Việt Cơ

Chương 233: Đêm ca




Vừa bước ra khỏi thư phòng, Vệ Lạc đã thấy chúng kiếm khách cúi người hành lễ.

Nàng liếc nhìn họ, biết rằng từ nay về sau, bọn họ sẽ một tấc không rời mà đi theo nàng.

Nàng ưỡn thẳng lưng, chậm rãi bước về phía ngoại viện hoa viên. Chúng kiếm khách lặng lẽ đi theo, rồi thêm vài thị tỳ nữa. Trong chốc lát, phía sau Vệ Lạc đã có một đám người đông đúc.

Tin tức Vệ Lạc cự tuyệt ba quý nữ nhanh chóng lan truyền khắp Lâm Truy thành. Không ai biết lý do tại sao nàng từ chối họ. Với tính cách của công tử Kính Lăng, chắc chắn hắn sẽ không tiết lộ lời Vệ Lạc nói là nàng lòng dạ hẹp hòi. Mà nàng, càng sẽ không nói ra.

Thế nên, mọi người tuy đồn đoán sôi nổi nhưng không ai tìm ra được nguyên nhân thực sự.

******

Đêm xuống.

Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh trăng mờ nhạt phủ xuống mặt đất.

Công tử Kính Lăng ngồi một mình trong thư phòng, nhấp từng ngụm rượu.

Lưng hắn vẫn thẳng tắp, nhưng đôi lông mày nhíu chặt cùng khóe miệng trễ xuống, toát lên vẻ cô đơn giữa đại điện rộng lớn.

Ổn Công vừa bước vào đã thấy công tử Kính Lăng như vậy.

Ông ta ung dung tiến đến ngồi xuống sập đối diện hắn, cầm lấy vò rượu trên bàn uống một ngụm lớn.

Uống cạn vò rượu mà không thấy công tử Kính Lăng nói lời nào, Ổn Công ngẩng đầu lên, quan sát kỹ biểu cảm chán nản của hắn, lên tiếng trước: "Công tử phiền muộn chuyện gì vậy?"

Nghe vậy, công tử Kính Lăng lắc lắc chung rượu trong tay, thấp giọng nói: "Tâm tư Tiểu Nhi khó lường, ta mãi mãi không thể hiểu được."

Ổn Công im lặng đánh giá hắn, đột nhiên nói: "Đường đường đấng trượng phu, hà tất phải đoán ý phụ nhân?"

Công tử Kính Lăng sững sờ, ngẩng đầu nhìn Ổn Công.

Ổn Công nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Lão phu chưa từng thấy bậc trượng phu nào trên đời này lại cần phải lấy lòng phụ nhân? Việc phỏng đoán tâm ý, thuận theo chiều chuộng, từ cổ chí kim chẳng phải là việc phụ nhân nên làm sao?"

Ông ta nói lời này tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu.

Công tử Kính Lăng nghe vậy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chung. Uống xong, hắn lẩm bẩm: "Đúng vậy, đúng vậy, từ cổ chí kim đều là như thế, tại sao Tiểu Nhi của ta lại làm khó ta như vậy?"

Hắn đã có chút say, "Bộp" một tiếng, công tử Kính Lăng đặt mạnh chung rượu xuống bàn, tự nhủ: "Tự cổ chí kim đều là như thế, tự cổ chí kim đều là như thế... Chẳng lẽ, Tiểu Nhi cố tình làm khó ta?"

Ổn Công nghe hắn lẩm bẩm một mình, không khỏi lắc đầu. Ông ta cầm lấy vò rượu trên bàn quay đầu bước ra ngoài. Ông ta vừa đi, vừa lắc đầu thở dài: "Đường đường đấng trượng phu, sao có thể như thế? Đường đường đấng trượng phu, sao có thể như thế?"

Giọng nói của ông ta càng lúc càng xa, người cũng khuất dần.

*****

Vệ Lạc bước vào phòng ngủ, không quay đầu nhìn chiếc giường lớn, nhẹ giọng ra lệnh: "Dọn cho ta một phòng khác, giường khác!"

Chúng thị tỳ ngẩn ra.

Một thị tỳ bước tới thi lễ với nàng, nhỏ giọng hỏi: "Chủ mẫu, sao không hỏi qua công tử?"

"Lớn mật!" Thanh âm nàng ta vừa dứt, Vệ Lạc đã quát lên. Nàng quay đầu cười lạnh nhìn thị tỳ đó, trầm giọng nói: "Ta là chủ của ngươi!"

"Vâng, vâng."

Thị tỳ kia vâng dạ hai tiếng rồi vội vàng lùi lại.

