sau nàng.

Bốn người họ nhìn vào mắt hắn, đồng loạt rùng mình, cúi đầu. Công tử Kính Lăng nhàn nhạt phân phó: "Để lại một người!"

"Vâng."

Ba thị tỳ lần lượt lui ra khỏi xe ngựa, chỉ còn lại một người lớn tuổi nhất có vẻ điềm tĩnh, ở lại trong xe.

Công tử Kính Lăng tiến đến bên cạnh Vệ Lạc, ngồi xuống sập, rồi đưa tay phải ra nắm chặt lấy cánh tay Vệ Lạc, đem nàng ngồi lên đầu gối.

Hành động của hắn rất mạnh, ẩn chứa sự tức giận.

Vệ Lạc yên lặng ngồi trên đầu gối hắn, mặc hắn ôm chặt.

Xe ngựa lắc lư, bắt đầu khởi hành.

Xe ngựa rất xóc, Vệ Lạc ngồi trên đùi hắn được hắn bảo vệ, ngược lại cảm thấy khá ổn định. Trong sự rung lắc, mí mắt nàng dần trĩu xuống, cơn buồn ngủ ập đến.

Công tử Kính Lăng cúi đầu, lạnh lùng nhìn nàng. Ánh mắt hắn rất lạnh lẽo, gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng. Nhưng cánh tay hắn lại rất chặt, ôm chặt nàng vào lòng.

Giờ phút này hắn thấy nàng thoải mái như vậy, gần như ngủ thiếp đi, không khỏi thở dài một tiếng.

Hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra ngoài.

Rèm xe đã được vén lên, giữa bụi đất mịt mù, bóng dáng những người Tề tiễn đưa càng lúc càng xa.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Một lúc lâu sau, thanh âm trầm thấp của công tử Kính Lăng vang lên: "Tiểu Nhi?"

Vệ Lạc không để ý đến hắn

Nàng nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài khẽ rung, như thể đang nói với hắn rằng nàng đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say.

Công tử Kính Lăng thấy vậy, không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận.

Hắn thở dài, nhìn về phía những người Tề đang dần khuất bóng, từ tốn nói: "Vệ Lạc, có Tề công chúa làm của hồi môn, có người Tề làm hậu thuẫn cho nàng, là một việc tôn quý. Ta đã phải vất vả nhiều ngày mới có thể thoả thuận được tất cả những điều này cho nàng."

Giọng hắn thật ôn hòa.

Vệ Lạc vẫn nhắm chặt mắt.

Công tử Kính Lăng thấy vậy, lại thở dài một tiếng: "Nàng cứ thế theo ta về nước, không có của hồi môn, không có nghi lễ, không có nô lệ, ngay cả của hồi môn ta mang đến cũng không thể dùng. Tiểu Nhi, nàng cũng biết điều này rất bất lợi cho nàng. Sau này khi những phụ nhân khác vào cửa, nàng sẽ thân cô thế cô!"

Lời hắn nói vẫn như cũ là tận tình khuyên bảo.

Vệ Lạc chậm rãi mở đôi mắt mặc ngọc, lặng lẽ nhìn hắn.

Một lúc lâu, cả hai đều không nói lời nào. Sự chân thành của hắn khi phân tích lợi hại cho nàng khiến Vệ Lạc cảm thấy mình không thể tiếp tục giả vờ im lặng.

Nàng nhìn hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú với những đường nét điêu luyện sắc sảo như núi sông.

Nhìn một lúc, nàng chớp hàng mi dài vài cái rồi rũ mắt xuống, khẽ nói: "Vậy thì chàng đừng cưới những phụ nhân khác nữa là được rồi!"

Ngữ khí của nàng vẫn bình thản, tự nhiên như lẽ đương nhiên.

Công tử Kính Lăng tức giận đến bật cười. Hắn nhìn Vệ Lạc, nhìn biểu cảm kiên định khác hẳn trước đây của nàng, một hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.

Hắn chỉ có thể cười khẩy.

Vệ Lạc nghe thấy tiếng cười khẩy của hắn. Nàng chớp hàng mi dài vài cái, thanh âm nhỏ nhẹ, yếu ớt vang lên: "Kính Lăng?"

"Ừm?"

"Ta thật sự không thể chấp nhận chàng có phụ nhân khác."

Thanh âm nàng rất nhẹ, rất yếu ớt, nàng lẩm bẩm như tự nói với mình: "Chàng từng nói ta thích chàng. Đúng vậy, ta đã thích chàng từ lâu. Nhưng Kính Lăng, chàng muốn ta ngày ngày canh giữ trong hậu viện, mong chờ chàng ban chút ân huệ. Chàng muốn ta cùng những phụ nhân khác tranh giành một đêm ân ái với chàng, chàng muốn ta dùng mọi thủ đoạn, mưu mô chồng chất chỉ để cầu xin cho con cái có được vị trí kế thừa. Ta thật sự khinh thường điều đó!"

Thanh âm của nàng trầm lắng truyền đến.

Công tử Kính Lăng nghe được nàng nói mấy lời "Ta thật sự khinh thường", thân hình hắn cứng đờ, tức thì, một trận hàn khí lạnh lẽo lấp đầy toàn bộ xe ngựa.

Vệ Lạc dường như không cảm nhận được gì, nàng chỉ si ngốc nhìn ra ngoài màn xe, nhìn vùng quê hoang vu hiện ra trước mắt, thấp giọng nói: "Như vậy rất mệt rất mệt, chàng không biết sao? Cuộc sống như vậy, còn đáng sợ hơn cả cô độc! Chỉ cần nghĩ đến ta đã thấy ghê tởm, sợ hãi. Nhân sinh thực ngắn ngủi, chàng không thấy sao? Ta thật không muốn sống qua ngày như vậy. Kính Lăng, ta thích chàng thì thế nào, dù tim có vỡ, máu có chảy rồi cũng sẽ lành. Nhưng tồn tại như thế này, tranh giành sủng ái với những phụ nhân khác, còn khổ hơn cả cái chết."

Trong lúc Vệ Lạc nói, công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn nàng. Đột nhiên hắn cười lớn, rồi tiếng cười đột ngột dừng lại, thanh âm lạnh thấu xương quát lên: "Vớ vẩn cực kỳ!"

Sau khi ném xuống bốn chữ đó, hắn quát chói tai một tiếng: "Dừng xe!"

Xe ngựa lắc lư rồi dừng lại.

Công tử Kính Lăng vung tay, ném mạnh Vệ Lạc ra sau, không ngoảnh lại mà nhảy xuống xe. Trong màn xe lay động, bóng dáng hắn khuất dần không còn thấy nữa.