Một thị tỳ khác chạy đến thư phòng, quỳ xuống trước mặt công tử Kính Lăng để bẩm báo.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Công tử Kính Lăng hơi chếnh choáng men say, nghe xong liền cười khẩy, hắn lạnh lùng nói: "Nàng muốn tìm chỗ ngủ khác, cứ làm theo đi! Ta đường đường một công tử chẳng lẽ còn phải ép buộc nàng sao?"

Lời nói này đã chất chứa sự tức giận.

Thị tỳ kia sợ đến mặt mày tái mét, vội vàng hành lễ rồi lui ra ngoài.

Chúng thị tỳ tìm cho Vệ Lạc một căn phòng khác, vẫn trong cùng một sân, nhưng ở góc đối diện.

Đêm đã khuya.

Vệ Lạc nằm ngửa trên giường, lặng lẽ nhìn ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, thầm nghĩ: Kiếm Cữu xuất quỷ nhập thần, không biết phải làm sao mới có thể liên lạc được với y?

Đây đúng là một vấn đề nan giải, Vệ Lạc cau mày trầm tư.

Nàng trằn trọc mãi không ngủ được, bèn chân trần bước xuống giường.

Nàng đi đến chiếc ghế bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngoài kia.

Một vầng minh nguyệt, ngàn năm sau nó vẫn ở đó, hiện tại cũng là nó. Mọi thứ trên thế gian này đã thay đổi hoàn toàn, chỉ có nó vẫn thờ ơ với những đổi thay của nhân thế, những thăng trầm của cuộc đời.

Vệ Lạc khẽ thở dài.

Thở dài xong, nàng hơi ngả người ra sau, khẽ huýt sáo.

Hơi thở của nàng dài, cộng thêm nội lực thâm hậu, hoàn toàn có thể điều khiển âm lượng và độ cao của tiếng huýt sáo.

Huýt sáo hai tiếng, nàng chuyển giọng cất lên một bài từ của Tô Thức.

"Trăng khuyết treo đầu tường, người ngủ chưa yên giấc. Ai thấy người cô độc lui tới? Mờ mịt một bóng hồng.

Giật mình quay đầu lại, hận không ai bên cạnh. Nhặt hết cành lạnh không buốt giá, đất lạnh cùng tịch mịch."

Tiếng hát nhẹ nhàng vang lên, êm tai mà da diết, triền miên cùng tịch mịch.

Nàng ngâm nga tùy ý, lời ca cũng chỉ là nhất thời cảm xúc tuôn trào. Không biết vì sao dưới ánh trăng, giữa đất trời này, vào lúc này, nàng chỉ muốn hát bài từ này.

Vệ Lạc không cố tình hạ giọng, cũng không cố tình cất cao.

Tiếng hát nhẹ nhàng truyền ra, công tử Kính Lăng sững sờ, không khỏi nghiêng đầu lắng nghe.

Nhưng một lúc lâu sau, hắn vẫn không nghe ra Vệ Lạc đang hát gì, bèn đẩy cửa thư phòng chậm rãi bước ra. Hắn đứng dưới mái hiên, nhìn về hướng tiếng hát vọng lại.

Chỉ một lát sau, tiếng hát ngừng.

Tiếng hát theo gió phiêu đãng, tan vào ánh trăng giữa đất trời bao la.

Công tử Kính Lăng đứng đó bất động hồi lâu. Không biết vì sao khi tiếng hát vang lên, hắn bỗng thấy hình ảnh Vệ Lạc trong bộ hồng bào, năm này qua năm khác phiêu linh giữa núi hồ. Hắn như thấy nàng đứng trên đỉnh núi xa xôi, trên ngọn cây cao đối diện sông nước, cứ thế nhìn hắn từ xa, rồi vung tay áo xoay người phiêu nhiên rời đi, không bao giờ quay lại.

Cảm giác này thật tệ.

Hắn lập tức vỗ tay.

Hai kiếm khách vèo một tiếng, xuất hiện sau lưng hắn.

Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm vào phòng của Vệ Lạc, trầm giọng ra lệnh: "Giám sát chủ mẫu chặt chẽ!"

"Vâng!"

Sau khi nhận lệnh, hai kiếm khách vụt biến mất trước mắt hắn.

Công tử Kính Lăng vẫn nhíu chặt mày nhìn về nơi đó, nhìn mãi, nhìn mãi, hắn thầm nghĩ: Tiểu Nhi võ công cao cường, với thân thủ của nàng nếu muốn cưỡng ép rời đi thì phải làm sao? Chẳng lẽ phải phái nhóm người Ổn Công canh chừng?

Hắn vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy tự chán ghét mình: Ta đường đường là công tử Kính Lăng, khi nào lại phải đề phòng một phụ nhân rời bỏ ta như vậy? Khi nào ta lại phải cẩn thận như vậy?

Hắn bỗng nổi giận, phất tay áo xoay người trở về phòng.